TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 457 (2): Băng Hỏa đạo

Cực Âm tổ sư thấy vậy, sắc mặt cũng khẽ biến, nhưng sau khi trầm mặc một hồi liền bình tĩnh mở miệng nói:

“Man huynh nếu nghi ngờ thì Ô mỗ cũng chẳng giấu giếm. Tiểu đồ đối với lần tranh giành bảo vật trong nội điện có tác dụng rất lớn. Nếu có đắc tội gì, xin Man huynh lượng thứ!”

Cực Âm tổ sư nói lời này làm cho Hàn Lập nghe thấy cực kỳ phiền muộn.

Hắn lúc nào đắc tội với vị Man Hồ Tử kia? Ngược lại khi ở đại điện còn bị đối phương cường hành chiếm mất chỗ ngồi, đối với lão ma vẫn rất khó chịu.

Đương nhiên những lời này Hàn Lập chỉ có thể nghĩ trong lòng, tuyệt đối không nói ra.

“Đắc tội? Ta căn bản không biết tiểu tử kia thì có gì đắc tội? Ta vừa rồi chỉ nhìn hắn một chút, phát hiện công pháp hình như có phần thú vị nên mới xuất thủ thử nghiệm một phen. Ngược lại hắn chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan kỳ, khi đi vào nội điện có tác dụng gì? Các ngươi không phải là đang dối gạt Man mỗ chứ?” Man Hồ Tử thản nhiên nói.

Nghe được mấy câu này xong Cực Âm tổ sư nhíu mày, sau khi trù trừ một chút liền liếc nhìn đầy thâm ý với nho sinh lão giả.

Thanh Dịch cư sĩ thấy thế mỉm cười, môi hơi động đậy, truyền âm về phía Man Hồ Tử.

Man Hồ Tử thấy bộ dáng hai người lén lén lút lút, lúc đầu lộ ra vài phần khinh miệt nhưng sau khi nghe được vài câu của lão giả, thần tình đột nhiên biến đổi, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Lập.

Tiếp theo hắn cũng truyền âm hỏi lão giả kia mấy câu, sau đó bỗng nhiên như tỉnh ngộ, vẻ mặt trở nên âm hàn.

“Cực Âm, ta vẫn không hiểu ngươi vì sao lại thu đồ đệ. Nguyên lai hắn có…hừ! Chủ ý của ngươi thật hay quá!” Man Hồ Tử nhíu mày, lộ ra ánh mắt sắc bén như đao kiếm, nhìn chòng chọc Cực Âm tổ sư nói.

“Man huynh hà tất tức giận, nếu ngươi gặp tình cảnh như vậy, chỉ sợ cũng dùng thủ đoạn tương tự. Huống hồ cả hai người bọn ta nếu đem việc này nói ra, có nghĩa là không có ý tứ ăn mảnh một mình. Lần này đi tranh giành bảo vật còn phải dựa vào Man huynh mới được.” Cực Âm tổ sư rất trấn định nói.

“Thế mới là lời nói thực. Nếu không có ta xuất thủ, chỉ sợ bọn ngụy quân tử Vạn Thiên Minh liên thủ sẽ có cơ hội chiếm lấy bảo vật mà không chừa cho các ngươi. Tuy nhiên lời thật khó nghe, vạn nhất lấy được nó, các ngươi tính phân phối thế nào?” Man Hồ Tử sau khi ngẫm nghĩ, thần sắc hòa hoãn nói.

“Chúng ta dựa theo đầu người phân chia thành bốn phần thế nào? Bao gồm cả Hàn tiểu hữu trong đó, mỗi người lấy một phần.” Nho sinh lão giả dường như đã suy nghĩ qua vấn đề này, lập tức gật gù nói.

Nhưng vừa nói ra thì Man Hồ Tử liền trở mặt.

“Thanh Dịch, ngươi nghĩ bản nhân dễ lừa gạt sao? Chia đều bốn người, sao ngươi có thể nghĩ ra được? Đến khi đó Vạn Thiên Minh do ngươi đối phó, sau đó mấy người cùng chia đều nhé!” Man Hồ Tử mỉa mai đáp lại.

“Man huynh đừng nóng giận! Khụ, điểm này đúng là Thanh mỗ suy nghĩ không thỏa đáng. Vậy theo ý Man huynh thì phân phối như thế nào mới thỏa đáng?” Lão giả nghe xong lời nói châm biếm kia, không tức giận chút nào, ngược lại còn cười hì hì hỏi.

“Các ngươi lấy bao nhiêu, bản nhân không cần hỏi. Nhưng ta phải lấy một nửa mới được. Dù sao một tên Vạn Thiên Minh cũng quá sức đối với hai người các ngươi. Ta nếu phải ứng phó hắn, lấy một nửa cũng chẳng là nhiều.” Man Hồ Tử nhàn nhạt nói.

Lời này không làm cho lão giả và Cực Âm lộ xuất vẻ kinh ngạc, hiển nhiên công phu “sư tử ngoạm” của đối phương đã được hai người dự liệu trước.

“Một nửa? Khẩu vị của Man huynh cũng quá lớn đó. Đừng quên nếu không có tiểu đồ trợ giúp thì xác suất thành công của chúng ta thấp đến đáng thương. Đồ đệ ta phải chiếm một phần ba.” Cực Âm tổ sư không vội không vàng nói.

“Hừ, hắn chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng xứng phân chia bảo vật cùng chúng ta?” Man Hồ Tử chẳng thèm nhìn Hàn Lập phản bác lại.

Hàn Lập nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình thường.

“Hắc hắc, hắn nếu chỉ là một tên tán tu, tự nhiên không có tư cách phân chia đồ vật trong Hư Thiên đỉnh. Nhưng đã là độ đệ Cực Âm ta thì đường nhiền phải có một phần.” Cực Âm tổ sư lần này không có ý tứ nhượng bộ nói.

Man Hồ Tử nghe vậy, thần sắc lóe lên vẻ âm lệ, đang muốn nói thêm điều gì đó thì lão giả bên cạnh tranh giành đưa ra một kiến nghị điều hòa.

“Như vậy đi, hai vị đạo hữu không cần tranh cãi nữa. Đến lúc đó đem bảo vật chia thành năm phần, Man huynh lấy hai, nói chung thế là công bình rồi.”

Lời vừa nói ra khiến Man Hồ Tử ngẩn người, sờ sờ râu mép rồi im lặng không nói.

Cực Âm tổ sư lập tức tỏ thái độ.

“Điều kiện này Ô mỗ chấp nhận, không biết ý Man huynh thế nào?” Hắn nhìn Man Hồ Tử âm trầm nói.

“Được, tuy Man mỗ còn chưa vừa ý nhưng chung quy cũng chấp nhận được.” Man Hồ Tử nhíu mày, có chút không tình nguyện trả lời.

Hắn đã nhìn ra Cực Âm tổ sư và Thanh Dịch cư sĩ tạo thành một phe. Điều kiện trên chỉ sợ là giới hạn cuối cùng, do đó hắn cũng không có cách nào áp bức hơn nữa.

Khi mấy lão quái ma đạo đang thương lượng phân chia bảo vật trong mơ thì ở một chỗ khác, nhóm Vạn Thiên Minh cũng bí mật thương lượng cách lấy bảo vật.

“Vạn môn chủ, Kim Ti tằm của ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? Trước đây có rất nhiều tiền bối cao nhân muốn đoạt nó nhưng chưa ai thành công cả. Chúng ta chỉ sợ cũng vậy mà thôi.” Thiên Ngộ Tử có chút lo lắng hỏi.

“Yên tâm, nguyên bản chi dựa vào Kim Ti tằm, xác suất thực không lớn nhưng chúng ta lúc trước không phải tìm được Thiên Thanh hoa sao? Chỉ cần khi đó ta sẽ không tiếc hủy hoại linh thú, cho chúng ăn vào thì cơ hội thành công ít nhất cũng có ba, bốn phần. Xác suất này cũng rất cao rồi.” Vạn Thiên Minh bình tĩnh nói.

“Ha ha, bảo vật Hư Thiên đỉnh này ngay cả Thiên Tinh song thánh, hai lão quái vật cũng rất muốn, điều này là việc bình thường của con người mà thôi, chúng ta là tu sĩ tu luyện, cũng không phải là thần tiên vô cầu vô dục.” Vạn Thiên Minh cười khẽ một tiếng.

“Tuy nhiên Vạn môn chủ, ngươi xem bọn ma đạo đang lén lén lút lút thương thảo gì đó. Vừa rồi còn đang tranh giành nội bộ nhưng giờ lại cười nói với nhau rồi. Chẳng lẽ bọn chúng có quỷ kế gì sao?” Lão giả có bộ dáng như nông phu đột nhiên mở miệng nói.

Nghe xong Vạn Thiên Minh liền nhìn về phía mấy lão quái vật ma đạo vừa mới thỏa thuận phân chia xong, cười lạnh một tiếng.

“Công pháp tu luyện của bọn Ma đạo uy lực tuy lớn nhưng dễ khiến cho người ta tâm tính biến đổi, biểu hiện trước sau không giống nhau, đây cũng là lẽ thường, không cần ngạc nhiên. Ngược lại lần này nếu chúng ta không lấy được bảo vật, cũng quyết không cho bọn chúng đắc thủ. Dù sao loại hỏa mãng dị chủng của tên Cực Âm kia cũng là một trong những loại linh thú có khả năng tranh giành bảo vật.” Vạn Thiên Minh ngưng trọng nói.

“Vạn môn chủ nói rất đúng. Nếu ma đạo đắc thủ, ma diễm tự nhiên càng tăng. Mà hiện tại chính là lúc mấy tên gia hỏa Tinh Cung yếu nhược nhất. Chúng ta quyết không thể để bọn chúng thế chân Tinh Cung, thống trị Loạn Tinh Hải được.” Thiên Ngộ Tử gật gật đầu nói.

Vạn Thiên Minh cực kỳ hài lòng, đang muốn nói thêm nữa thì hai vầng hào quang đỏ, xanh xuất hiện.

Ở vách núi cạnh chỗ nhập cốc, đất rung núi chuyển, nứt ra hai cái thông đạo, xem ra chính là đường thông vào bên trong.

Bên ngoài chỗ lối vào của chúng có hai tấm bia đá dựng đứng, cao khoảng ba, bốn thước, một cái viết “Huyền Tinh đạo”, một cái viết “Dung Nham lộ” theo kiểu chữ cổ.

Lập tức mấy tu sĩ ở gần nhất cất bước đi qua đầu tiên.

Nhưng người mới đứng ở ngoài thông đạo “Dung Nham lộ”, vẫn chưa kịp tiến vào trong mà đã có một luồng gió nóng hầm hập táp tới, khiến cho người bên ngoài xây xẩm mặt mày, cảm thấy đầu lưỡi khô rát.

Bên ngoài “Huyền Tinh đạo” thì lại khác, có một luồng gió lạnh không ngừng thổi ra, lờ mờ mang theo tiếng rít gào, khiến người nhìn thấy liền cảm thấy tâm ý phát lạnh.

“Hàn Lập, chúng ta đi thôi, sẽ tái tụ hợp tại đầu kia của thông đạo. Ngươi muốn đi đường nào? Ta tuy không thể tự mình mang ngươi theo nhưng sẽ cấp cho ngươi một kiện bảo vật chống lạnh, giữ ấm.” Cực Âm tổ sư vừa thấy hai thông đạo hiện ra, tinh thần phấn chấn đứng dậy, rồi quay mặt hỏi Hàn Lập với vẻ cực kỳ quan tâm.

Hàn Lập trên đường đi qua quỷ vụ đã nghe Tử Linh tiên tử nói về sự tình của Băng Hỏa đạo.

Biết rõ chỉ cần tiến vào thông đạo, người liền bị cấm chế truyền tống đến một vị trí nào đó của đại hạp cốc. Xác suất cùng người khác xuất hiện ở cùng một chỗ là cực kỳ thấp, cho nên đối phương mới nói ra những lời như vậy.

“Đồ đệ đi Dung Nham lộ bởi vì trên thân vừa lúc có một kiện Ích Hỏa y, có lẽ có chút tác dụng.” Hàn Lập sau khi suy nghĩ liền chậm rãi nói.

“Được rồi, vật này ngươi thu lấy đi. Với tu vi của ngươi, có thêm nó vượt qua cửa ải này không thành vấn đề.” Cực Âm tổ sư không chút do dự, từ túi trữ vật lấy ra một khối ngọc bội màu lam, cấp cho Hàn Lập.

“Thật không nghĩ tới, người nhỏ mọn như Cực Âm ngươi cũng hào phóng như vậy. Đây không phải là kiện bảo bối Bạch Tê bội sao?” Man Hồ Tử vô ý nhìn rõ cảnh này, có chút cười như không cười nói.

| Tải iWin