TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1750: Nhập thành

Hàn Lập thu lại ánh mắt rồi nhẹ nhàng dùng chân điểm xuống, phi xa lập tức hướng mặt đất chậm rãi hạ xuống. Lấy kích thước của phi xa mà nói, đám Thanh Minh vệ tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, sau đó nhất nhất dùng thần niệm đảo qua một lượt. Đối với hành động này của đám Thanh Minh vệ, Hàn Lập coi như không thấy mà khẽ phất tay lên một cái đem phi xa thu lại. Thân hình năm người vừa động liền rối rít rơi xuống phụ cận truyền tống trận.

"Di! Đội trưởng! "

Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên truyền ra từ một gã Thanh Minh vệ.

Lời vừa thốt ra, Hàn Lập thoáng chút ngẩn ra, ánh mắt đảo qua một cái liền nhận ra một gã đại hán mắt xanh, dung mạo có phần quen thuộc. Đại hán này tên là Trác Trùng, năm đó là một trong những thành viên thuộc đội ngũ của hắn lúc còn là Thanh Minh vệ. Giờ phút này tu vi của hắn đã tiến lên Hoá Thần sơ kỳ, vẻ mặt đồng dạng giật mình nhìn về phía Hàn Lập.

"Nguyên lai là Trác đạo hữu! Chúc mừng đạo hữu đã trở thành Thanh Minh vệ. "

Hàn Lập cười nhẹ, chậm rãi nói.

"Thật đúng là đội trưởng sao! Di, đội trưởng chẳng lẽ đã tiến lên Luyện Hư cảnh giới! "

Trác Trùng vừa thấy Hàn Lập, đầu tiên là vui mừng như điên nhưng ngay sau đó là cả kinh, hỏi ngược lại một câu. Hắn dĩ nhiên đã dùng thần niệm đảo qua Hàn Lập một cái nhưng lại không thể nhìn ra được tu vi của Hàn Lập, tất nhiên cho rằng như thế.

"Những năm ta lưu lạc bên ngoài đúng là đã tiến vào Luyện Hư Kỳ. Chưa vào thành mà đã gặp được Trác đạo hữu, thật đúng là không nghĩ tới. Những đạo hữu trong đội năm đó còn khoẻ không? "

Hàn Lập mỉm cười hỏi.

"Nói thế nào đây. Năm đó đội trưởng rời đi không lâu, dị tộc tiến công Thiên Uyên thành. Hơn phân nửa bọn họ đã vẫn lạc tại trận chiến đó, mấy người còn lại cũng lựa chọn rời khỏi Thiên Uyên thành rồi. Bây giờ chỉ còn mình ta cùng với Hứa tiên tử trụ lại nơi đây mà thôi. "

Trác Trùng nói.

"Hứa tiên tử còn trong thành? "

Hàn Lập nghe thế, trong mắt dị sắc chợt loé. Nàng này là một trong những hậu nhân của Băng Phách tiên tử mà hắn từng quen biết, đây đúng là đầu mối để hắn hoàn thành sứ mệnh của tên thanh niên họ Ông kia, tự nhiên với hắn rất quan trọng.

"Hứa tiên tử cũng giống như ta, đã tiến lên Hoá Thần kỳ hơn nữa đã là trung kỳ, hiện tại đang dẫn một đội Hắc vệ. Đúng rồi, Hứa tiên tử từng nhiều lần có nhắc tới đội trưởng. Năm đó nếu không có đội trưởng chỉ điểm cho nàng thì nàng chắc cũng không có được như bây giờ. "

Trác Trùng hi hi cười, tựa hồ hắn cho là Hàn Lập cùng nữ tử có quan hệ gì đó không muốn người khác biết, cho nên trong lời nói có chút mờ ám.

"Ha hả, ta năm đó cũng chỉ là tiện tay mà làm thôi, cũng không nên tính là gì cả. Bất quá, Hứa tiên tử có được thành tựu như ngày hôm nay tự nhiên là do tư chất của nàng hơn người rồi. "

Hàn Lập lắc lắc đầu, thản nhiên nói.

Trác Trùng cũng cười nhẹ một tiếng, cũng không nói gì thêm, mà bốn người nho sinh phía sau Hàn Lập thấy hắn có quen biết với tên Thanh Minh vệ Trác Trùng này, tự nhiên tia lo lắng trong lòng theo đó mà tan biến. Xem ra vị này đúng là xuất thân từ Thiên Uyên thành là thật, hơn nữa bọn họ cũng không lo lắng đối phương là dị tộc nhân biến ảo nhân hình xâm nhập vào Thiên Uyên thành.

Loại chuyện này, trước kia đã gặp không ít, gặp mãi riết thành quen.

Nho sinh kia tựa hồ cũng quen biết với Trác Trùng, mâu quang chuyển động hướng về Trác Trùng ôm quyền nói:

"Thì ra Hàn tiền bối cùng với Trác huynh có quen biết, chuyện này thật là quá tốt. Nếu bọn ta không được Hàn tiền bối ra tay cứu giúp thì bây giờ có lẽ đã không đứng ở đây được nữa. "

"Sao, bốn vị gặp phải nguy hiểm gì sao? " Trác Trùng có chút ngoài ý muốn, hỏi.

"Đâu chỉ là nguy hiểm, bốn người chúng ta thiếu chút nữa mất mạng trong miệng một đầu Thạch Nguyên quy Luyện Hư sơ kỳ. "

Nho sinh cười khổ nói.

"Ha hả, đội trưởng chúng ta năm đó tu vi bất quá chỉ là Hoá Thần kỳ lại có thể đánh chết dị tộc Luyện Hư kỳ, hiện tại có thể đánh chết đầu Thạch Nguyên quy này cũng không có vấn đề gì. "

Trác Trùng hắc hắc cười, nói.

Nghe Trác Trùng nói như vậy, mấy người nho sinh liền gật đầu lia lịa.

"Sau này có cơ hội ta sẽ tiếp tục bàn chuyện với Trác đạo hữu. Hiện tại ta còn có chút chuyện quan trọng, trước hết vào thành đã. "

Hàn Lập nửa cười nửa không, nói.

"A, là Trác mỗ sơ sót. Đội trưởng nhất định là mới từ địa phương cực xa về tới chỗ này nhất định là rất mệt mỏi. "

Trác Trùng lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng bước sang một bên mở đường cho đám người Hàn Lập đi vào trong truyền tống trận.

Hàn Lập hướng Trác Trùng hơi gật đầu một chút, không khách khí tiến thẳng vào trong đó. Linh quang chợt loé, thân hình liền biến mất không thấy. Đám người nho sinh tự nhiên cũng vội vàng đi theo, giống như cũ đều sau một trận "vù vù" từ truyền tống trận phát ra mà biến mất không thấy. Trong khi đó, Trác Trùng vẫn có chút ngơ ngẩn nhìn toà truyền tống trận rỗng tuếch phía sau hắn.

"Trác huynh, ngươi thật sự quen biết với Hàn tiền bối? "

"Hắn thật đúng là đội trưởng của ngươi năm đó? Có thể lấy tu vi Hoá Thần kỳ đánh chết Luyện Hư kỳ tồn tại? "

"Chúng ta làm sao không cách nào nhìn thấu tu vi của hắn vậy! Chẳng lẽ hắn tu luyện thần thông đặc thù sao? "

Những tên Thanh Minh vệ lúc đầu một mực yên lặng không lên tiếng ở hai bên, sau khi đám người Hàn Lập tiến vào trong thành cả thì mới bắt đầu mở miệng hỏi.

"Dĩ nhiên là không giả. Vị lúc nãy chính là Hàn đội trưởng, năm đó danh tiếng của Hàn đội trưởng trong Thanh Minh vệ chúng ta tuyệt không nhỏ. Một thân thần thông ngay cả Thiên Vệ bình thường cũng không bằng. Năm đó Trác mỗ cũng được lợi không ít, nếu không tu vi cũng không thể tiến vào Hoá Thần kỳ thành công được. Thời gian dài như thế mới có thể gặp lại được, hắn quả nhiên đã tiến lên Luyện Hư kỳ, hiện tại thần thông tự nhiên là sâu không lường được. Các ngươi không nhìn thấu được là tất nhiên thôi. "

Trác Trùng trả lời, đồng thời trong lòng không khỏi âm thầm phỏng đoán hành tung của Hàn Lập trong những năm gần đây. Nhưng hắn tự nhiên không thể nghĩ tới Hàn Lập trong những năm đó đã lưu lạc khắp nơi trong Linh giới, thậm chí còn đến những đại lục khác nữa.

Cùng một thời gian đó, tại một toà truyền tống trận bên trong một đại điện bình thường, đột nhiên linh quang chợt loé, thân hình Hàn Lập bỗng hiện ra rồi chậm rãi bước ra khỏi pháp trận, sau đó hắn đưa mắt nhìn xung quanh bốn phía đánh giá một lượt. Một lát sau, đám người nho sinh cũng xuất hiện mà bước ra khỏi pháp trận.

"Vậy là đã đến Thiên Uyên thành rồi, chúng ta nên chia tay thôi. "

Hàn Lập xoay người hướng bốn người nói.

"Đa tạ đại ân cứu mạng của tiền bối, bốn người bọn vãn bối tạm thời cư ngụ tại Xuân Mộng các, nếu tiền bối có gì phân phó, đám người vãn bối tuyệt không từ chối. "

Nho sinh thi lễ thật sâu, thành khẩn dị thường nói. Nếu không có Hàn Lập, nói không chừng đám người nho sinh khó có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, lời này thực sự là tận đáy lòng thốt ra.

"Xuân Mộng các! Ta biết rồi. Nói không chừng sau này ta có lẽ sẽ tới chỗ các vị trú lại cũng nên. "

Hàn Lập hướng đám người nho sinh khẽ gật đầu một cái, sau đó vung tay áo lên hướng cửa điện đi tới.

Nho sinh hơi ngẩn ra nhưng cũng cùng ba người còn lại đều vòng tay cung tiễn hắn.

Sau khi đi ra khỏi đại điện, phía ngoài đại điện rõ ràng là một đại sảnh phương viên tầm trăm trượng, xung quang có vài người đang làm thủ tục ra ngoài thành nhưng nhân số cũng không nhiều lắm. Bất quá, ở lối ra của đại sảnh vẫn có hai hàng Thanh Minh vệ cầm trong tay Dị linh bàn cẩn thận kiểm tra từng vị tu sĩ ra vào. Mà ở phía sau những Thanh Minh vệ này còn có một tên Thiên vệ một thân kim giáp hai tay đang ôm lấy nhau lạnh lùng nhìn vào đám người trong đại sảnh.

"Luyện Hư trung kỳ! "

Hàn Lập liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi của tên Thiên vệ kia, sau khi hơi lưỡng lự liền tiêu sái sải bước đi tới.

Đám Thanh Minh vệ ngoài thành kia chẳng qua chỉ chịu trách nhiệm thủ vệ truyền tống trận không bị dị tộc nhân phá hư, còn đám Thanh Minh vệ nơi đây lại chịu trách nhiệm nghiệm chứng thân phận những người ra vào.

Thiên Uyên thành vốn là cửa khẩu duy nhất tiến nhập nhị tộc, cũng là nơi cấp lệnh bài thông hành tạm thời, Hàn Lập nhiều năm như vậy chưa quay trở lại Thiên Uyên thành, tự nhiên không có vật này, cũng có chút ít phiền toái.

Đại sảnh vốn chả có mấy người, Luyện Hư Kỳ tồn tại cũng có mỗi mình Hàn Lập mà thôi, cho nên khi tên Thiên vệ kia đưa mắt nhìn sang Hàn Lập, hai mắt lập tức sáng lên. Vẻ mặt Hàn Lập không chút biến đổi, vốn dĩ hắn vẫn dùng tới bí thuật thu liễm hơi thở nhưng khi tên Thiên vệ kia nhìn về phía hắn, hắn cũng không cần phải che giấu nữa.

Tên Thiên vệ kia khuôn mặt có chút gầy, vẻ mặt nhất thời biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ giật mình, thân hình hắn thoáng cái liền xuất hiện phía trước đám Thanh Minh vệ, khách khí ôm nói:

"Tại hạ Ngọc Linh Tử, đạo hữu tu vi kinh người, xin hỏi tôn tính đại danh, xuất thân nơi nào? "

"Tại hạ là Hàn Lập! Về phần xuất thân, hắc hắc, hơn ba trăm năm trước, tại hạ từng là một trong những Thiên Uyên vệ. "

Hàn Lập khoé miệng vừa động, nói.

"Thiên Uyên vệ! Đạo hữu nói đùa chăng. Dương mỗ ở chỗ này đã đảm nhiệm vị trí Thiên vệ nhiều năm, tất cả thành viên trong Thiên Uyên vệ không người nào tại hạ chưa từng gặp qua. Không biết lúc nào đã ra mắt các hạ. "

Tên Thiên vệ này đầu tiên là ngẩn ra nhưng ngay sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, nói. Hàn Lập nghe thế, chỉ cười hắc hắc không nói gì thêm, đột nhiên giơ tay lên thả ra một đoàn thanh quang bay lướt tới.

Tên Thiên vệ con ngươi khẽ co rụt lại, một tay hư không một trảo đem thanh quang nhiếp vào trong tay. Đây rõ ràng là một khối thanh sắc ngọc bội. Ngọc bội này ẩn ẩn một chút ngân châm đồng, mặt khác có khắc "Binh 56" bằng mấy văn tự kim sắc. Chính là lệnh bài Thanh Minh vệ năm đó của hắn!

"Thanh Minh vệ? "

Tên Thiên vệ này có chút khó tin hỏi.

"Không sai. Đạo hữu cảm thấy có gì không ổn sao? "

Hàn Lập thản nhiên nói.

"Không có gì là không ổn. Bất quá tại hạ cần tiên nghiệm chứng lệnh bài này một chút. "

Tên Thiên vệ họ Dương cười khan một tiếng, cẩn thận trả lời.

"Không sao, đạo hữu cứ tự nhiên. "

Hàn Lập thong dong trả lời.

Tên Thiên vệ nghe vậy, hai tay bắt đầu đem lệnh bài lên chà xát một chút, ngọc bội lập tức xuất hiện thanh quang chớp động.

"Không sai, đích xác là Thanh Minh vệ lệnh bài. Bất quá ký số Thanh Minh vệ của đạo hữu đã sớm bị huỷ cách đây hơn trăm năm trước rồi. Điều này đồng nghĩa với việc đạo hữu đã được xác nhận là từ bỏ thân phận rồi! "

Tên Thiên vệ linh quang trong tay chợt thu liễm lại, thần sắc trên mặt có chút cổ quái.

"Tại hạ năm đó tham gia vào một nhiệm vụ cửu tử nhất sanh, lúc nhiệm vụ hoàn thành đã coi như là từ thân phận rồi. "

Hàn Lập cũng không cảm thấy kỳ quái, bình tĩnh trả lời.

"Cửu tử nhất sanh nhiệm vụ? Ba trăm năm trước? "

Đôi mắt tên Thiên vệ sáng ngời, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, có chút giật mình.

"Xem ra đạo hữu cũng còn nhớ chuyện năm đó! "

Hàn Lập cười hắc hắc, nói.

"Thì ra đạo hữu là một trong những thành viên thi hành nhiệm vụ kia. Thật là bất kính. Đạo hữu không có vấn đề gì, có thể rời đi. Bất quá, tấm ngọc bội này ta sẽ thu lại. "

Tên Thiên vệ họ dương vẻ mặt có chút kính ý, hai tay ôm quyền nói.

"Cái này là tất nhiên. Tại hạ cũng bởi vì nhiều năm chưa quay trở lại như vậy cũng không có vật gì để chứng minh thân phận cả, chỉ có mỗi vật này là lấy ra được. "

Hàn Lập hời hợt nói.

Tên Thiên vệ họ Dương khẽ gật đầu, một tay khẽ vung lên, mấy tên Thanh Minh vệ xung quanh liền tàn ra nhường một lối đi cho hắn. Hàn Lập không chút khách khí liền tái khởi độn quang hoá thành một đạo thanh hồng bay ra khỏi đại sảnh.

| Tải iWin