Mặc đại phu cảm thấy rất vừa lòng với việc Hàn Lập đem toàn bộ thời gian để tu luyện.
Nhưng đối với tiến độ tu luyện bộ khẩu quyết đó lão cho rằng vẫn còn chậm.
Những năm gần đây, bệnh của Mặc đại phu tựa hồ càng lúc càng trở lên nghiêm trọng. Ngày nào lão cũng ho, càng lúc càng nhiều, thời gian ho khan cũng trở nên dài hơn.
Thân thể của lão theo đó càng lúc càng lão hóa. Đối với tiến độ tu luyện của Hàn Lập thì lão càng lúc càng quan tâm. Từ cách lão đôn đốc thúc giục có thể nhìn ra tâm trạng lo lắng của lão.
Mặc đại phu hẳn là vô cùng trọng thị Hàn Lập. Chẳng những án theo ước định lượng bạc phát cho hắn mỗi tháng có phần nhiều hơn, mà ánh mắt bình thường của lão nhìn Hàn Lập cũng thập phần kỳ lạ, giống như đang nhìn một kiện hi thế trân bảo, ái hộ vạn phần.
Nhưng khi đặt đến tầng thứ ba của bộ khẩu quyết, cảm quan của Hàn Lập trở nên vô cùng mẫn duệ. Trong lúc vô tình, hắn phát hiện ra phía sau ánh mắt quan hoài còn ẩn chứa một tia tham lam. Điều này khiến cho Hàn Lập biết được chính ánh mắt này đã làm cho hắn cảm thấy bất an.
Loại ánh mắt đó làm cho Hàn Lập thiếu điều dựng ngược tóc gáy. Hắn cảm thấy loại ánh mắt này của Mặc đại phu dường như không phải là nhìn một cá thể sống, mà đang quan sát một món đồ.
Điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu, bản thân mình có cái gì để Mặc đại phu thèm khát cơ chứ?
Đương nhiên là không có gì rồi, hắn tự cấp cho mình một câu trả lời chắc chắn.
Hàn Lập nhiều lúc còn cho rằng chính mình vì luyện công quá độ mà dẫn tới mẫn cảm thái quá, ngấm ngầm nghĩ xấu cho Mặc đại phu, quả thật có phần vong ân phụ nghĩa.
Thế nhưng chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao, tại đáy lòng hắn, vẫn còn tồn tại một tia đề phòng đối với Mặc đại phu. Hơn nữa, lòng đề phòng của hắn cứ theo thời gian mà tăng mạnh.
Hiện tại xuất hiện một đại vấn đề trước mắt Hàn Lập, hắn lâm vào bình cảnh trong tu luyện, ngoài ra còn hơn thế nữa, trong những năm Hàn Lập tu luyện, một lượng lớn kỳ trân dược vật của Mặc đại phu đã tiêu hao, đãng nhiên vô tồn.
Rất rõ ràng, Hàn Lập cũng không phải cái gì đáng gọi là kỳ tài ngút trời. Nếu không có dược vật hỗ trợ, sợ rằng tiến độ tu luyện của hắn đã sớm đình trệ.
Điều này làm cho Hàn Lập mỗi khi đối diện với Mặc đại phu, cảm thấy rất xấu hổ.
Mặc đại phu, cơ hồ đem toàn bộ tâm huyết cùng gia sản đặt lên mình, để cho mình có điều kiện tu luyện tốt nhất, vậy mà chính mình lại không cách nào thỏa mãn được yêu cầu của lão.
Điều này làm cho Hàn Lập hiểu được hắn rất khó đối mặt với Mặc đại phu, đối mặt với những câu hỏi đầy quan tâm.
Mà rất kỳ quái, cũng không biết tại sao, dù Mặc đại phu võ công rất cao cường nhưng cũng không cách nào biết được một cách rõ ràng tình huống tu luyện của Hàn Lập, chỉ có thể từ trong kinh mạch mà biết được một ít mà thôi. Cho nên trong mấy ngày gần đây, không biết được Hàn Lập đang lâm vào khốn cảnh.
Cách đây không lâu, trong lòng Hàn Lập thấy bất an, rốt cuộc không nhịn được mà hướng Mặc đại phu thành thật tường thuật lại tình hình tu luyện của chính mình.
Mặc đại phu nghe được Hàn Lập hơn một năm nay không có tiến triển gì, da mặt già lão trở nên trắng bệch, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh, không bao giờ lộ ra biểu tình gì thì nay đã trở nên thập phần khó coi.
Mặc đại phu không hề trách mắng hắn, chỉ nói cho hắn biết lão cần hạ sơn một đoạn thời gian, đi tìm kiếm một số dược tài mang về. Lão cũng để Hàn Lập ở lại trên núi để tu luyện, dặn hắn không nên buông lỏng việc tu luyện khẩu quyết.
Hai ngày sau, Mặc đại phu mang theo hành lý cũng một ít công cụ hái thuốc một mình rời khỏi Thất Huyền môn.
Sau khi lão đi, cả Thần Thủ cốc chỉ còn lại mình Hàn Lập.
Một người khác là sư huynh kiêm hảo hữu Trương Thiết, tại hai năm trước, sau khi luyện thành ‘Tượng Giáp Công’ tầng thứ ba lại đột nhiên biến mất. Chỉ để lại một phong thư cáo từ, nói rằng muốn đi lịch lãm giang hồ, điều này khiến Thất Huyền môn nổi lên một trận sóng to gió lớn. Nghe nói về sau, là Mặc đại phu xuất đầu cầu tình, lúc này mới không có liên lụy đến người giới thiệu hắn cùng trong nhà thân thích. Cái này lại để cho Hàn Lập cảm thấy quá đột nhiên, khổ sở vài ngày, chút ngẫm lại về sau, ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, nhưng người khác ít lời, cũng không có ai hỏi thăm hắn, chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì. Cuối cùng, Hàn Lập phỏng đoán, Trương Thiết chắc không phải sợ hãi tu luyện tầng thứ tư "Tượng Giáp công", mới bất tri bất giác, vụng trộm chuồn mất.
Trong cốc tu luyện vài ngày, cũng không thấy có cái hiệu quả gì, hơn nữa tính nết Hàn Lập vẫn còn thiếu niên, liền rời Thần Thủ cốc, đi dạo tại Thải Hà sơn bên trong.
Đi tại trên những sơn đạo quen thuộc này, lại có vài phần lạ lẫm, Hàn Lập trong nội tâm có một chút cảm khái.
Trong mấy năm này, vì luyện công, Hàn Lập như là ngồi tù đồng dạng, không có một lần đi khỏi tiểu sơn cốc.
Đoán chừng, bên ngoài những đồng môn kia, cũng sớm đem Hàn Lập cái sư huynh đệ này, nhanh quên không còn gì.
Trên đường, đụng phải một ít tuần sơn đệ tử, trông thấy hắn ăn mặc phục sức đệ tử trong môn, tướng mạo cũng rất lạ lẫm, đều cảnh giác tiến lên đề ra nghi vấn hắn, lại để cho hắn phí hết thật lớn một phen giải thích, mới có thể thoát thân.
Vì để tránh phiền toái vô vị, Hàn Lập dứt khoát chỉ chọn con đường mòn, hướng địa phương vắng lặng mà đi, tránh cho gặp nhiều người hỏi chuyện.
Quả nhiên, trên đường đi, không còn có những kiểm tra đáng ghét kia, lại để cho hắn một đường tiêu dao càng đi càng xa.
Nhìn những cảnh đẹp này cùng trong cốc hoàn toàn bất đồng, nghe các loại chim nhỏ tiếng kêu ríu ra ríu rít, trong lúc nhất thời, toàn bộ phiền não đều bị Hàn Lập ném qua sau đầu.
Đột nhiên, từng đợt binh khí va chạm, thanh âm vô số người quát mắng, trợ uy, từ một chỗ tính toán kín đáo dưới vách núi, loáng thoáng truyền đến.
Địa phương vắng vẻ như thế! Nhiều người tụ cùng một chỗ như thế! Còn có âm thanh ồn ào như thế!
Lòng hiếu kỳ Hàn Lập nổi lên, cũng không sợ lại có người hỏi thăm, đi theo tiếng đánh nhau, tới phụ cận cái vách núi này.
Quang cảnh thật lớn! Hắn không khỏi có chút ngẩn ngơ, lắp bắp kinh hãi.
Phía dưới vách núi chỗ này bị cây cối hoàn toàn che chắn, khoảng chừng hơn một trăm người đang vây quanh, nơi này không quá lớn, nên nhiều người chen chúc đầy ắp, thậm chí tại phụ cận trên mấy cái cây to, cũng có mấy người, đang đứng tại trên nhánh cây, tại đó quan sát.
Lúc này trong vòng vây của bao người, có hai bóng người đang tràn ngập địch ý giằng co với nhau.
Bên trái người nhiều nhất, có mười một mười hai người, bên phải ít, cũng có sáu bảy người.
Hàn Lập phát hiện, toàn bộ những người này, bất kể là vây xem hay là đứng tại trong vòng vây, tuổi đều cùng chính mình tương tự, cũng chỉ là mười mấy tuổi bộ dáng.
Trên mặt Hàn Lập có chút lộ ra một tia mỉm cười, thật sự là khéo!
Tại đây chút ít người bên trong, hắn dễ dàng nhận ra mấy khuôn mặt cũ quen biết.
"Vạn Kim Bảo, Trương Đại Lỗ, Mã Vân, Tôn Lập Tùng... , ồ! Vương Đại Bàn so trước kia còn béo hơn, thực không hổ là trong nhà là làm đầu bếp, ăn ngon dễ nuôi a! Người này là, là Lưu Thiết Đầu. Ha! Ha! Trước kia mặt mũi đen nhẻm, vậy mà trở thành tên mặt trắng!" Hàn Lập cũng bò tới trên một thân cây, đối với phía dưới gương mặt quen, tiến hành đại điểm danh