TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 888: Phá Không tiềm lực bảng (1)

Thí nghiệm cả buổi, không có kết quả gì, lúc này Nhiếp Vân mới bất đắc dĩ khoanh chân ngồi tu luyện.

Không biết qua bao lâu, nhìn sắc trời bên ngoài đã biến thành màu đen, Nhiếp Vân đứng dậy, thân thể chấn động, từ trong Tử Hoa động phủ đi ra, tiến vào trong mặt đất.

Bầu trời đã tối đen, lúc này cũng nên đi tới phủ thành chủ kia nhìn qua một phen.

Thiên nhãn quan sát phương hướng đi dưới mặt đất, rất nhanh đã đi tới phía dưới mặt đất của phủ thành chủ.

Phủ thành chủ một thành thị nhị lưu, tuy rằng cũng có phòng ngự, nhưng mà so với loại đại tông môn như Kiếm Thần tông mà nói, thực sự kém quá xa. Trong Kiếm Thần tông hắn cũng có thể hành tẩu tự nhiên chứ đừng nói là ở đây. Rất nhanh hắn đã vượt qua một ít trận pháp, đi vào trong phủ thành chủ.

- Dùng thiên nhãn nhìn xem Địa mạch tinh thạch được đặt ở đâu..

Ổn định thân thể, Nhiếp Vân đang định dùng thiên nhãn tìm vị trí của địa mạch tinh thạch thì đột nhiên trong lòng khẽ động, trong đầu lập tức sinh ra cảm ứng, cơ bắp toàn thân không nhịn được nhảy dựng lên.

- Ồ? Có người tu luyện công pháp phật môn?

Cảm thấy cơ bắp nhảy lên, pháp quyết Kim cương lưu ly thể không tự giác được vận chuyển, bên tai vang lên từng đợt phạm âm, Nhiếp Vân biết chắc có người ở gần đây tu luyện công pháp phật môn hoặc là có chí bảo phật môn. Nếu không cũng không khiến cho hắn từ khoảng cách xa đã có thể cảm ứng được như vậy.

- Đi qua xem.

Theo phương hướng cơ bắp nhảy lên, từ dưới mặt đất lặng lẽ tiềm hành, chỉ trong chốc lát đã đi tới một đình viện.

Đình viện này linh khí vờn quanh, lặng lẽ lặn tới phía trước, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên.

Đập vào mắt hắn là Hồ Khuê đang khoanh chân ngồi trong tiểu viện, hai tay đặt ở phần bụng, tay phải ở trên, ăm ngón tay tạo thành hình dáng như là thiền định ấn của Phật gia. Mà trước mắt hắn có một khớp xương nhỏ bằng đầu ngón tay tỏa ra quang mang ôn nhuận, lóe lên ánh sáng chói lọi.

- Đây là... Phật cốt xá lợi?

Nhìn thấy thứ này, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời, nắm tay thoáng cái xiết chặt.

Phật cốt xá lợi là di thể mà cao tăng phật môn lưu lại, trong đó ẩn chứa lĩnh ngộ và tâm đắc với phật tính. Người có thể lưu lại xá lợi cơ hồ đều là cao tăng phật học tinh xảo, bác văn quảng thức, học cứu thiên địa, nhãn quan chư thiên, nghe thấy chân lý đại đạo. Loại nhân vật này đều là tồn tại ký thác tâm linh của các tín đồ, xá lợi kết thành trân quý vô cùng, được hậu nhân tôn sùng là chí bảo.

Hồ Khuê này không ngờ lại có Phật cốt xá lợi?

Trong mắt Nhiếp Vân hiện lên lửa nóng.

Nếu như có thể đạt được xá lợi này, kim cương lưu ly thể của hắn sẽ có thể đề cao một đoạn, trực tiếp tiến vào lục trọng.

Kim cương lưu ly thể một khi tấn cấp thì Linh Tê luyện thể quyết cũng có thể cùng tấn cấp. Hai công phu luyện thể đồng thời tấn cấp, thực lực hắn tuyệt đối sẽ lần nữa tăng vọt, cho dù đối chiến với cao thủ như Hồ Khuê và Tang Hồng Y cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào, thậm chí còn có thể đánh bại.

- Bằng vào thực lực bản thân đoạt không được, nhất định phải nghĩ biện pháp trộm lấy...

Hiện tại thực lực của hắn còn không phải là đối thủ của Hồ Khuê, hơn nữa một khi động thủ nhất định sẽ làm kinh động tới Tang Hồng Y. Nếu như hai mặt giáp công, tuy rằng đào tẩu không thành vấn đề, nhưng mà muốn đoạt được thứ này sẽ càng thêm phiền phức.

Không thể đoạt thì đương nhiên phải trộm.

Trong lòng Nhiếp Vân âm thầm tính toán.

Có được trí nhớ kiếp trước, biết rõ Hồ Khuê sau này đầu nhập và Yêu tộc, trộm đồ của đối phương Nhiếp Vân cũng không có chút gánh nặng tâm lý nào.

- Trước tiên nhìn một hồi, sau đó lại tìm cơ hội.

Biết rõ trong lúc đối phương tế luyện, linh hồn giao hòa với Phật cốt, không có khả năng bị trộm đi. Cho nên lúc này Nhiếp Vân chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

- Ta nguyện cứu tất cả chúng sinh, như là hồ nước mát lạnh có thể giải cơn khát của tất cả, như lạnh được lửa, như y phục của người không có, như thương nhân, như nhi tử có được mẫu thaan, như độ được thuyền, như bệnh được y, như bóng tối có ánh sáng, như bần được bảo vật, như dân có được vương... Có thể làm cho tất cả chúng sinh hết cực khổ, tất cả ốm đau đều có thể triêu từ.. Tâm ta hướng phật, luyện hóa...

Không biết qua bao lâu, Hồ Khuê đột nhiên thấp giọng nói một hồi, như là đang thề nguyện, lại giống như đang niệm kinh văn phật môn vậy. Phật quang trên người đại thịnh, tay phải hình niệm hoa giơ lên, đột nhiên điểm về phía trước.

Ông.

Đầu ngón tay có một đoàn phật văn xoay tròn, hội tụ lại thành một chữ vạn rất lớn, hoàn toàn bao phủ Phật cốt xá lợi.

Sưu sưu...

Dường như phật cốt biến có người định luyện hóa nó, đột nhiên nó bộc phát ra một đám phật âm to lớn, tựa như cảnh tỉnh, lại như quán đỉnh, như là tiếng sấm ngang trời vang vọng khiến cho sắc mặt Hồ Khuê đỏ lên, máu tươi điên cuồng bắn ra.

- Không được, muốn luyện hóa phật cốt này phải có linh hồn tinh khiết, tinh thông công pháp Phật môn.. Ta còn kém một chút. Xem ra chỉ có thể đợi đấu giá được tràng hạt phật môn kia trong đấu giá hội, hai đồ do hai cao tăng phật môn lưu lại dung hợp lẫn nhau, khi đó mới có thể triệt để luyện hóa nó. Một khi luyện hóa thực lực đại tăng, thậm chí có thể đột phá Hạp Hư cảnh đỉnh phong, rảo bước lên Phá Không cảnh.

Thì thào nói một câu, Hồ Khuê vươn tay nắm Phật cốt xá lợi lơ lửng trên không trung vào lòng bàn tay, thở dài một tiếng rồi bỏ nó vào trong nạp vật đan điền.

- Hồ Khuê tiền bối, Hồng Y tiền bối bảo người sau khi tu luyện xong mời người qua đó, nói có chuyện quan trọng muốn thương nghị.

Đúng lúc này bên ngoài viện đột nhiên vang vọng một đạo thanh âm.

- Được rồi, ngươi chờ một lát, ta sẽ lập tức qua đó.

Hồ Khuê nhướng mày, quay người đi vào trong phòng. Vừa rồi bị thương thổ huyết, xem ra hắn không muốn làm cho người ta biết rõ chuyện này cho nên mới quay về thay y phục.

- Cơ hội tốt.

Nhìn hắn đi vào trong, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời, thân thể nhoáng cái đã đi tới ngoài viện.

Bên ngoài viện có một binh sĩ mặc khôi giáp, vừa nhìn cũng biết là người chủ phủ thành chủ, thực lực chỉ có Nguyên Thánh cảnh, cấp bậc rất thấp.

- Khống chế cho ta, đi vào.

Nhìn thấy rõ bộ dáng người này, Nhiếp Vân khẽ quát một tiếng, một cỗ linh hồn chấn động lập tức xâm nhập vào trong đầu binh sĩ này.

Trong lời nói mang theo lực công kích của thiên phú Tiên âm sư, hơn nữa linh hồn của bản thân hắn lại mạnh, cho nên chỉ một thoáng đã khiến cho ánh mắt của

binh sĩ này trở nên mê ly, biến biến thành khôi lỗi, bị hắn thu vào trong Tử Hoa động phủ.

| Tải iWin