Hậu viện Mặc phủ là một hoa viên không nhỏ, bên trong có rất nhiều hoa cỏ hiếm thấy, mặc dù sắc trời hôn ám nhìn không rõ, nhưng dựa vào mùi hoa nồng đậm này, cũng thấm vào trong tâm phế của người ta, làm cho Hàn Lập không khỏi hít sâu một hơi.
"Ồ!" Hàn Lập đột nhiên hô nhẹ một tiếng, mặc dù mùi hoa nồng nặc nhưng hắn vẫn nhận mùi thảo dược quen thuộc.
"Có người ở chỗ này trồng thảo dược" Hàn Lập nở nụ cười, loại mùi cực kỳ quen thuộc này, làm cho hắn đối với người trồng cảm thấy tò mò, xem ra trong Mặc phủ có người kế thừa y thuật của Mặc đại phu.
Hàn Lập không trì hoãn nữa, theo con đường nhỏ trong vườn, hướng vào trong mà từ từ đi.
Trên đoạn đường, hắn phát hiện có che dấu rất nhiều ám tiễn, nếu không phải bản thân cảnh giác hơn người, thật đúng là không thể phát giác được. Xem ra Mặc phủ đề phòng rất nghiêm mật.
Bất quá với năng lực hiện tại của hắn, chuyện vượt qua những bẫy rập này rất là đơn giản.
Hàn Lập tới trước một ngôi lầu nhỏ hai tầng thì ngừng lại.
Sở dĩ chọn nơi này, bởi vì hắn phát giác cảnh vệ xung quanh nơi này canh gác nghiêm ngặt hơn các chỗ khác, tập trung cũng phải tới hai ba chục tên thủ vệ.
Hàn Lập nhìn ngôi lầu nhỏ hai tầng trông có vẻ rất sáng sủa này, biết bên trong hẳn là có nhân vật quan trọng Mặc phủ vẫn chưa ngủ, vừa lúc thích hợp bản thân điều tra một phen.
Men theo bóng đêm, thân hình hắn nhanh như thiểm điện, nhoáng một cái người đã bay nhanh tới dưới lầu, hai chân dùng một chút sức, nhẹ nhàng phóng lên tầng hai, cả quá trình chỉ trong nháy mắt, bốn phía canh phòng cẩn mật, cũng không thể phát hiện ra sự xâm nhập của Hàn Lập.
Hắn dán sát vào vách tường của lầu hai, thân hình như bóng ma ẩn vào trong bóng đêm, cẩn thận lắng nghe tình hình bên trong phòng.
Theo thính giác siêu cấp, Hàn Lập nghe được bên trong phòng có giọng con gái đang nói chuyện, xem ra cũng không phải chỉ có một người ở bên trong phòng.
"Trường Bình Trấn bí đà, đưa tới 7.300 lượng bạc".
"Lạc Cốc Trấn bí đà, đưa tới 5.800 lượng bạc".
"Lam Nguyệt Trấn bí đà, đưa tới 10.500 lượng bạc".
"Ngũ Lĩnh Trấn…"
"Cái này là tháng trước, Ám Đà môn đưa bạc tới, cơ bản so với năm trước ít hơn một phần tư".
Thanh âm dễ nghe, rất có sức sống truyền vào trong tai Hàn Lập, vừa nghe đã biết đó là giọng của một cô gái trẻ, chỉ là câu nói cuối cùng của nàng chứa đầy ý bất mãn.
"Mẹ, người phụ trách Ám Đà lá gan cũng càng lúc càng lớn! Đưa bạc tới càng lúc càng thiếu" Cô gái này tức giận nói.
"Ta đã biết, trong lòng cũng có tính toán! " Một giọng nữ trầm thấp rất có sức hút vang lên.
"Chẳng lẽ là một trong Mặc thị tam kiều? " Hàn Lập tinh thần chấn chỉnh, cảm giác được vận khí bản thân cũng không tệ, bên trong phòng xem ra chính là phu nhân của Mặc đại phu.
“Mẹ nói biết rồi, chẳng lẽ không có biện pháp chỉnh đốn sao? Cứ như vậy mà làm, Ám Đà này sớm muộn gì cũng sẽ không xem Tổng đà chúng ta ra gì! " Cô gái trẻ ôm oán giận nói.
"Ta hôm nay cũng không có biện pháp gì tốt! Phải biết rằng lực lượng của Ám đà, luôn luôn là do Ngũ nương một mình trông coi. Những người khác trong Mặc phủ căn bản không thể động tay vào" Người phụ nữ nhẫn nại đáp.
Những lời này vừa ra, bên trong phòng nhất thời trở nên im lặng.
Qua một hồi sau, mới truyền đến thanh âm không cam lòng của cô gái: "Mẹ, chẳng lẽ thật sự để cho Ngũ nương độc chiếm lực lượng của Ám Đà này sao? Phải biết rằng, từ mấy năm trước mấy người Mã thúc đã phân ra, hơn nữa sau khi bị các thế lực khác chèn ép, lực lượng của Ám Đà cũng đã thành trụ cột lớn nhất của Kinh Giao hội chúng ta. Mẹ là người đại diện cho Kinh Giao hội, vậy lực lượng đó đương nhiên cũng phải do mẹ khống chế chứ?"
"Nói thì nói như vậy. Nhưng năm đó khi cha của con rời đi, đã đem Ám Đà này giao cho Ngũ nương, ta thật sự không có cớ gì để nhúng tay vào. Hơn nữa Ngũ nương hiện tại mỗi tháng đều đem đại bộ phận tiền bạc của Ám Đà giao cho Tổng đà, ta cũng không thể hỏi tới!" Người phụ nữ thản nhiên trả lời.
"Đối với Kinh Giao hội chúng ta vốn đã rất yếu, nếu như không đem tất cả các lực lượng hợp lại, làm sao còn có hy vọng đông sơn tái khởi? Cha cũng thiệt là... Nếu đã đem chuyện của Kinh Giao hội giao cho mẹ xử lý, tại sao còn đem Ám Đà đặc biệt giao cho Ngũ nương?" Cô gái trẻ thanh âm mười phần oán khí, hiển nhiên nàng đang rất bất mãn đối với cha.
"Đừng nói bậy! Cha con làm như vậy, tự nhiên có thâm ý của hắn. Con là con gái cũng không nên nói lung tung về chuyện của gia đình!" Người phụ nữ nghiêm giọng giáo huấn cô gái.
"Biết rồi, con nhận lỗi được chưa? Xem ra mẹ đối với cha thật đúng là si tâm hết thuốc chữa rồi!" Cô gái tựa hồ đối với việc này đã quen, bộ dáng không quan tâm, ngược lại mở miệng chọc ghẹo mẫu thân của nàng.
"Đứa nhỏ này…" Người phụ nữ đối với cô con gái này rất thương yêu, chỉ có thể cười khổ không nói gì.
Hàn Lập lúc này đã khẳng định, người phụ nữ bên trong phòng chính là Nghiêm thị hắn muốn tìm, cô gái chắc cũng là con gái của Mặc đại phu - Mặc Thải Hoàn, xem ra hắn thật sự rất may mắn, lại có thể tìm được đúng chỗ như vậy.
Hàn Lập đưa tay sờ sờ lá thư cùng tín vật của Mặc đại phu bên người, cũng chuẩn bị hiện thân gặp mặt hai người.
"Mẹ, tên giả mạo đáng ghét kia! Hôm nay ở phía sau hoa viên đã đụng vào con, lại đối với con ra vẻ ân cần, lại đưa ra mấy câu văn thơ mà hắn đã chuẩn bị, ra vẻ văn võ toàn tài, thật làm cho người ta chán ghét! " Cô gái đột nhiên từ làm nũng lại nói ra một câu như vậy, khiến Hàn Lập kinh ngạc, hắn đang muốn bước ra, lại bất giác rụt chân trở về.
"Con đối với tên họ Ngô kia khách khí một chút, dù sao hắn hiện tại trên danh nghĩa là tỷ phu tương lai của con, đừng làm cho hắn nhìn ra sơ hở" Nghiêm thị nghe vậy trịnh trọng hẳn lên, có chút nghiêm túc mà nói.
"Khụ.... Đại tỷ cả ngày đều bị người này bám chặt, còn phải giả bộ ra bộ dáng động xuân tâm nữa, thật sự là làm khó cho Đại tỷ. Nếu đổi lại là con, đã sớm một kiếm chém hắn ra làm đôi rồi" Cô gái cảm thán nói.
"Cái này cũng là không có biện pháp nào khác, mặc dù chúng ta biết họ Ngô kia là giả mạo, cũng sắp điều tra sáng tỏ mọi chuyện của hắn, nhưng vì tranh thủ một chút thời gian, cũng chỉ có cách hy sinh danh dự của đại tỷ con, cùng với người này dối trá trì hoãn. Dù sao kẻ địch thanh thế quá lớn, nếu như biết không thể lừa gạt chúng ta, sợ rằng sẽ lập tức phát động cường công, chúng ta quyết không có phần thắng!" Thanh âm của Nghiêm thị tràn ngập sự ủ rũ, lộ ra vẻ mệt mỏi.