TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1301: Đại hiển thần thông

Dưới sự lớn tiếng phân phó của Hoàng Lương Linh Quân, phe Nhân tộc cũng biết được mình sẽ liên thủ với Yêu tộc. Mặc dù ai nấy trong lòng cũng đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng những nhân vật ở đây đều là trãi qua giang hồ chinh chiến lâu năm, tự nhiên rất nhanh hiểu ra nên cũng không phản đối điều gì.

Nhất thời ở phía bên kia, yêu khí quay cuồng, một đám đông yêu thú tướng mạo dữ tợn gồm hơn chục tên Hoá Hình yêu tu, trước sau hiện thân ra.

Còn phe Nhân tộc ở bên này cũng nhao nhao tế ra vô số các loại linh cụ pháp bảo, linh khí trùng thiên, hoá thành hào quang ngợp trời.

Lục y nữ tử (*) cùng với Hoàng Thạch ở phía đối diện, thấy Thiếu niên họ Hoàn và Hoàng Lương Linh Quân cùng nhau thì thầm to nhỏ, đã cảm thấy có điều bất ổn, mà bây giờ lại trông thấy khí thế hùng hổ của hai phe Nhân - Yêu thì làm sao lại không biết bọn kia đã liên thủ.

Hai người sắc mặt âm trầm, liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào hốt nhiên lui trở về.

Đám Mộc Điểu và Cự Đại Thạch Nhân ở phía sau bọn chúng cũng đồng dạng lập tức triệt thoái ào ào về hướng cốc khẩu.

Xem ra có vẻ Linh Tộc không đánh đã lui.

Lần này Yêu Nhân lưỡng tộc đều ngẩn ra, nhưng lập tức cho rằng Linh Tộc thấy đại thế bất thành nên chuẩn bị đào tẩu.

Hiện tại sĩ khí cả bọn đại tăng vọt, Yêu khí quang ảnh cuồn cuộn đuổi theo không chút do dự, một hơi quét sạch hơn trăm con Mộc Thạch Khôi Lỗi chậm chân, trong chớp mắt đã có một bộ phận Yêu – Nhân xông vào bên trong cốc khẩu.

Khí thế mạnh mẽ không gì ngăn cản nổi.

Tên Thiếu niên họ Hoàn và Hoàng Lương Linh Quân nhìn thấy cảnh này không khỏi lộ ra một tia kinh nghi.

Cả hai người đều đã từng có kinh nghiệm đại chiến qua với Linh Tộc mà ấn tượng sâu đậm nhất về Linh Tộc chính là sự bưu hãn của bọn chúng.

Mà bọn Linh Tộc trước mắt lại cứ như thế lui bước, thật là không bình thường.

“Không được. Kêu phe ta dừng lại mau, có điều bất thường!” Sắc mặt Hoàn thiếu niên trầm xuống, quay đầu nhìn Hoàng Lương Linh Quân nói nhanh.

“Đích xác có chuyện!” Hoàng Lương Linh Quân gật đầu, hít sâu một hơi, liền phát ra tiếng huýt sáo, triệu hồi nhân thủ.

Nhưng vào lúc này, quỷ dị hiện lên một phiến huyết quang ngay phía cốc khẩu, tiếp theo là tiếng sấm sét vang lên, ngưng tụ thành một đóa cự đại Huyết Liên lớn hơn mười trượng.

Cánh hoa sen đỏ tươi như máu, huyết khí xông vào tận mũi, chuyển động xoay tròn bay nhanh giữa không trung.

“Bất hảo. Gặp Huyền Linh Húc Thiên rồi!” Hoàn thiếu niên vừa thấy Huyết Liên liền la lên thất thanh.

Hoàn Lương Linh Quân tuy chưa từng gặp qua Huyết Liên, nhưng danh tiếng Bát Đại Huyền Linh của Khí Linh Tộc thì đã nghe qua, cũng đồng dạng thất kinh.

Hai người chưa kịp xuất thủ ứng cứu, Huyết Sắc Liên Hoa bỗng nhiên hoá thành một đạo Bát Thiên Huyết Hà, từ không trung rơi xuống.

Những nơi nào huyết thủy đi qua, vô luận là Nhân hay Yêu tất cả đều tiêu thất hoá thành từng luồng khói xanh biến mất vô tung vô ảnh, cho dù là hộ thân yêu khí hay phòng ngự pháp bảo đều không thể ngăn cản được huyết thủy này.

Trong nháy mắt, Yêu – Nhân lưỡng tộc chỉ còn lại hơn một nửa, những tên may mắn sống sót sắc mặt đều trắng bệch, đối diện với huyết thủy như thấy độc hạt, không đợi Linh Quân hô lên, tất cả đều nhao nhao bắn lui trở lại.

Mà hình như Huyết Hà nuốt trọn nhiều Nhân – Yêu đến thế vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục cuốn ra khỏi cốc khẩu truy đuổi theo đám người đang chạy trốn.

Đến nước này, Hoàn thiếu niên và Linh Quân không thể ngồi yên mà không lý đến, cả hai giận dữ cùng nhau xuất thủ. Thiếu niên há mồm phun ra một cỗ yêu phong màu xám, cỗ yêu phong này vừa xuất hiện liền cuốn tròn lại một cái, hoá ngay thành một con Phong Giao xám xịt, lao thẳng tắp vào vùng huyết hà.

Hoàng Lương Linh Quân thì hừ lạnh, tay áo bào run lên, nhất thời một mặt Bát Quái Kính màu vàng hiện lên trước ngực, hai tay lão kháp quyết

một tiếng “Phốc, xuy…” vang lên, một đạo kim sắc quang trụ thô to cỡ cánh tay trẻ con từ Bát Quái Kính phún xạ ra.

Tiếng nổ “Oanh, ầm…” vang lên thật lớn.

Phong Giao và quang trụ đón đầu đánh vào Huyết Hà, phát ra thanh âm bạo liệt kinh người cuối cùng đã ngăn trở được sự tiến bước của Huyết thuỷ.

“Ha, ha, không nghĩ ở nơi xa xôi hoang vắng như vầy cũng có thể gặp được người của lưỡng tộc có đồng giai với ta, Húc mỗ thật sự thất kính, thất kính”

Huyết Hà bỗng nhiên đảo lui quay về ngưng tụ thành một đoá Huyết Sắc Liên Hoa. Bóng người chợt loé, hiện ra thân ảnh một nam tử Linh Tộc mặc trường bào đứng yên trên đoá Liên Hoa, song mục nam tử này sắc bén dị thường.

Đây chính là vị Khí Linh Tộc, Húc Thiên.

Thấy đối phương thu lại pháp thuật, Hoàn thiếu niên và Linh Quân cũng tạm thời thu lại.

Nhất thời Phong Giao màu xám và kim sắc quang trụ liền tán loạn biến mất, nhưng hai người đều nhìn Húc Thiên bằng ánh mắt mang hình viên đạn:

“Húc Thiên! Ngươi thân là Độc Linh sao lại tùy tiện xuất thủ như thế đối với vãn bối, ngươi không sợ bọn ta cũng làm như vậy với Linh Tộc các ngươi sao?”

Hoàng Lương Linh Quân quét mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy nhân tộc của hắn chỉ còn thưa thớt hơn trăm người chạy thoát trở về, thậm chí cả hai tên Nguyên Anh kỳ tháp tùng theo hắn cũng đã tiêu mất, nên không khỏi giận dữ khiển trách.

“Chỉ là một đám từ Nguyên Anh trở xuống, đánh giết thì cũng đã đánh giết rồi, chẳng lẽ Nhân tộc các ngươi vì một sự kiện nho nhỏ như vậy lại phát động đại chiến sao, huống chi lúc trước bọn ngươi cũng tính toán liên thủ lấy nhiều đè ít đó mà” Húc Thiên lại không thèm để ý, nói.

Cùng lúc đó, ở phía sau Húc Thiên chớp động linh quang, liên tiếp xuất hiện các trợ thủ, đám Thiết Nhận cũng xuất hiện trong đó.

Thấy Linh Tộc xuất hiện đông như vậy, Hoàn thiếu niên và Hoàng Lương Linh Quân cũng thầm giật mình, không khỏi đánh giá lại tương quan lực lượng khi động thủ.

Một lát sau, trong lòng hai người mới buông lỏng.

Mặc dù trước đó không lâu, bọn họ tổn thất không ít nhân thủ nhưng lực lượng hai tộc liên thủ vẫn xảo diệu chiếm thượng phong một chút.

Hoàng Lương Linh Quân cười lạnh một tiếng, tính mở miệng nói gì đó thì Hoàn thiếu niên ở bên cạnh, con ngươi bỗng xoay tròn, thần sắc biến đổi, quát to:

“Không đúng, trong Ngũ Hành Linh Tộc thiếu đi Thủy Tộc nhân, bọn họ đang kéo dài thời gian đấy”.

Nghe Hoàn thiếu niên nói như vậy, Hoàng Lương Linh Quân chợt tỉnh ngộ, sắc mặt xanh mét, vung mạnh tay lên. Phía trước ngực hắn chợt lóe lên nhiều màu sắc, đạo đạo kim sắc quang trụ phún xuất. Còn Hoàn thiếu niên tự nhiên đồng dạng làm phép thôi thúc pháp lực, thả ra trở lại cỗ yêu phong màu xám.

Đám Nhân Yêu lưỡng tộc cũng nhao nhao trở lên, dưới sự thống lĩnh của Cung trang thiếu phụ và Lam thành chủ, hướng phía đối diện công tới.

Bọn Linh Tộc cũng không sợ hãi chút nào.

Hỏa quang, kiếm khí đan xen qua lại,… Thạch Nhân và Mộc Điểu cũng lại từ trong cốc khẩu ùa ra.

Bọn Mộc Điểu vung hai cánh lên, lập tức vô số lục sắc lông vũ tựa mộc tiễn bắn nhanh ra, còn bọn Thạch Nhân thì mỗi con hai tay ôm một cái lu chứa một thứ nước vàng nhạt, tạt về phía đối diện.

Nhất thời song phương lăn xả vào nhau đánh đến hôn thiên ám địa, mà lúc này đóa Huyết Liên lại hóa thành Huyết Hà bắn lên trời cao, Hoàng Lương Linh Quân và Hoàn thiếu niên cũng đồng dạng bay lên không, cấp bách thi triển thần thông theo sát không tha.

Luận về tu vi thì ba người này không chênh lệch nhau lắm.

Nhưng Húc Thiên thân là Huyền Linh, đã tồn tại ở Linh Giới nhiều vạn năm, nên luận về kinh nghiệm tranh đấu hay thần thông biến hóa đều hơn một bậc so với bọn Hoàng Lương Linh Quân. Dưới tình huống này, không thể nghi ngờ phần yếu thế sẽ thuộc về bọn Hoàng Lương Linh Quân.

Nhưng hai người này lại rất hiểu rõ, khi hợp công họ rất ăn ý trong việc liên thủ công kích nên vô tình lại chiếm thượng phong trước Húc Thiên.

Nhất thời trên không trung, Huyết Hà, Phong Giao, Kim Quang giao vào nhau ở thế giằng co, còn dưới đất thì thanh âm bạo liệt, hỏa quang, quang hà, ầm vang bất tận.

Một đạo lam hồng chợt lóe lên, hiện ra một cự đại quang kiếm trảm xuống, đem một hơi tiêu diệt gọn hơn mười Thạch Nhân khổng lồ.

Phía Linh Tộc cũng không kém, hỏa quang nổi lên hiện ra một Xích Hồng Đại Thủ, hướng phe Yêu - Nhân chụp xuống, các tu sĩ không tránh né kịp bị Đại Thủ này bóp chặt lại, đều hóa thành tro bụi.

Một người phía Nhân Tộc thấy vậy vô cùng giận dữ, hai tay hắn kháp quyết, thân hình cuồng trướng, hóa thành một người khổng lồ thân cao hơn mười trượng, huy động một đôi thiết quyền tỏa ra vầng hắc quang, hung hăng đập về phía đối phương.

Vị này chính là Đại hán họ Cận, thân là đỉnh cấp Luyện thể sĩ, thi triển ra Luyện Thể Thuật bí truyền, hóa thành thân thể to lớn, không chút khách khí công kích tới.

Nhiều cỗ Hắc Sắc Cự Mãng từ trong quyền phong bay ra, nơi quyền phong đi qua, tiếng xé gió thê lương nổi lên, vô luận là Linh Tộc hay Mộc Điểu hoặc Thạch Nhân đều tránh lui ba phần, không ngạnh kháng.

Nhưng từ phía Linh Tộc truyền ra một tiếng hét lớn, một đạo ngân sắc nhân ảnh bỗng nhiên bành trướng to lớn, hiện ra hình thể còn to lớn hơn Hắc Sắc Cự Nhân.

Đây chính là vị Thiết Nhận của Kim Linh Tộc.

Mặt đất rung rinh lên, Ngân Sắc Nhân Ảnh liền bước mấy bước dài vọt tới trước mặt Hắc Sắc Cự Nhân, hai nắm tay chớp lóe ngân sắc điên cuồng đánh ra.

Hắc Sắc Cự Nhân cũng không cam yếu thế, đồng dạng vung quyền đánh trả.

Thanh âm “Bang, bang” va chạm như tiếng sét nổ vang lên, Yêu – Nhân lưỡng tộc đứng gần đó đều bị chấn động hai tai, hoảng hốt nhao nhao rời xa vị trí chiến đấu của hai tên khổng lồ này.

Lúc này, mấy tên Linh Tộc còn lại cùng các yêu tu cấp cao đều tận lực thi triển thần thông.

Đột nhiên một con Hắc sắc Hỏa Phượng từ trong nhóm yêu thú phi ra. Hắc Sắc Hỏa Diễm phún ra đem hơn trăm Mộc Điểu hóa thành tro tàn.

Tiếp theo thân hình Hắc Phượng nhoáng lên, bỗng nhiên biến mất vào hư không, nhưng một khắc sau, lại nghe tiếng phượng gáy tức thì con Hắc Phượng này lại xuất hiện nơi lối vào cốc khẩu, hắc diễm cuộn lại một vòng hóa thành Cung trang thiếu phụ.

Vị Hóa Thần yêu tu của Hắc Phượng Tộc cũng không quay đầu lại, hắc quang lóe lên thân đã độn nhập vào trong cốc.

“Bất hảo!”

Lam thành chủ nhìn thấy cảnh này trong lòng trở nên khẩn trương.

Hắn hít sâu một hơi, bảy khẩu lam sắc phi kiếm đang xoay quanh trước người đột nhiên nhắm ngay một đám thạch nhân, không tiếc pháp lực bổ mạnh ra hơn trăm đạo kiếm khí, cường ngạnh dọn dẹp sạch sẽ lối đi, mở ra một thông đạo, rồi hắn đồng dạng cũng hóa thành một đạo lam hồng bắn nhanh vào trong Hỗn Độn Cốc.

Bảy tám Nhân - Yêu ở phụ cận chớp lấy cơ hội này, cũng độn quang theo sát tiến vào trong Cốc.

Người sau cùng nhập cốc chính là một thanh niên được bao bọc trong hồng quang, hẳn nhiên đó là Hàn Lập.

Do bản thân hắn không có pháp lực, nên đã khu sử Hỏa Linh Khí nồng đậm, tốc độ độn quang cũng cực nhanh tiến nhập cốc khẩu.

Khi Hàn Lập tiến vào trong đó, lập tức phát hiện vì sao nơi này có tên là Hỗn Độn Cốc.

Trong Cốc, vô luận bầu trời, mặt đất, vách núi đều mang một màu xám của tro bụi, giống như có một tầng cát bụi không thể lau sạch bao phủ cả sơn cốc.

Bỗng nhiên Hàn Lập ngừng độn quang.

Hắn nhìn vài tên tu sĩ Nhân Tộc và Yêu Tộc đang bay sâu vào trong, hai mắt nheo lại, đột nhiên hai tay kháp quyết, miệng hé ra, phún xuất một đoàn ngân sắc hỏa cầu.

Trong hỏa cầu truyền ra một tiếng kêu thanh thúy. Một tiếng “Phốc…” vang lên, hỏa diễm tăng vọt… hóa thành một con đại hỏa điểu cỡ một xích vây quanh Hàn Lập bay múa.

| Tải iWin