TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2131: Thu lấy tinh thể

Vầng mặt trời năm màu tỏa ra cỗ năng lượng lớn đến mức làm cho người ta kinh sợ, những nơi ánh sáng của nó chiếu qua làm không gian xung quanh dấy lên từng cơn dao động liên hồi.

Đúng lúc này, ngọn núi nhỏ màu đen mang theo những tiếng nổ ầm ầm hung hăng lao đến đập lên phía trên vầng mặt trời.

Một tiếng ngân vang như chuông kêu!

Hắc quang cùng quầng sáng năm màu va chạm vào nhau loạn xạ, phía ngoài vầng mặt trời bị hòn núi màu đen đánh lõm vào một vũng lớn.

Mà cùng lúc đó, ba cột sáng màu đen theo sát nhau lần lượt đánh lên chỗ lõm trên vầng sáng năm màu.

Một tiếng hư không bị xé rách vang lên!

Quầng sáng năm màu dù dày đặc nhưng cũng không cách nào ngăn cản được công kích liên tục như thế. Sau khi ba đạo tia sáng màu đen lướt qua, vầng mặt trời cuối cùng cũng bị xuyên thủng rồi trực tiếp để lộ ra thân hình trong suốt của Từ Quang Thú.

Tuy vậy, ánh sáng năm màu xung quanh đó chớp nháy vài cái, chỉ cần vài lần như vậy nữa là lỗ thủng sẽ được bịt kín lại như ban đầu.

Nhưng đang lơ lửng trên không trung, Hàn Lập đâu thể nào cho phép chuyện này sảy ra, đầu vai hắn khẽ rung lên, cả thân hình cự viên liền biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, thân hình màu vàng của cự viên hiện ra ngay bên cạnh vầng mặt trời năm màu một cách đầy quỷ dị. Sắc mặt cự viên không chút động đậy, nó chụp tới một trảo mục tiêu chính lỗ thủng trên vầng mặt trời.

Từ Quang Thú đang trốn ở sâu bên trong vầng sáng, nó biết rằng đây chính là thời khắc mấu chốt quyết định sinh tử. Nó gầm lên một tiếng giận dữ, từ trong cơ thể nó biến ảo ra một cây thương dài trong suốt, rồi nhanh như tia chớp men theo lỗ thủng bắn ra, vừa vặn đón lấy bàn tay to lớn của cự viên đang chụp tới.

Chiếc thương trong suốt chẳng những rất sắc bén mà còn vô cùng lạnh lẽo, nó được ngưng tụ từ những khoáng thạch quý hiếm có chứa kỳ hàn trong cơ thể con thú. Thương còn chưa đâm tới, mà một cỗ khí lạnh lẽo đã hùng hổ lao đến trước.

Con Từ Quang Thú này tuy trí khôn không cao nhưng kinh nghiệm đấu pháp lại rất phong phú, nó hiểu rằng chỉ cần ngăn cản được một đòn này là có thể bình yên vô sự.

Hàn Lập nhìn thấy vậy trong lòng liền cười lạnh, năm ngón trên bàn tay to lớn của cự viên khẽ run lên, bỗng nhiên từ trên đầu của năm ngón tay lại phun một đoàn hỏa diễm màu bạc. Đoàn hỏa diễm màu bạc lan ra bao kín lấy cả bàn tay, rồi không chút tránh né, bàn tay chụp lấy mũi thương trong suốt.

Trong phút chốc, hỏa diễm màu bạc trên bàn tay khổng lồ va chạm với hàn khí trên mũi thương trong suốt.

Một vầng sáng chói mặt hiện lên, nhưng lại không hề có một âm thanh nào được phát ra!

Mũi thương trong suốt trong nháy mắt đâm trúng bàn tay của Hàn Lập, nhưng tiếc là nó không làm sây xước được chút da thịt nào, mà ngườc lại còn bị hỏa diễm bám lấy đem toàn thân cây thương bao phủ vào bên trong.

Chỉ trong chốc lát, cây thương trong suốt dài đến mấy trượng liền bị hòa tan thành nhiều giọt nước lỏng rồi bốc hơi mất, nó hoàn toàn không thể ngăn cản được chút nào tốc độ lao tới của bàn tay khổng lồ.

Không chỉ có vậy, cánh tay của cự viên run lên, ngân diễm đang lượn lờ trên đầu năm ngón tay hơi mơ hồ rồi lần theo lỗ thủng hung hăng bám lên thân mình con thú.

Chỉ nghe một tiếng nứt vỡ vang lên!

Bàn tay của cự viên một mạch xuyên qua thân hình của cự thú giống như xuyên thủng đậu hũ, rồi nắm lấy khối đá rắn chắc đang phát ra ánh sáng năm màu ở giữa cơ thể nó.

Nhưng đúng lúc cự viên muốn rút tay ra, con thú rống to lên một tiếng kêu khổ sở, trong cơ thể nó phát ra một cỗ hấp lực lớn khủng khiếp giữ chặt bàn tay lại.

Trong chốc lát không có biện pháp nào rút tay ra khỏi thân mình con thú được!

Hàn Lập đang biến thành cự viên thấy vậy, hắn hừ lạnh một tiếng rồi lẩm nhẩm thúc giục pháp quyết.

Linh diễm màu bạc quấn quanh ngón tay kêu lên một tiếng “oanh”, lớn lên mấy lần, bao vây lấy tảng đá màu xanh rồi bắt đầu điên cuồng luyện hóa.

Âm thanh “sèo sèo” vang lên rền rĩ!

Thân thể Từ Quang Thú run lên, màn ánh sáng ngũ sắc nhanh chóng biến mất, để lộ ra thân hình khổng lồ của nó.

Mà lúc này, cự viên chợt điên cuồng lớn lên, trong nháy mắt đã thành một quái vật cao hơn nghìn trượng. Vẻ tàn nhẫn xuất hiện trên khuôn mặt, chỉ thấy bàn tay to màu vàng như một tòa núi lớn ập xuống đầu cự thú làm cho mặt đất phía dưới cũng chao đảo, nứt nẻ vô số đường.

Dựa vào thần lực sâu không lường được của Hàn Lập hiện nay, lại thêm sự to lớn của thân thể cự viên. Một tiếng “ầm” long trời lở đất vang lên, một nửa cái đầu cảu Từ Quang Thú bị đánh lún sâu vào nền đất.

Đỉnh đầu của cự thú là nơi có chứa ma hạch, lúc này bị ngân diễm luyện hóa đau đớn vô cùng. Trong miệng nó phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, thân hình khổng lồ liều mạng giãy dụa không ngừng, tứ chi cũng điên cuồng loạn động đánh về phía cự viên.

Nhưng bàn tay vàng óng của cự viên vẫn vững vàng bám lấy không tha khiến nó có giãy dụa bao nhiêu cũng không cách nào thoát ra được.

Hơn nữa, kim quang trên người cự viên lóe lên, dễ dàng đem tất cả các công kích của cự thú hất ra, ngay cả bộ lông cũng không bị tổn thương chút nào.

Còn trong thân thể của Từ Quang thú lúc này, ngân diễm càng cháy càng lớn, khối đá lục sắc nhanh chóng trở nên ảm đạm với tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy, hơi thở của cự thú theo đó càng lúc càng giảm đi, sự giãy dụa của nó cũng yếu ớt dần.

Sau khi rống lên một tiếng chói tai, thân hình Từ Quang thú khẽ run lên, cuối cùng không phản ứng gì nữa.

Cự viên thấy vậy liền không còn do dự, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm rồi hung hăng đánh xuống con thú. Đầu của Từ Quang Thú lập tức bị chấn tan thành những mảnh vụn nhỏ, văng đi khắp nơi.

Cũng lúc đó, đoàn ánh sáng màu xanh thoát ra rồi lập tức hướng ra xa phóng đi.

Đúng là tinh hồn của Từ Quang Thú.

Tất nhiên là Hàn Lập đã có phòng bị trước, cự viên há cái mồm thật lớn, một đạo kiếm khí màu vàng ào ào phun ra, đem phạm vi hơn mười trượng xung quanh mình đánh cho tan nát.

Linh hồn của Từ Quang Thú hoàn toàn bị kiếm quang sắc bén này tiêu diệt trong phút chốc.

Cự viên đưa tay ra cầm lấy tảng đá màu xanh, bàn tay run run một chút, sau đó từ trong cơ thể của cự thú rút về.

Đến lúc này mới có thể xem là Từ Quang Thú đã chết thực sự.

Mà tảng đá màu xanh sau khi bị ngân diễm nung khô đã nhanh chóng thu nhỏ lại thành một tinh thể màu xanh nhạt chỉ có đường kính khoảng một thước, xung quanh tản mát ra từng đạo lục quang nhu hòa.

Kim mao cự viên ngoác cái miệng rộng ra như thể đang cười rồi kim quang chợt lóe, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại.

Một lát sau, Hàn Lập thu lại Kinh Trập Quyết rồi khôi phục hình dáng vốn có.

Báo Lân Thú nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh, đưa cặp mắt to tròn chớp chớp nhìn tinh thể trong tay Hàn Lập.

“Thật không ngờ con thú này hấp thu được thật nhiều tài liệu đến vậy, sau khi trở về ta sẽ cẩn thận luyện hóa nó, chắc là sẽ làm được Đại Âm Dương Ngũ Hành Cực Sơn.” Hàn Lập vỗ vỗ nhẹ lên đầu tiểu thú, miệng khẽ tươi cười tự nói.

Báo Lân Thú sau khi nhìn chán chê tinh thể kia thì lại há miệng ngáp một cái, ngay lập tức bộ dáng buồn ngủ lười nhác lại xuất hiện.

Hàn Lập thấy vậy không khỏi có chút buồn cười, tay áo run lên, một mảnh thanh hà nhanh chóng đem tiểu thú thu lại.

Lúc này hắn mới đưa mắt đánh giá xung quanh một chút.

Chỉ thấy do ngọn núi sập xuống, lại thêm trận đại chiến cùng Từ Quang Thú nên tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm dặm đều tan tành. Khung cảnh bốn phía biến thành một vùng xác xơ, tiêu điều.

Khắp nơi trên mặt đất đều là hòn to, hố nhỏ, những ngọn núi nhỏ xung quanh cũng xiêu vẹo, có khi bị bạt ngang, xẻ dọc, để lại một dáng vẻ vô cùng kỳ lạ.

Hàn Lập khẽ cau mày trước tình hình như vậy.

Tình hình này thì ngay cả hắn dù thần thông quảng đại cũng không thể nào che giấu được.

Nhưng sau khi cân nhắc một chút, hai bàn tay hắn đưa lên, khẽ chà xát một cái.

Sau một tiếng gầm rú mãnh liệt, vô số đoàn ngân diễm bắn ra, đem thi thể của Từ Quang Thú bao lại, bắt đầu thiêu đốt.

Một lúc sau, thi thể của cự thú đã biến thành một đống tro tàn, rồi bị gió cuốn bay đi.

Về phần dấu vết trận đánh còn lưu lại, Hàn Lập cũng chẳng bận tâm nhiều. Hắn lập tức mở độn quang, hóa thành một đạo thanh hồng phá không mà đi.

Nơi này mặc dù có chút xa xôi, nhưng vừa rồi cùng Từ Quang Thú đại chiến một trận kinh thiên động địa như thế, chỉ sợ đã bị các cao giai ma tộc phát hiện ra rồi.

Lấy tu vi của Hàn Lập hiện tại, nếu toàn lực thi triển thì tốc độ sẽ nhanh không thể tưởng tượng được.

Chỉ một lát sau, thân thể hắn đã ở cách nơi đó hơn trăm vạn dặm.

Mà sau khi Hàn Lập rời đi không lâu, ở phía chân trời khẽ dao động một chút, sau đó một đoàn lam quang với tốc độ kinh người, hướng nơi Từ Quang Thú vừa ngã xuống mà tới.

Sau khi lam quang tắt, ở trên không trung hiện ra một người chim kỳ quái toàn thân bị lam hỏa diễm bao phủ.

Người chim này hai mắt lóe lên ngân quang, đem toàn bộ khu vực xung quanh xét qua một lần, rồi lam quang ngoài thân quay cuồng một chút, sau đó biến thành một thiếu phụ trung niên mặc lam bào.

Thiếu phụ này dung mạo bình thường, thần sắc lạnh như băng, trên người toát ra một cỗ sát khí âm hàn kinh người.

Nhưng lam bào thiếu phụ này còn chưa kịp xuống bên dưới điều tra dấu vết thì đột nhiên thần sắc khẽ động, ánh mắt hướng tới một nơi khác trên bầu trời nhìn tới.

Kết quả là sau một cái hô hấp, bên kia bầu trời, kim quang hơi chớp động, một con thuyền bằng vàng ròng đang nhanh chóng hướng tới bên này mà chạy.

Kim thuyền này nhìn tốc độ như tầm thường, ấy vậy mà sau một cái chớp động đã đi được hơn ngàn trượng, lập tức xuất hiện trước mắt lam bào thiếu phụ.

“Lục Cực, hình như ngươi đã tới muộn?” Thiếu phụ nhìn kim thuyền, thản nhiên buông một câu.

“Không phải ta tới chậm, mà Lam Bộc tỷ tỷ ngươi đã tới hơi sớm.” Trong thuyền phát ra giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ, sau đó ở đầu thuyền chớp động, một thiếu nữ thân hình thon thả, kiều mị lập tức hiện ra.

“Miệng lưỡi thật trơn quá, ta đến sớm hay không thì ngươi tự biết. Nhưng một vị thủy tổ như ngươi, tại sao hôm nay lại có hứng thú mang một hóa thân tới bái phỏng vị cố nhân này vậy?” Lam bào thiếu phụ sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng hỏi.

Hai người này không ngờ một là hóa thân của Lục Cực thánh tổ, một người có bản thể vốn chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, Lam Bộc thánh tổ.

Nhưng hai người này dù thấy quang cảnh hỗn độn bên dưới nhưng lại dửng dưng, ngược lại còn nói về sự tình khác.

“Ta phái hóa thân đến đây tất nhiên là để cảm ơn tỷ tỷ, ngoài ra còn mang thêm điều tốt không tưởng nổi để cảm tạ tỷ tỷ đã giúp ta lần đó!” Thiếu nữ trẻ trung cười khanh khách trả lời.

Mà thiếu phụ nghe xong lời này, sắc mặt ả lập tức trở nên vô cùng khó coi.

| Tải iWin