TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 142: Tập sát

Hàn Lập đối với việc của Tần gia đều không hay biết, nhưng việc này cũng ảnh hưởng tới tâm tình mừng muốn điên lên của hắn! Hắn hưng phấn vừa đi đi lại lại trong phòng, vừa cầm cái Thăng tiên lệnh kia ở trong tay không ngừng hí hoáy, đồng thời càng nhìn cái lệnh bài này càng đặc biệt cảm thấy thuận mắt.

Sau thời gian một nén nhang, Hàn Lập cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, hắn bình ổn lại sự kích động trong lòng, bắt đầu suy tính những an bài sau này và tính khả thi của việc đi tới Hoàng Phong cốc bái sư.

Hàn Lập trải qua một đêm trằn trọc không ngủ, Thái Nam tiểu hội cuối cùng đã tới lúc kết thúc, bắt đầu từ sáng sớm ngày thứ hai, rất nhiều tu tiên giả bắt đầu ùn ùn rời cốc mà đi, người trong cốc bỗng chốc ít đi một nửa.

Tới buổi chiều, có mấy vị tiền bối cao nhân tuổi đã cao xuất hiện trên quảng trường, sau khi nói vài lời khen nghợi khích lệ, liền tuyên bố Thái Nam tiểu hội chính thức kết thúc, mà Thanh Nhan chân nhân kia cũng ở trong đó.

Nhất thời, nhưng người tu tiên còn lại hoặc túm năm tụm ba, hoặc phiêu nhiên mà bay đi. Mà lúc này, Tùng Văn đạo sĩ và mấy người khác lại tìm tới Hàn Lập, liền một lần nữa mời Hàn Lập cùng đi.

Sau khi Hàn Lập trằm mặc một lúc, vẫn cứ lắc đầu cự tuyệt lời mời của đám người Tùng Văn, dẫn tới Ngô Cửu Chỉ và huynh đệ Mặc thị cực kỳ bất mãn đối với Hàn Lập, ngay cả sắc mặt của Tùng Vân đạo sĩ cũng có chút khó coi.

“Nếu Hàn huynh không muốn cùng chúng ta đồng hành, Tùng Văn cũng không miễn cưỡng nữa. Huynh đài lên đường một mình phải bảo trọng đấy!” Cuối cùng, Tùng Văn than một tiếng, dùng ngữ khí tiếc nuối nói.

Sau đó, hắn vỗ vỗ vai Hàn Lập, rồi cùng với những người còn lại rời khỏi sơn cốc.

Hàn Lập chưa phát hiện, trong nháy mắt khi Tùng Văn đạo sĩ vỗ vai, dùng một loại phấn không mầu không sắc dấu trong tay áo rắc trên áo hắn, mà những nơi bị rắc vào, cũng không nhìn ra chút khác thường nào.

Khi đám người Ngô Cửu Chỉ vừa mới ra khỏi đám sương mù trước cửa cốc, Tùng Văn đạo sĩ không biết từ khi nào rót lại phía sau, hắn thừa lúc mọi người không chú ý, lộ ra một vẻ hung ác. Đột nhiên giơ cao tay áo, một đảo hỏa quang bay nghiêng ra, biến mất trong bụi cây bên cạnh. Sau đó vẻ mặt lại khôi phục lại bình thường, chiếu theo chính khí lẫm nhiên như vậy, tựa hồ vừa rồi hết thảy đều như chưa từng phát sinh.

Hàn Lập cũng không biết những việc Tùng Văn đạo sĩ vừa làm, nhưng khi đi ra lại theo tập quán cẩn thận, hắn không lập tức từ Thái Nam cốc xuất phát, mà lại nghỉ lại trong cốc một đêm, đợi tới khi trời hửng sáng, mới thần không biết quỷ không hay lặng lẽ ra khỏi sơn cốc.

Đợi tới khi vừa ra khỏi Thái Nam cốc, Hàn Lập liền nhận rõ phương hướng, thi triển Ngự phong quyết khẽ nhún chân, người liền bay xa mấy trượng. Cứ như vậy, quần áo tung bay dần dần đi xa.

Khi Hàn Lập rời đi chưa lâu, lại có hai người vội vã chạy tới. Trước bọn có một viên ngọc mầu xanh to bằng ngón cái dẫn đường, dừng ngay tại nơi Hàn Lập vừa mới dừng lại chuyển phương hướng, nhằm theo hướng mà Hàn Lập vừa bay đi, hai người kia cũng đuổi theo sát phía sau.

Hàn Lập đi đường không hề ngừng lại, đi liên tiếp hơn trăm dặm mà không hề nghỉ ngơi, tới khi tới được một ngọn núi nhỏ, mới chịu ngừng chân, ngồi lại ăn chút gì đó, khôi phục lại thể lực và pháp lực.

Hàn Lập không hề biết, chuỗi hành động không bình thường của hắn, khiến cho hai tên truy đuổi phía sau mắng chửi không ngừng!

Việc này cũng khó trách, có người trời còn chưa sáng đã lên đường, nếu không phải là trước đó động thủ cước trên người Hàn Lập, bọn chúng nói không chừng đã để người chạy thoát rồi. Nhưng cứ như vậy, kế hoạch của bọn chúng trước đó, đầu tiên là kế hoạch đặt bẫy ở phía trước, chuẩn bị mai phục Hàn Lập, cũng phá sản.

Càng làm cho hai bọn chúng tức giận vô cùng chính là, Hàn Lập vừa nhấc chân là đi hơn trăm dặm, khiến cho bọn chúng ở phía sau hít khói, mệt không chịu nổi! Dù sao hai người bọn chúng là người tu tiên cũng chưa lâu, xem ra việc dựa vào hai chân đi đường dài như vậy, hai bọn chúng đã lâu chưa có trải qua.

Không biết đã bao lâu, Hàn Lập khoanh chân ngồi tại một cái ao dưới gò núi, nhắm hai mắt, không hề động đậy, tựa hồ đã chìm đắm vào cảnh giới vong ngã. Mà xung quanh trừ tiếng kêu của sâu bọ ra, cũng không có âm thanh nào khác.

Đúng lúc này, ở trong vũng bùn gần đấy, đột nhiên hơn chục đạo bạch quang phá đất chui lên, đâm thẳng hướng Hàn Lập.

Hàn Lập vốn không nhúc nhích, bỗng nhiên mở to mắt, lộ ra hàn quang, cơ thể đột nhiên tự dưng bay lên trời, sau đó hai chân khẽ chạm đất, đáp xuống một chỗ đất trống bên cạnh.

Cứ như vậy, những vầng bạch quang đó tự nhiên bị hẫng, phập phập! Từ trong vũng bùn mà bạch quang tới tấp chém hướng Hàn Lập, lộ ra nửa mặt lóng lánh trong suốt, chính là hơn mười cây băng trùy sắc bén vô cùng.

Hàn Lập thấy vậy, thần sắc trở nên âm trầm.

Hắn duỗi tay phải, năm ngón xòe ra, một tiếng vang lắc rắc bùng lên, trên năm ngón tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, chỉ là quả cầu lửa này so với cầu lửa của Hỏa đạn thuật thông thường thì nhỏ hơn một nửa.

"Mời các hạ nếm thử Ngũ đạn liên phát của tại hạ!” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào nơi lộ ra băng trùy, nói một cách uy nghi đáng sợ. Sau đó, nắm năm ngón tay lại, lại bỗng nhiên búng ra, năm quả hòa cầu dàn thành một đường thẳng, bắn ra ngoài.

Mắt thấy hỏa cầu sắp đánh tới mặt đất, một nhân ảnh màu vàng đột nhiên vô cớ xuất hiện, sau đó thân hình lóe lên, nhân ảnh liền tới một chỗ khác, vừa đúng vượt qua phạm vi công kích của hỏa cầu.

"Bùm” một tiếng, địa phương đó bị mấy quả hỏa cầu của Hàn Lập bắn thủng một hố, trong cái hố toàn là hơi nóng và khói, có mấy nơi còn lộ ra dấu vết bị nung chảy, khiến cho tên gia hỏa tí nữa thăng thiên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hàn Lập lúc này cũng không để ý tới cái hố đó, mà là dán mắt vào tên áo vàng vửa mới nhảy ra, một hạn tử gầy gò vẻ mặt giảo trá khoảng hơn ba mươi tuổi.

"Sao lại đánh lén ta?” Hàn Lập lạnh giọng hỏi.

Tên áo vàng vừa nghe lời này, chuyển mắt, cười gian mấy tiếng, nói:

"Muốn biết hả, chờ kiếp sau đi!”

Sau đó, hắn đột nhiên lớn tiếng hét.

"Động thủ".

Hàn Lập cả kinh, vừa định hành động, lại đột nhiên nghe thấy dưới chân có hai tiếng phá đất vang lên, sau đó là hai bàn tay lấp lóe quang mang màu vang, như chớp phân làm trái phải, liều chết nắm lấy hai chân của Hàn Lập, khiến cho Hàn Lập không thể dịch chuyển.

“Tiểu tử ngươi chết chắc rồi, hai chân không động được, xem ngươi làm sao tránh khỏi băng trùy của ta! “ Hán tử áo vàng đắc ý cười gian nói, tiếp đó nhấc hai tay lên, hướng tới Hàn Lập, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Kết quả, phía trước hai tay hắn hàn khí bức người, dần dần ngưng tụ lại thành một tinh thể màu trắng, và dần dần hình thành một cây băng trùy sắc nhọn.

Sắc mặt Hàn Lập đại biến, tay hắn đặt lên eo, keng một tiếng, hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm sáng chói xuất ra, tiếp sau là một đường kiếm chém xuống không chút chần chờ.

"Cảng”, thanh kiếm này như chém vào tảng đá, tia lửa lấp lóe, mà cái bàn tay màu vang kia vẫn bình yên vô sự.

Hàn Lập vừa sợ vừa giận, đang muốn tìm cách khác, đối diện lại vang lên tiếng cười điên cuồng của tên áo vàng.

"Ha ha! Tiểu tử, đi chết đi!”

Tâm lý Hàn Lập trùng xuống, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Nhìn thấy hai mươi cái băng trùy sắc nhọn, đã từ phía tên áo vàng đánh tới, bao trùm lên thân hắn, không thể trốn chạy.

Hàn Lập thấy vậy, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng một cái, lắc mình, thân thể lại đột nhiên như quỷ dị cong sang hai bên, nhưng cái băng trùy đó không ngờ lại bị cách uốn éo này khiến cho bay sạt qua đại bộ phận, chỉ có vai và chân trái là không thể tránh khỏi, đều bị một cây băng trùy xuyên qua, máu tươi từ trong vết thương phun ra, ướt đẫm y phục của Hàn Lập.

"Bốp" một cái, Hàn Lập ném kiếm trong tay, mười ngón vung lên, nhanh chóng phong bế mạch máu ở phụ cận, khiến cho máu tươi ngừng chảy. Mà tên áo vàng vốn đang dương dương tự đắc, lại mở to hai mắt, không thể tin nhìn tất cả sự việc vừa mới phát sinh lúc nãy.

Ánh mắt Hàn Lập nghiêm lại, hai chân dùng lực, chợt uốn lại như không xương, hai chân sau một trận rắc rắc, hai chân rõ ràng co lại một chút, tiếp đó toàn thân bỗng nhiên hướng lên trên mà chạy, hai chân trơn như cá chạch rút ra khỏi hai bàn tay, sau đó toàn thân ở lưng chừng trời bắn vọt đi, ở một nơi cách hơn mười trượng mới ngừng lại, lạnh lùng nhìn bàn tay lớn kia.

"Không thể nào! Sao có thể dưới sự gia cố của Cự lực thuật, mà vẫn có thể rút chân ra được?” Từ vũng bùn bên dưới bàn tay, phát ra tiếng ông ông tức giận.

Sau đó, hai bàn tay vung ra bên ngoài, một thân ảnh khôi ngô toàn thân phát ra hoàng quang, từ trong bùn đất chui ra.

| Tải iWin