TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 960: Đạm Đài ra tay (2)

- Ngàn pháp phệ thiên trận? Vạn Pháp Phệ Thiên trận?

Nhiếp Vân khẽ lắc đầu.

Trận pháp này hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Thế nhưng từ cái tên Phệ thiên này cũng có thể nhìn ra được, nhất định sẽ vô cùng đáng sợ.

- Giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, phải mau chóng nghĩ biện pháp đào tẩu!

Đã bị trận pháp ảnh hưởng, công kích không đánh được tới chỗ đối phương. Mà công kích của đối phương hắn lại không thể hoàn thủ. Trước mắt hắn vẫn an toàn, thế nhưng cũng không thể tiếp tục giằng co như vậy a!

Tuy rằng có được thiên phú Nguyên Khí sư, pháp lực vô cùng vô tận. Thế nhưng thời gian của Phong Lôi ma dực vừa đến, một khi mất đi hiệu quả, nhất định nó sẽ bị cắn nuốt.

Nếu như đợi tới lúc đó hắn sẽ xong đời.

- Khống chế nước chảy, phi hành!

Song chưởng vẽ một cái, đem nước biển chung quanh khống chế trong tay. Đột nhiên hắn lại nhanh chóng đẩy xuống phía dưới. Nhiếp Vân định mượn nhờ lực đẩy của nước, định thoát khỏi lực thôn phệ. Bất quá nước chảy còn chưa có thoát khỏi khống chế thì hắn đã cảm thấy linh hồn xiết chặt, thiếu chút nữa cũng đã bị cắn nuốt vào trong trận pháp.

- Nguy rồi, tại sao lại có thể như vậy?

Thấy Vạn Pháp Phệ Thiên trận này không ngờ ngay cả linh hồn cũng có thể thôn phệ, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại, từ trong sinh lòng ra cảm giác lạnh lẽo.

Ngay cả linh hồn cũng có thể thôn phệ, trận pháp này cũng thật là đáng sợ a!

Xem ra người có thể đạt tới top mười trong Phá Không tiềm lực bảng cũng không thể khinh thường. Trận pháp như thế, so với Phá Không Hà sơn đồ của Hồ Khuê còn cường đại hơn. Quả thực không biết những người bài danh cao hơn sẽ có thực lực mạnh bao nhiêu a. Đồng thời thủ đoạn che dấu còn có bao nhiêu.

Trước đó liên tục đánh chết hai gã chấp pháp đệ tử thì hắn đã cho rằng có thể nắm chặt hành động của hai người vào trong lòng bàn tay. Thế nhưng hiện tại xem ra, người có thể được xưng là thiên tài trong thiên tài, cũng không phải dễ dàng đánh chết như vậy!

- Coi như là thiên phú Tường Thủy sư thì cũng vô dụng, trừ phi có đại la kim tiên tới cứu ngươi. Nếu không, hôm nay ngươi nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

Thấy động tác của Nhiếp Vân như vậy, Tiêu Lăng và Cát Hoan liếc nhìn nhau, đồng thời cười lạnh.

Tuy rằng Tường Thủy sư ở trong nước có năng lực chạy trốn vô địch. Thế nhưng lực thôn phệ của trận pháp này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Căn bản không có khả năng giãy giụa thoát khỏi.

- Đại la kim tiên? Ồ? Đúng rồi, Tiểu Long!

Tuy rằng Nhiếp Vân không có cách nào giãy giụa khỏi trận pháp này thôn phệ. Thế nhưng Tiểu Long thì có thể, Long vì nước mà sinh, ở trong nước Long có thể phát huy ra thực lực càng mạnh hơn. Chỉ cần nó ra tay, nhất định hắn sẽ có thể thoát khỏi trói buộc, chạy ra ngoài.

Trong lòng vừa nghĩ vậy, Nhiếp Vân đang định triệu hoán Ngũ Trảo Kim Long thì đột nhiên đã cảm thấy cung điện ở phía dưới đột nhiên lắc lư kịch liệt một hồi. Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, ý niệm triệu hoán của hắn sẽ lập tức ngừng lại.

- Cái gì? Cung điện này đã bị người ta luyện hóa rồi hay sao? Điều này sao có thể?&- Làm sao Đạm Đài Lăng Nguyệt có thể phá giải phong ấn mà tám đại trưởng lão Phá Không Cảnh lưu lại chứ? Ta không tin...

Run rẩy kịch liệt này Tiêu Lăng và Cát Hoan cũng chú ý tới, hai mắt bọn hắn trợn tròn, không thể tin tưởng được.

Cho dù không nói tới phong ấn mà tám đại trưởng lão Phá Không Cảnh lưu lại. Chỉ riêng việc có thể luyện hóa bảo vật lợi hại như thế, chỉ sợ không có ba tới năm ngày sẽ rất khó thành công a. Lúc này mới bao lâu cơ chứ? Hai, ba mươi hô hấp?

Một phút đồng hồ cũng chưa tới, Đạm Đài Lăng Nguyệt chẳng những đã phá vỡ phong ấn, mà còn luyện hóa được bảo vật này, nàng... Làm sao nàng có thể làm được?

Ầm ầm!

Khiếp sợ còn không có chấm dứt thì trong cung điện đã phát ra một tiếng nổ vang. Thoáng cái đã nhanh chóng thu nhỏ lại.

Bảo vật có thể thu nhỏ lại, quả thực đã bị người ta triệt để luyện hóa.

- Không thể tha thứ!

Cung điện thu nhỏ lại, ở vị trí vừa rồi lập tức có một bóng người hiện lên. Trên người mặc y phục màu trắng thanh tĩnh mà cao nhã, không ăn khói lửa nhân gian. Hai con ngươi đen nhánh lộ ra hàn ý đậm đặc.

Sưu!

Nương theo thanh âm lạnh như băng, bàn tay ngọc của Đạm Đài Lăng Nguyệt giơ lên, đánh về phía Cát Hoan có khoảng cách gần nàng nhất.

Kiếp này, đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân nhìn thấy nàng ra tay, động tác cũng không có rườm rà, cũng không có linh lực chấn động kịch liệt. Thế nhưng lại mang theo uy lực và chấn nhiếp làm cho người ta khó có thể trốn tránh được.

- Hừ! Tiêu Lăng coi ngươi là nữ thần. Thế nhưng ta lại không giống hắn, dám ra tay với ta, muốn chết!

Cát Hoan hừ lạnh, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, nhanh chóng đón công kích của Đạm Đài Lăng Nguyệt.

Hai ngón tay phóng ra kim quang, mang theo hương vị phá không, dường như tùy thời cũng có thể xé rách không gian.

- Cẩn thận!

Nhìn thấy chiêu này, Nhiếp Vân đã biết rõ uy lực của nó rất mạnh, tuy rằng không bằng Vô Thượng đại kiếm thuật, thế nhưng cũng không kém Vô Thượng kiếm thuật nhiều a.

Võ đạo chính thức có thể hóa mục nát thành thần kỳ. Nghe nói Võ Đạo sư lão tổ của Hóa Vân tông lúc trước, ngay cả chiêu số bình thường cũng có thể thi triển ra uy lực Đại kiếm thuật. Đây gọi là lý giải về chân lý của võ, chân lý của Võ Đạo sư.

Bản thân chiêu này của Cát Hoan cũng không phải là Vô Thượng võ kỹ. Thế nhưng lại ẩn chứa lý giải đối với võ đạo của hắn, uy lực rất mạnh.

Tu vi cụ thể của Đạm Đài Lăng Nguyệt thế nào Cát Hoan chỉ có khái niệm mơ hồ. Cho rằng nàng sẽ có thứ tự khá tốt trong Phá Không tiềm lực bảng. Chỉ là cụ thể là thứ mấy, bởi vì không có tham gia thi đấu, cũng chưa từng sử dụng toàn lực, cho nên, hắn cũng không biết quá nhiều.

Đừng nói là bọn hắn, mà ngay cả Nhiếp Vân, cũng không quá xác định.

Đạm Đài kiếp trước yên tĩnh mà lạnh nhạt, ít tranh đấu với người khác. Rốt cuộc thực lực cao tới đâu hắn cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ mà thôi. Chính là bởi vì như thế, sau khi nhìn thấy chiêu số cường đại như vậy của Cát Hoan, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, có chút lo lắng.

- Hừ!

Đối mặt với một chỉ uy lực vô cùng của Cát Hoan, trong mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt không có bất kỳ cảm xúc nào chấn động. Nàng tiến về phía trước một bước, bỏ qua chỉ của đối phương. Thân thể giống như thuấn di đi tới trước mặt người này, ngọc chưởng giơ lên, giống như xuyên qua tầng tầng không gian, nhẹ nhàng đánh vào trên lồng ngực của hắn.

| Tải iWin