TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 3335: Giao phong (1)

Quả nhiên đúng như hắn phỏng đoán vậy, hơn hai tháng không gặp, Đa Ba vương tử này so với trước đó lại càng thêm thâm trầm, khí tức trên người che dấu rất tốt, mơ hồ khiến cho hắn có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Tu vi đạt tới loại cấp bậc này như hắn. Loại cảm giác tự nhiên sinh ra này vô cùng linh mẫn. Một khi hắn đã cảm thấy được nguy hiểm, như vậy đã nói rõ thực lực của Đa Ba vương tử trước mắt này, quả thực đã đạt tới tình trạng có thể chém giết được hắn!

- Không hổ là Hoàng cảnh viên mãn giới vực nhất phẩm a.

Trong lòng Nhiếp Vân không khỏi sợ hãi thán phục một phen.

Hoàng cảnh viên mãn giới vực tam phẩm. Dùng thực lực bây giờ của hắn có thể chém giết một cách đơn giản. Mà ngay cả Diệp lão lúc trước chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng Đa Ba vương tử thì khác, tuy rằng hắn ta chỉ mới vừa tiến vào Hoàng cảnh viên mãn. Thế nhưng lại khiến cho hắn có một loại cảm giác cường đại đến cực điểm, loại tình huống này hắn chỉ từng cảm nhận được trên người Kiếm thị mà thôi!

Nói cách khác, cho dù hiện tại Đa Ba vương tử kém với Kiếm thị. Thế nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.

Quả thực quá đáng sợ!

- Chúng ta cũng không cần khách sáo như vậy a. Đi, đi vào rồi lại nói tiếp!

Đa Ba vương tử cười cười, trên mặt hắn không nhìn ra bất luận một chút mất tự nhiên nào.

Khi Nhiếp Vân quan sát hắn thì hắn cũng đang quan sát Nhiếp Vân.

Ở trong mắt hắn, tuy rằng thiếu niên trước mắt chỉ có thực lực Vương cảnh viên mãn. Thế nhưng chẳng biết tại sao lại khiến cho hắn có một loại cảm giác thâm bất khả trắc. Cho dù thực lực của hắn như vậy thì cũng không dám đơn giản đụng vào đối phương.

Đi vào phòng, khách và chủ cùng ngồi xuống.

- Nhiếp huynh hiện tại chính là đại hồng nhân của Đế Quân phủ a. Hôm nay có thể di giá tới chỗ của ta, khiến cho ta kích động vạn phần... Chỉ là, ta cũng biết Nhiếp huynh không phải là người thích đi dạo, không biết lần này tới quý phủ của ta là cần làm chuyện gì?

Đa Ba vương tử lập tức đi thẳng vào vấn đề.

- Nói ra thật là xấu hổ, gần đây ta tu luyện tới bình cảnh, muốn tìm một nơi thanh tĩnh để đột phá. Ngươi cũng biết rồi đó, y quán của ta quá ầm ĩ, thật sự không có cách nào tĩnh tâm được. Mà Đế Quân phủ ta cũng ngại quấy rầy bọn họ. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có ở chỗ vương tử là thích hợp nhất, cho nên... Ta muốn tới làm phiền một chút. Định làm phiền ba ngày, không biết chuyện này có được không?

Nhiếp Vân có chút ngại ngùng nói.

- Chuyện này...

Sắc mặt của Đa Ba vương tử lập tức cứng đờ.

Vốn hắn cho rằng đối phương sẽ nói có người tới gây phiền toái cho đối phương. Cho nên hắn cũng đã nghĩ kỹ rất nhiều lời từ chối... Thế nhưng ai ngờ đối phương lại nói những lời này!

Nếu như ở lại trong quý phủ của hắn, chẳng những không thể làm hại đối phương mà hắn còn phải phái người đi bảo hộ. Để cho không xảy ra chuyện gì, đây là chuyện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất a.

Một lòng muốn giết chết đối phương, kết quả... Không những không thể giết chết mà còn phải bảo vệ. Chuyện này dù có đánh chết thì hắn cũng sẽ không làm.

Đối phương căn bản không có nói có người tới gây phiền toái cho hắn. Mà nói muốn tu luyện, đi tìm một nơi thanh tu... Nếu như không đồng ý, chuyện này truyền đi sẽ khiến cho thanh danh của hắn không tốt. Nếu như đồng ý, hắn cũng sẽ khó chịu giống như bị táo bón vậy.

Do dự một lúc lâu, Đa Ba vương tử mới cắn răng một cái rồi nói:

- Nhiếp huynh, thật sự ngại quá. Nếu như đổi lại là trước kia, ngươi muốn ở lại chỗ ta, ta cầu mà còn không được, tuy nhiên... Mấy ngày nay quý phủ của ta vừa vặn xảy ra một chút chuyện. Làm cho ta tới bây giờ vẫn còn có chút sứt đầu mẻ trán... Thực sự không tiện để cho ngươi ở lại, ngươi xem...

Mặc kệ thanh danh có trở nên thối hay không. Nhất định không thể để đối phương ở lại nơi này.

Một khi để đối phương ở lại, đừng nói là giết, cho dù có muốn đụng vào một cọng tóc gáy của hắn ta cũng không được a.

- Không sao, ta chỉ cần chỗ yên tĩnh. Sẽ không làm ảnh hưởng chuyện mà ngươi đang xử lý...

Nhiếp Vân nói.

- Khục khục...

Đa Ba vương tử thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng.

Vốn tưởng rằng sau khi đối phương nghe được mình từ chối thì sẽ biết khó mà lui. Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới đối phương lại không biết xấu hổ như thế... Nhìn bộ dáng của đối phương sau khi nói ra lời này, giống như vô luận thế nào đối phương cũng sẽ ở lại nơi này vậy.

- Chuyện này... Chuyện liên quan tới nhà ta, thật sự không tiện truyền đi, mong rằng Nhiếp huynh thứ lỗi!

Đa Ba vương tử đành phải đổi giọng.

- Là như thế này sao? Nếu như đã liên quan tới chuyện nhà của ngươi, như vậy ta cũng không tiện quấy rầy. Không bằng như vậy đi, vương tử có rất nhiều bằng hữu, người iúp ta tìm người khác mượn một chỗ yên tĩnh cũng được a? Tại hạ cũng là thành tâm muốn nhờ Vương tử. Đợi sau khi tu luyện chấm dứt, nhất định sẽ báo đáp ân tình của Vương tử!

Nhiếp Vân tiếp tục nói.

Đối phương không muốn để cho hắn ở lại trong phủ đệ, đây là chuyện tất nhiên. Chuyện này hắn cũng đã sớm đoán ra được. Cho nên hắn nói nhiều như vậy cũng là chuẩn bị cho những câu này.

Chỉ cần Đa Ba vương tử đồng ý, chỗ ở là do hắn ta tự mình cung cấp... Khi đó hắn ta cũng không dám ra tay với hắn!

Bởi vì một khi mình gặp chuyện không may, vị vương tử này cũng sẽ khó tránh khỏi liên quan.

- Chuyện này...

Sắc mặt của Đa Ba vương tử có chút nhăn nhó.

Ngươi nói trong nhà có chuyện, không cho người ta ởtrong nhà, thế nhưng... Tìm một chỗ ở yên tĩnh có lẽ cũng không phải là chuyện gì khó khăn a.

- Chuyện này... Dễ nói, ngoài thành ta cũng có một phủ đệ, rất là u tĩnh. Chỉ là hơi gần núi rừng, hay có dã thú qua lại... Tuy nhiên. Dùng thực lực mạnh mẽ của Nhiếp huynh, chỉ cần không xông loạn bốn phía, có lẽ vấn đề sẽ không quá lớn a!

Xoắn xuýt một hồi, Đa Ba vương tử lập tức cười nói.

- Ồ? Có nơi như vậy sao? Vậy thì tốt, tại hạ đa tạ Vương tử trợ giúp trước a.

Ánh mắt của Nhiếp Vân lóe lên, cũng không có từ chối mà nói.

- Nhiếp huynh khách khí rồi. Có thể trợ giúp được Nhiếp huynh là vinh hạnh của ta a!

Đa Ba vương tử vội nói.

Hai người đều cười, tuy nhiên, rốt cuộc nụ cười này có bao nhiêu phần thực sự vui vẻ. Chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng hai người mới tự biết rõ.

Khách và chủ trò chuyện với nhau rất là tận hứng. Đợi một hồi, Nhiếp Vân lập tức vung tay cáo từ.

| Tải iWin