TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 3543: Thần Tháp Đế quân tới chơi (1)

– Ngươi liên tục chiến thắng hai trận, đã không cần phải tiến hành tỷ thí trận thứ ba nữa.

Đế Huyền nói.

– Đa tạ!

Hai mắt của Nhiếp Vân lập tức sáng ngời.

Dùng ba trận tỷ thí để tuyển chọn người thích hợp với Đạm Đài Lăng Nguyệt. Mà hắn đã chiến thắng cả hai trận. Như vậy cũng đã cho thấy, Đế Huyền đã thừa nhận hắn. Hắn có thể quang minh chính đại cưới nàng làm thê tử.

– Chúc mừng Nhiếp huynh!

– Nhiếp huynh, trước đó có chỗ nào đắc tội, kính xin Nhiếp huynh tha lỗi!

– Không nghĩ tới chúng ta chờ ở chỗ này lâu như vậy, Nhiếp huynh vừa mới tới lại có thể lấy được mỹ nhân. Quả thực ta rất hâm mộ ah!

– Nhất định ta phải uống rượu mừng, Nhiếp huynh, ngàn vạn không nên keo kiệt a.

Hắn ý thức được điểm ấy, những người khác cũng liên tục lên tiếng chúc mừng.

Ba tháng trước bọn hắn đã tới đay, lo lắng chờ đợi, nói không muốn chiến thắng, lấy Đạm Đài Lăng Nguyệt làm thê tử đều là giả.

Hiện tại Nhiếp Vân đã thắng lợi hại trận. Cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng bọn hắn cũng biết, nhất định mỹ nhân đã thuộc về đối phương. Mà những người khác cũng không còn tư cách tranh đoạt nữa.

– Chư vị khách khí rồi, đến lúc đó nhất định ta sẽ mở tiệc chiêu đãi các vị, rượu mừng phải uống a!

Những người khác khách khí đối với hắn, như vậy hắn cũng không có ý tứ cự tuyệt, Nhiếp Vân cười cười, nói một câu.

– Im lặng!

Nhìn tình cảnh vô cùng náo nhiệt. Khi tất cả mọi người cơ hồ đã nhận định Nhiếp Vân sẽ lấy được Đạm Đài Lăng Nguyệt thì Đế Huyền đập tay xuống bàn, ngắt lời chúc tụng của mọi người.

– Ba trận tỷ thí chỉ là xác định chư vị có thích hợp với tiểu đồ hay không. Cũng không phải là căn cứ chủ yếu để chọn rể cho tiểu đồ.

Hai mắt của Đế Huyền chuyển một vòng, lại khẽ nói:

– Tuy rằng hiện tại Nhiếp Vân đã chiến thắng, thế nhưng các ngươi vẫn còn có cơ hội. Trong ba ngày các ngươi chuẩn bị một kiện lễ vật mà bản thân muốn tặng cho tiểu đồ. Đến lúc đó ta sẽ mời người của chín đại thế lực tới dự điển lễ. Lễ vật của ai ưng ý nhất thì người đó sẽ trở thành nữ tế của Thần Nữ phong chúng ta.

– Chúng ta còn có cơ hội sao?

– Lễ vật?

– Ưng ý nhất thì có thể trở thành nữ tế của Thần Nữ phong?

Mọi người nghe thấy nàng nói như thế, cả đám sững sờ. Sau đó lập tức hưng phấn tới mức thiếu chút nữa đã nhảy lên.

Vốn bọn họ tưởng rằng Nhiếp Vân ở trước mắt này đã đạt được quán quân, không cần suy nghĩ, nhất định sẽ trở thành nữ tế. Thế nhưng bọn hắn không nghĩ tới lại còn có chuyện này!

Trước tiên không nói tới Đạm Đài Lăng Nguyệt là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Chỉ riêng chuyện nàng là Thiếu Phong chủ của Thần Nữ phong, một khi lấy nàng sẽ khiến cho hai thế lực lớn liên minh… Chỉ bằng vào chuyện này, tính riêng lễ vật nhận được cũng đủ để khiến cho người đó trùng kích tới Đế cảnh!

Chính là bởi vì loại kỳ ngộ này cho nên tất cả mọi người mới không biết mệt mỏi cố gắng ra sức, hi vọng được mỹ nhân ưu ái.

Vốn cả đám đã tưởng rằng cơ hội đã hết, thế nhưng hiện tại chỉ cần dâng lễ là có thể lần nữa ôm mỹ nhân trở về. Đổi lại là ai, nhất định cũng muốn tranh thủ cho tốt.

– Đế Huyền…

Sắc mặt Nhiếp Vân có chút trầm thấp.

Hai mắt giống như là muốn giết người.

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, mục đích mà đối phương làm như vậy chính là vì hắn!

Nếu như là Hiên Thần công tử là quán quân của hai trận tỷ thí. Như vậy cũng không cần phải nghĩ, cái gọi là lễ vật khiến cho nàng thỏa mãn chắc chắn sẽ không có. Nàng ta sẽ trực tiếp tuyên bố Đạm Đài Lăng Nguyệt thuộc về đối phương.

Mà bây giờ, tăng thêm điểm này, không thể nghi ngờ là muốn gạt bỏ chiến tích chiến thắng hai lần của mình.

– Đế Huyền, chỉ mong ngươi thức thời. nếu không, một khi làm ta tức giận, ta cũng không ngại khiến cho diện mạo của ngươi triệt để bạo lộ trước mặt toàn dân Thần giới. Đồng thời cũng sẽ không để ý tới Thần Nữ phong các ngươi, nhất định ta sẽ san thành bình địa!

Hai tay xiết chặt, Nhiếp Vân cưỡng ép lửa giận ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Đế Huyền ở trước mắt:

– Không biết lễ vật theo như lời Đế Huyền đại nhân nói là như thế nào? Có phải càng quý trọng thì sẽ càng dễ dàng thỏa mãn hay không?

Nghe thấy câu hỏi của Nhiếp Vân, những người khác cũng đồng loạt nhìn qua, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.

Cái gọi là thoả mãn cũng không có tiêu chuẩn chính xác. Đồ vật ở trong mắt người khác quý trọng vô cùng, có lẽ ở trong mắt nàng cũng không đáng một văn tiền. Nếu như biết sớm thứ mà nàng yêu thích, như vậy cũng tiện chuẩn bị vật phẩm.

– Đương nhiên không phải càng quý trọng thì sẽ càng tốt rồi. Mà là dụng tâm a! Lễ vật của ai dụng tâm nhất, có thành ý nhất thì người đó chính là nữ tế của Thần Nữ phong ta. Dù lễ vật của hắn không đáng một đồng thì cũng không sao cả!

Đế Huyền nói.

– Thì ra là thế, tại hạ về trước chuẩn bị, cáo từ!

Sau khi hỏi rõ ý tứ của đối phương, Nhiếp Vân không nói thêm lời nào mà quay người đi ra ngoài.

Nếu như không phải quan tâm tới mặt mũi của Đạm Đài Lăng Nguyệt, còn có ân tình của nàng. Chỉ sợ hắn đã sớm không nhịn được mà trở mặt rồi.

Trở lại Bát Phương quán, đem chuyện này nói cho Nhiếp Đồng nghe. Nhiếp Đồng cũng tức giận tới mức sắc mặt đỏ lên, nếu như không phải có hắn ngăn cản. Chỉ sợ đệ đệ hắn đã trực tiếp phóng tới Thần Nữ phong, tìm Đế Huyền tính sổ.

– Được rồi, xem tình huống ba ngày sau rồi lại tính tiếp. Nếu như đối phương thức thời, đón được Đạm Đài Lăng Nguyệt thì chúng ta sẽ trở lại hoàng triều. Nếu như cảm thấy không được… Huynh đệ chúng ta sẽ đại náo Thần Nữ phong một lần.

Nhiếp Vân nheo mắt lại, nói.

– Được!

Nhiếp Đồng gật đầu đáp.

Nhiếp Đồng là người không sợ trời không sợ đất, coi ca ca như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần là chuyện mà ca ca nói. Dù là lật tung trời thì hắn cũng sẽ không lui về phía sau.

– Vậy trước tiên xem nên chuẩn bị lễ vật nào a!

Huynh đệ hai người thương nghị một lát, Nhiếp Vân lại rơi vào trầm tư.

Nếu như có thể không cãi nhau mà trở mặt là tốt nhất. Dù sao một khi trở mặt với nhau cũng sẽ liên quan tới Đạm Đài Lăng Nguyệt, hai thế lực lớn… Cũng sẽ khó coi.

Vì đề phòng loại chuyện này xuất hiện, cho nên phải chuẩn bị lễ vật sớm. Nhất định phải là lễ vật khiến cho Đế Huyền thoả mãn.

– Cứ như vậy đi!

Nghĩ cả buổi, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

– Đây là thành ý lớn nhất của ta. Nếu như ngay cả thứ này mà cũng chướng mắt mà nói… Chỉ sợ thứ nàng nhận được sẽ không phải là lễ vật, mà là quyền của ta!

| Tải iWin