Chương 79THẾ GIỚI TU CHÂN (28)
Hậu quả đằng sau sự buông thả dục vọng chính là – ngày hôm sau, Thời Sênh không thể ra khỏi giường.
Cô không ngờ rằng khả năng kéo dài của Phượng Từ lại tốt như vậy, giống như là đại chiến ba tram hiệp gộp lại vậy.
Gần như lấy cái mạng già này của bản cô nương rồi.
Thời Sênh không ra khỏi giường nên đương nhiên Phượng Từ cũng không dám dậy, hắn mà dậy rồi thì Thời Sênh sẽ bị lạnh.
“Tiểu Thù, ta sẽ cưới nàng.” Phượng Từ nắm lấy tay Thời Sênh và nói rất chân thành.
“Ừ.” Thời Sênh lên tiếng phản hồi mà không có chút sức lực nào, nói xong rồi mới giật mình, “Cưới ta?”
Phượng Từ gật đầu, không nghĩ rằng Thời Sênh không nghe thấy, “Cưới nàng.”
Thời Sênh ê a một tiếng rồi chẳng nói gì nữa.
Cô ấy thích Phượng Từ không?
Đương nhiên là thích rồi, nếu không thì cô sẽ không làm chuyện đó với hắn.
Nhưng mà tình cảm càng sâu đậm…
Cô hiểu rất rõ, mình không có cách nào để đặt Phượng Từ vào chỗ đó.
Thứ nhất, cô hiểu rõ đây chỉ là thế giới hư ảo, cô hoàn toàn không làm được việc nảy sinh tình cảm sâu sắc với một NPC1. Thứ hai, cô cũng không có cách nào để… đặt một người nào vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình.
1 NPC: Non-player character – nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hướng dẫn người chơi
Thế giới của cô không cho phép sự tồn tại của người như thế.
Hai người trước hắn, dù là Sở Đường hay là Lục Thanh Vận, cô và họ đã từng sống với nhau nhưng giữa cô và bọn họ đơn thuần chỉ thân mật hơn tình bạn một chút, không có bất kỳ tình cảm gì. Điều quan trọng nhất là bời vì hai người bọn họ giống nhau, tính cách đều lạnh lùng, cô và họ cũng giống nhau, thế nên tuyệt đối không thể để mình có nhược điểm.
Nhưng Phượng Từ không giống vậy…
Đúng thế, Phượng Từ không giống.
Đối với cô mà nói, hắn không giống.
Thời Sênh trầm mặc rồi bò dậy từ trong ngực Phượng Từ, cô mặc quần áo, xuống giường, đi được hai bước, cô lại đứng lại, không quay đầu mà chỉ nói: “Ta muốn yên tĩnh, đừng tìm ta.”
Cô cần suy nghĩ một vài chuyện.
Phượng Từ nhìn theo Thời Sênh ra khỏi cửa, trong khoản khắc này, hắn nghĩ rằng nàng sẽ đi và không bao giờ trở lại.
Trong đầu hắn không biết có bao nhiêu ý nghĩ điên cuồng, giống như đám cỏ dại sinh sôi.
Nhưng những ý nghĩ điên cuồng đó đã bị lý trí chèn xuống, nếu như hắn thực sự làm như vậy, nàng thực sự sẽ không thuộc về hắn.
…
[Ký chủ, cô do dự gì sao?] Âm thanh của Hệ thống vang lên trong đầu Thời Sênh.
Thời Sênh cúi thấp đầu xuống, toàn thân tràn đấy oán giận, rồi chầm chậm đi về phía trước, và cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của Hệ thống.
[Ký chủ, con người là sinh vật bị tình cảm chi phối, cô quá thiếu thốn tình cảm, tất cả các phán đoán đều là lấy lợi ích được mất để làm tiêu chuẩn, lý trí của cô không giống con người. Ký chủ… cô… cần tình cảm.]
“Bị tình cảm chi phối…ha ha…” Thời Sênh cười thầm một tiếng, trong tiếng cười đó là cả sự châm biếm, oán khi toàn thân dường như càng lúc càng có thể tùy tiện hủy diệt cả thế giới này.
Đột nhiên Hệ thống nghĩ mình cần phải tra thông tin chi tiết hơn về Ký chủ.
Con người này quá kỳ lạ!
Cứ coi như nó là Hệ thống mà cũng có thể cảm nhận được sự coi thường và chán ghét của cô đối với tình cảm, thậm chí còn có chút hận… Nó tra xong chỗ thông tin đó, về cơ bản không có cách nào có thể liên kết được con người trong tài liệu với con người mà nó đã từng tiếp xúc.
]Ký chủ, dù như thế nào, Phượng Từ cũng không có ác ý gì với cô, cho dù ước nguyện ban đầu cũng không phải như vậy, nhưng mà hắn đã có gắng kìm nén những dục vọng đối với cô, cô cũng có thể cảm nhận được, hắn đã làm như vậy vì cô, điều đó đủ chứng minh hắn rất thật lòng.]
“Mi nói nhiều quá.” Thời Sênh đột nhiên hất mặt lên, như ngóng gió ngóng mây, so với người nghênh ngang bước ra từ cung điện hoàn toàn không có chút gì giống nhau, “Hệ thống của người khác chẳng phải là muốn ký chủ nhà mình không bị lạc vào tình cảm sao? Như vậy mới hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn chứ, tại sao mi cứ khuyên ta nên đầu tư vào chuyện tình cảm nhỉ?”
[…] Ký chủ sao đổi mặt nhanh vậy? Ký chủ, Hệ thống này dường như không theo kịp rồi đây! [Tôi là Hệ thống có tính cá nhân hóa, hơn nữa tôi tin rằng Ký chủ dù có tình cảm hay không thì cũng biết cách tính toán, sẽ không ảnh hưởng tới công việc nhiệm vụ.]
Thời Sênh cười ngất trời, vui vẻ nói: “Mi đánh giá ta quá cao rồi.”
[…]
Thời Sênh quên cả trời cả đất, hoàn toàn không biết mình đã đi đến đâu, cô thở dài một tiếng, rồi đang chuẩn bị quay lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chấn động từ trên không trung
truyền tới.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, cuối cùng nhìn thấy Diệp Thanh Thu, mà giao thủ với Diệp Thanh Thu lại là Long Quyết…..
Sau hai người này lại đánh nhau?
Thời Sênh chăm chú nhìn một hồi lâu, Long Quyết đang chiếm thế thượng phong, Diệp Thanh Thu không cẩn thận bị Long Quyết đánh từ trên không trung xuống, bị văng vào hồ nước không xa.
Long Quyết bay từ trên không trung xuống, thần sắc lạnh lùng nhìn kẻ ở trong hồ nước, “Diệp Thanh Thu, lần này cô còn muốn nói gì nữa không?”
“Hừ, có gì mà nói chứ, muốn giết muốn chém tùy ngươi.” Diệp Thanh Thu tức giậm gầm lên một tiếng.
Khi phi thăng, không biết có phải do quan hệ của nàng ta với ma tộc hay không mà cảm thấy trong ánh sáng tiếp dẫn có sát khí, tuy rằng cuối cùng cũng an toàn nhưng vẫn bị thương một chút.
Ở tiên giới, nàng ta chỉ là một con kiến nhỏ dưới tầng chót, hơn nữa còn có một kẻ địch như Thương Thù tồn tại, nàng ta không thể không nghĩ cách phục thù.
Nhưng cách nhanh nhất chính là thải âm bổ dương.
Nàng ta lợi dụng ưu thế của bản thân mình, dụ dỗ một nam tiên, vốn dĩ nàng ta không muốn làm nam tiên này chết, nhưng ai mà biết được khi mới làm được một nửa thì dường như hắn phát giác ra cái gì đó, rồi hắn chạy, Diệp Thanh Thu không thể không giết hắn, không ngờ rằng lại bị Long Quyết nhìn thấy…
Khi còn ở hạ giới, y phát hiện viết thương chí mạng trên người Sở Ngưng và chiêu thức của Diệp Thanh Thu rất giống nhau, và từ đó y đã nghi ngờ nàng ta. Vì chứng minh sự trong sạch của mình mà nàng ta đã phải giao chiến với y, cuối cùng mới giải tỏa được hiềm nghi, nhưng không ngờ lần này lại đụng phải y, lại còn phải đấu đá lẫn nhau.
Diệp Thanh Thu không can tâm, nàng ta luôn cảm thấy gã này không nên đối xử với mình như thế mới đúng.
“Không biết hối cải.” Trong mắt Long Quyết ẩn hiện một tia thất vọng, “Ta sẽ giao ngươi cho Tiên Đế xử lý.”
Diệp Thanh Thu đôi mắt lấp lánh, “Ngươi hãy để ta đi lên trước đã.”
Long Quyết không thèm trả lời.
Diệp Thanh Thu cười nhạt, “Sao, ngươi vẫn sợ ta chạy à? Ta thành ra như thế này rồi, liệu chạy được sao? Cứ coi như ta có chạy, ta cũng không đánh lại được ngươi.”
Long Quyết cuối cùng cũng đồng ý đỡ Diệp ThanhThu lên. Diệp ThanhThu nhắm chuẩn thời cơ, thân thể mềm nhũn dựa vào Long Quyết để đúng dậy, Long Quyết đang định buông tay thì bỗng ngửi thấy mùi hương, chưa kị định thần thì thân thể đã ngã gục xuống.
“Diệp! Thanh! Thu!” Long Quyết trừng mắt phẫn nộ nhìn người phụ nữ mà mình đã đỡ dậy, ả lại dám lừa y!
Diệp Thanh Thu vé tóc bị ướt trước ngực, do bị rơi xuống nước nên nửa người trên bị ướt trở nên trong suốt, nét xuân thì bên trong như ẩn hiện hết ra ngoài. Diệp Thanh Thu cười vũ mị “Long Quyết, đây là Thập Nhuyễn Hương nổi tiếng nhất của tiên giới các ngươi, một lúc nữa ngươi sẽ phải cầu xin ta thôi.”
Mặt Long Quyết biến sắc, Thập Nhuyễn Hương…
Có thể áp chế tiên lực, lại là…loại thuốc đó.
Cái tên nam tiên nàng ta đã giết nổi tiếng là lăng nhăng, trên người gã đó có loại thuốc này cũng không có gì lạ, chỉ là y không ngờ, nàng ta lại có thể lấy được…
Long Quyết nhanh chóng cảm nhận được một ngọn lửa nóng bừng kỳ lạ đang sục sôi ở bụng dưới…
Diệp Thanh Thu ngồi xổm xuống, trong mắt ẩn hiện sự kích động, ngón tay di chuyển dần dần từ mặt xuống ngực Long Quyết, giật tung khuy áo, đai lưng của Long Quyết ra, để lộ vòm ngực cơ bắp màu nâu nhạt.
“Diệp Thanh Thu, đừng có động vào ta!” Long Quyết cắn răng phẫn nộ hét lên.
“Vậy thì không được.” Bàn tay Diệp Thanh Thu dần dần di chuyển tới phần dưới bụng y, nắm lấy nơi nóng bỏng như một cây gậy sắt nung của y, “Chàng xem, cơ thể chàng rất muốn ta đấy chứ.”