TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 467: Được bảo vật

Hàn Lập quả thật can đảm, dám nhìn xuống phía bên dưới cầu ngọc, ngay khi đó hắn liền cảm thấy hoa mắt, choáng váng.

Trong lòng trấn định trở lại, thu ánh mắt về, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó.

Thần thức của hắn rất là cường đại, nhưng gặp phải việc này cũng không dò xét được bao nhiêu.

Sau đó, Hàn Lập liền đi tới hướng lầu các.

Khi đến gần hắn mới thấy lầu các này rất to và hùng vĩ, ít nhất nó cũng phải to gấp ba bốn lần những cái bình thường.

Trong khi cửa vào chỉ cao khoảng hai trượng, phía trên có mái vòm hình vòng cung, quang mang chớp sáng dị thường.

Hàn Lập đến ngay chỗ cửa thì ngừng lại, dò xét kiểm tra mọi thứ thật kỹ.

Nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thanh quang chợt loé trên tay, một đạo kiếm quang liền xuất hiện trên tay Hàn Lập.

Hàn Lập dùng ngón tay điểm một cái, màu xanh của kiếm quang đi thẳng tới màn quang mang phía trước.

Nhấp nháy vài cái, kiếm quang dễ dàng xâm nhập vào tầng quang mang của cấm chế, một cách dễ dàng, không có trở ngại gì cả.

Tình hình này đúng là ngoài suy nghĩ của Hàn Lập, hắn liền thu kiếm quang lại, thò tay ra và đi tới.

Có chút lạnh lạnh và giống như có một màng chất lỏng bao quanh.

Hàn Lập không có chần chừ mà nhích động thân hình lướt nhanh vào bên trong.

Ngay khi bước vào bên trong phía sau cánh cửa hình vòng cung, Hàn Lập ngẩn ngơ đứng nhìn.

Trước mắt hắn lúc này xuất hiện rất nhiều những cái ngọc đài cao, thấp to nhỏ khác nhau. Mấy cái ngọc đài này được tạo thành từ một loại ngọc quý màu trắng trong suốt, phân bố khắp nơi trong thạch điện. Phía trên ngọc đài hào quang chớp động, tạo ra các màu sắc khác nhau như hình nửa vòng cầu trông rất đẹp mắt, bên trong dường như có chứa cái gì đó.

Ánh mắt Hàn Lập khẽ nhấp nháy lộ ra vẻ thật là hưng phấn.

Ngay vừa khi hắn thấy ba chữ: “Bảo Quang Các” thì hắn liền biết được mình đúng thật là may mắn, bởi nơi đây chắc chắn sẽ có Cổ bảo.

Có điều lúc này trong lầu các không có một bóng người, xem ra nơi đây đúng là không có ai, hoặc là đã có người tới đây lấy cổ bảo đi rồi, hoặc là đã đi lên tầng hai cũng không biết chừng.

Nghĩ vậy, Hàn Lập liền nhìn kỹ lại mấy cái ngọc đài thì thấy trong những cái ngọc đài này có một cái không có phát ra hào quang, mà có vẻ như hoàn toàn trống rỗng.

Lúc này, hắn đã tới cầu thang đi lên tầng hai.

Trong lòng Hàn Lập rất là buồn bực, nhìn xung quanh cũng không thấy gì hết!

Vì vậy làm cho lòng hiếu kỳ của hắn càng dâng cao. Hắn liền trở lại cái cửa lúc đầu đi vào, ánh mắt dừng lại trên một cái ngọc đài đặc thù.

Ngọc đài này đứng một mình ở phía sau của tầng một, được mài phẳng bóng, bốn cạnh được chạm khắc các loại hoa văn trông rất là kỳ lạ và thâm ảo.

Sau khi xem xét kỹ những cái ngọc đài này kết hợp với những kiến thức có được về trận pháp, Hàn lập nghĩ rằng đây chính là một cái ngoại hình đơn giản của một cổ truyền tống trận.

Thấy vậy, hắn liền chăm chú xem xét lại những cái ngọc đài này thật kỹ lần nữa, biết đâu chừng chúng cũng là cổ bảo.

Xem một hồi, Hàn Lập liền nhíu mày lẩm nhẩm tự nói một mình:

“Mấy cái này mà cũng gọi là cổ bảo sao?"

Sau khi xem hơn mười cái ngọc đài, Hàn Lập hoàn toàn mất hứng. Hai tay xoa vào nhau, từ từ đứng lên, miệng lẩm bẩm nói, ánh mắt lộ ra tia nghi ngờ.

Mấy cái ngọc đài này xem ra thật sự không có điểm nào có thể nói là cổ bảo cả, bởi một cái cổ bảo thì hình dạng của nó cũng phải có gì đó cổ kính chứ.

Tuy thấy nó phát ra các tia màu sắc lập loè khác nhau nhưng Hàn lập cũng hiểu được là những thứ này ở những nơi hoang dã cũng không khác nhau mấy so với các loại pháp bảo phi kiếm, phi đao mà các vị tu sĩ hiện tại sử dụng, bình thường thì không có uy lực kinh người.

Tuy nhiên cũng không thể nói rằng chúng là vô dụng!

Cũng như Trúc phong vân kiếm pháp bảo, với khả năng bây giờ của Hàn Lập thì cũng chỉ sử dụng được một phần nhỏ uy lực của nó mà thôi. Vì vậy hắn rất mong có được một loại cổ bảo uy lực cực mạnh mà với khả năng hiện có thể sử dụng là tốt nhất.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng sợ chính mình bỏ sót qua cơ hội tốt, vì vậy Hàn Lập dùng thần thức dò xét các cái ngọc đài lại một lần nữa.

Cuối cùng, hít một hơi ổn định tinh thần, Hàn Lập không hề do dự đi về phía cổ truyền tống trận.

Hắn tin tưởng rằng ở tầng hai chắc sẽ có thứ gì đó mới lạ.

Bỏ vài khối linh thạch vào cổ truyền tống trận, Hàn Lập liền được một cổ bạch quang cuốn đi.

Đây là tầng hai của Bảo Quang Các?

Hàn Lập mím chặt môi, mở to hai mắt đi thẳng về phía trước.

Nơi này không gian không lớn lắm, ngoại trừ phía trước có một màn hào quang lớn hình cầu thì bốn phía đều trống rỗng không có thứ gì hết.

Màn hào quang này cao vài chục trượng, toả ra màu lam hòa nhã, nằm cách mặt đất khoảng một trượng ở trung tâm của tầng hai tạo ra hình ảnh rất đẹp mắt.

Bên trong có chứa hơn mười kiện cổ bảo đang lơ lửng một cách nhẹ nhàng.

Trong đó gồm có sách, ngọc bài, viên bát, cờ đen… và một vài thứ nữa mà Hàn Lập cũng không biết được.

Thấy vậy, Hàn Lập liền mừng rỡ, biết là mình đã tìm đến đúng chỗ rồi.

Chẳng qua những thứ này để ở ngay trong tầm mắt như vậy, nếu có thể dễ dàng lấy được thì sợ rằng đã sớm bị những tu sĩ khác lấy hết từ lâu rồi, làm gì còn đến lượt hắn nữa.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập liền thu hai tay lại, chậm rãi đi về hướng màn hào quang. Sau đó, hắn liền đi vòng quanh ba, bốn vòng rồi mới ngừng lại.

Hàn Lập mở miệng, một thanh tiểu kiếm màu xanh từ trong miệng hắn bay ra.

Sau khi xoay vài vòng trên đầu, ngay khi Hàn Lập niệm chú, bắt quyết, nó liền biến thành một tia sáng màu xanh phóng thẳng tới màn hào quang.

"Phanh" một tiếng kinh động, màn hào quang bị tiểu kiếm đánh tới liền chớp động. Tia sáng xanh bị bắn ngược trở lại, không tạo ra bất kỳ hiệu quả gì.

Thấy vậy Hàn Lập không giận mà còn vui hơn nữa.

Như vậy càng cho thấy đây chính là nơi cất giữ các loại cổ bảo trân quý.

Hàn Lập liền hưng phấn hẳn lên, mở miệng liên tiếp xuất ra chín thanh phi kiếm nhỏ. Mấy thanh phi kiếm này tập trung trên đầu của Hàn Lập kết lại thành một thanh cự kiếm.

"Trảm"

Hàn Lập gầm nhẹ một tiếng.

Cự kiếm một chiêu khí thế cực mạnh có thể bổ đôi ngọn núi, đánh mạnh vào tầng hào quang.

"Oanh" một tiếng, ngay chỗ cự kiếm đánh vào liền tạo thành một khe hở.

Hàn Lập liền lộ ra sắc mặt vui mừng.

Ngay khi Hàn Lập chuẩn bị động thủ lấy cổ bảo thì bổng nhiên xuất hiện một luồng lực lượng cường đại đánh ngược trở lại thanh cự kiếm. Phanh một tiếng, thanh cự kiếm liền bị bắn ra ngoài.

Khe hở lúc nãy trên màn hào quang liền phục hồi lại như cũ không có chút tỳ vết gì.

Hàn Lập kinh ngạc một chút, nhưng sau đó liền trầm tư, suy nghĩ, sờ sờ cằm, chăm chú nhìn về phía màn hào quang.

Không lâu sau đó, Hàn Lập khẽ cười, dường như đã tìm ra cách phá được màn hào quang.

Hắn liền hướng thanh cự kiếm điểm một cái, chỉ nghe nó reo lên một tiếng trong trẻo, bỗng hoá thành chín thanh tiểu kiếm bay ngược trở về cơ thể hắn.

Ngay khi đó, từ trong túi linh thú bên hông hắn xuất hiện một con Phệ Kim Trùng được hắn tung ra.

Tiếp theo đó một một tràng âm thanh ầm ĩ nổi lên, một đám trùng vụ màu vàng như cơn lốc phóng ra.

Hàn Lập khẽ kêu lên một tiếng, đám Phệ Kim Trùng liền bay lên không trung. Trong khoảng khắc, cả đám trùng vụ đã phủ kín dưới đáy của màn hào quang.

Sau một lát, màn hào quang trước mặt Hàn Lập đã bị đám Phệ Kim Trùng đục thủng một lỗ rộng khoảng ba, bốn thước.

Màn hào quang nổi lên lam quang, lỗ hổng vặn vẹo một chút rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Xem ra tốc độ khôi phục của nó vẫn thắng thế hơn vài ba phần so với tốc độ cắn nuốt của Phệ Kim Trùng.

Hàn Lập thấy vậy không dám chậm trễ, liền hoá thân biến thành một đạo thanh quang, ngay khi lỗ hổng còn chưa khép lại liền tiến vào bên trong màn hào quang.

Thanh quang thu lại, thân hình Hàn Lập liền xuất hiện bên trong màn hào quang.

Cách đó không xa, thấy rõ khí tức của hơn mười loại cổ bảo, hắn liền vui mừng, hưng phấn hẳn lên.

Có điều Hàn Lập cũng không dám đợi lâu, liền thả thần thức ra dò xét mấy cái cổ bảo này một chút.

Nhưng trong lòng liền cảm thấy khổ sở khó nói, bởi lẽ thần thức của hắn không thể thoát ra được.

Vì vậy, chỉ bằng vào trực giác và kinh nghiệm để hắn chọn ra một loại cổ bảo mà thôi.

Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình chọn ra một cái mà thôi.

Quái nhận? Không được, cái này là cổ bảo thuộc tính công kích, hắn không cần tới.

Lệnh bài? Không nên, nhìn kỷ thì thấy trên mặt có khắc hình một con quái thú, chắc là cùng với hoạ trục trước kia của hắn giống nhau, chỉ dùng để khu trục một ít tinh hồn linh thú để sử dụng mà thôi.

Trống nhỏ? Cái này làm được cái gì, hắn không thể biết được sử dụng nó thế nào, hay là thôi đi! Trong lòng thầm nói, bỏ từng kiện từng kiện cổ bảo qua một bên.

Cuối cùng thì Hàn Lập cũng chọn được ba cái cổ bảo.

Một cái gương hình tròn màu vàng, một cái ngũ xuyến đồng hoàn, và cuối cùng là một cái áo choàng màu đỏ sậm rộng thùng thình.

Chọn lấy ba kiện cổ bảo này đương nhiên là Hàn Lập đã có chủ ý.

Cái gương hình tròn màu vàng không cần nói cũng biết, nó chắc chắn là một kiện pháp bảo, gần như chỗ nào cũng có thần thông kỳ lạ, uy lực vô cùng lớn tại tu tiên giới.

Hàn Lập đương nhiên không muốn bỏ qua.

Cái ngũ xuyến đồng hoàn, nhìn qua cũng biết có thể bên trong nó chính là bao hàm thuộc tính của cả ngũ hành, mặc dù không biết được nó có được thần thông, uy lực như thế nào nhưng khẳng định là không thể yếu được.

Còn cuối cùng là cái áo choàng màu đỏ sậm…

| Tải iWin