TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 94: Đế quốc xác sống (8)

Sau nửa đêm, bên dưới bỗng có người cãi nhau, có có tiếng người đập cửa rầm rầm, âm thanh rất ồn ào. Thời Sênh nhíu mày ngồi bật dậy, Thiên Lê vẫn đứng ở phía cửa sổ, trông thấy Thời Sênh động đậy, hắn lập tức lết tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Thời Sênh.

Mẹ nhà ngươi, lại đòi ăn rồi!

Thời Sênh đành cam chịu bất hạnh cho tên vua xác sống tương lai ăn, bực dọc gạt mấy sợi tóc vướng víu ra rồi cầm thiết kiếm bước về phía cửa.

Thiên Lê bước theo hai bước nhưng rồi không biết nghĩ ngợi gì, lại chầm chậm lui về phía cửa sổ.

Thời Sênh đứng ở cửa nghe ngóng một hồi, chỉ nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ, không hề nghe thấy tiếng rít nào, có lẽ không phải có người bị biến thành xác sống, lúc đó cô mới mở cửa ra.

Cánh tay của người bên ngoài cửa đang đập hẫng vào trong không trung. Trong bóng tối, cô ta thấy bóng một người đứng ở phía trước thì hét một tiếng rồi sau đó đột ngột lùi về phía sau vài bước.

Âm thanh phát ra từ cô gái đó thu hút sự chú ý từ những người khác, có người dùng dị năng hỏa tạo ra một quả cầu lửa, ném vào vị trí Thời Sênh đang đứng.

Người đó có lẽ chỉ muốn dùng quả cầu lửa để chiếu sáng, cho nên quả cầu lửa rơi xuống cách Thời Sênh một mét thì dừng lại, vừa đủ để người bên dưới nhìn thấy rõ hình dáng của cô.

“Là người… dọa chết tôi mất, vẫn còn tưởng là một xác sống cơ chứ?”

“Ban nãy người ta đã nói trên tầng ba có người, vậy mà các người còn đi đập cửa nhà người ta, lần này thì hay rồi.”

“Chúng tôi vẫn không yên tâm…”

“Không yên tâm cái gì? Triệu Nghiên, đừng nghĩ rằng ở đây không ai biết cái ý đồ xấu xa của cô.”

Đám người lại một lầm nữa cãi cọ ầm ĩ, Thời Sênh đau đầu, day day trán, giọng điệu khó chịu nói: “Các người muốn làm gì vậy?”

Đêm hôm rồi không chịu nghỉ ngơi, vẫn còn sức mà cãi nhau, thật không thể hiểu nổi bọn họ rảnh quá kiếm chuyện giết thời gian hay là đầu óc có vẫn đề nữa?

“Cô ở bên trên có còn chỗ không, nếu còn thì cho tôi lên đó.” Cô gái ném cầu lửa ban nãy lên tiếng, giọng điệu vô cùng hung hăng.

Đám người trong này chia thành ba nhóm, trong đó một nhóm là do cô gái này đứng đầu, một nhóm khác là vài người đối đầu với người tên Triệu Nghiên, nhóm còn lại là những người không liên quan gì đến hai nhóm trước hoặc là những người đang thút thít khóc lóc vì tuyệt vọng, cũng có người phàn nàn bọn họ quá ồn ào, phiền phức nhưng lại không dám ra mặt nói điều gì.

Người tên Triệu Nghiên kia cũng được coi như là một nữ phụ quan trọng, cô ta là người ở bên cạnh nam chính và trở thành cánh tay đắc lực của hắn ta. Cô ta là con gái của chú ruột Triệu Cảnh, chú ruột anh ta trước khi qua đời đã dặn dò Triệu Cảnh nhất định phải tìm được Triệu Nghiên, bảo vệ cô ta thật tốt.

Trước khi mạt thế bắt đầu, Triệu Cảnh vẫn luôn được chú của mình nuôi dưỡng, công dưỡng dục bao năm nay, tất nhiên anh ta phải báo đáp. Trên đường đến thành phố B, anh ta vô tình gặp được Triệu Nghiên, vậy nên quyết định sẽ bảo vệ cô ta đến cùng.

Thế nhưng cái cô gái tên Triệu Nghiên này luôn ham muốn có được Tống Thập bằng vẻ ngoài xinh đẹp, đối với việc nữ chính đại nhân và Tống Thập ở bên nhau, cô ta tất nhiên là không vừa mắt, kết cục cô ta bị biến thành xác sống, sau này bị chính tay Triệu Cảnh giết chết.

Cuối cùng, Triệu Cảnh cũng rơi vào một kết cục không đẹp đẽ gì.

Triệu Nghiên vẫn còn một mình đơn độc ở đây, e là cô ta và Triệu Cảnh vẫn chưa gặp được nhau.

Chí mất vài giây, Thời Sênh đã lọc xong tin tức, cô tựa người vào khung cửa, hai tay vòng trước ngực: “Tại sao tôi phải để cô lên trên?”

Nếu như không phải vì tinh hạch, cô sẽ không bao giờ để những người này bước vào đây.

Đám người này giờ lại còn được voi đòi tiên?

“Tại sao cái gì mà tại sao? Bây giờ chỗ này là nơi công cộng, một mình cô chiếm hẳn tầng ba là có ý gì? Cô có nhìn thấy bên dưới nay còn bao nhiêu người không?” Triệu Nghiên có đôi chút cáu kỉnh, trước mạt thế, cô ta cũng là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, muốn mặc gì cũng được, muốn ăn gì cũng có.

Cho dù đến hiện tại khi bước vào mạt thế, bởi vì có dị năng nên cô ta cũng nhận được sự chiếu cố đặc biệt.

Đâu có giống bây giờ, phải chen chúc với một đống người như vậy, không nói đến việc phải ngửi mùi không khí khó chịu, đám người này vẫn khóc lóc từ nãy đến giờ, sớm biết trước thế này cô ta đã không giận dỗi cãi nhau với anh họ rồi.

Nghe mọi người nói trên tầng ba có người ở, không được lên đó, cô ta có nghe ngóng qua rồi, bên trên nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa còn có một cô gái.

Lúc đầu, cô ta cũng không hề có ý định lên đó, nhưng đến nửa đêm cô ta thật sự không thể chịu nổi nữa, hơn nữa cũng không muốn quay về gặp con ả kia, đúng lúc không nghe thấy nhiều tiếng động lớn trên lầu trên nên cô ta mới lên đập cửa.

“Liên quan gì đến tôi?” Thời thế bây giờ, mọi người đều có thể vì một miếng bánh mì mà có thể giết lẫn nhau.

Triệu Nghiên bị thái

độ của Thời Sênh làm cho tức điên, “Hôm nay tôi nhất định phải lên đó bằng được, đi!”

Vừa nói dứt lời, cô ta liền đi đến phía cầu thang dẫn lên tầng, ánh mắt Thời Sênh tối sầm lại, thiết kiếm vẫn được cô cầm trong tay đột nhiên chém về phía Triệu Nghiên.

Triệu Nghiên không chú ý đến trong tay Thời Sênh có kiếm, càng không ngờ được Thời Sênh nói chém là sẽ chém, không kịp đưa tay đỡ kiếm, thanh kiếm từ trên vai cô ta sượt xuống dưới, cắt đứt một sợ tóc.

Thời Sênh chuyển động tác, thanh kiếm liền ép sát vào cổ của Triệu Nghiên.

Cảm giác lạnh buốt trong chốc lát đã xâm nhập vào sâu trong xương cốt, trong lòng Triệu Nghiên bừng lên một nỗi hoang mang sợ hãi.

“Đừng có làm loạn nữa, thanh kiếm này của tôi rất sắc bén đó, tôi chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thì đầu cô không còn nằm yên trên cổ nữa đâu…” Không gian vốn dĩ đang ồn ào bỗng chốc lặng im như tờ, giọng điệu của cô gái trẻ rất nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trong thâm tâm chứa đầy ác ý.

“Cộp cộp cộp…”

Cầu thang của tầng hai vang lên tiếng bước chân, vài bóng người bước lên cầu thang, trong số bọn họ có người cầm theo đèn pin, đầu tiên là chiếu một vòng quanh xung quanh, cuối cùng ánh sáng đèn pin tập trung vào cầu thang tầng ba nơi Thời Sênh đang đứng.

“Có chuyện gì vậy?” Người vừa nói là vị đội trưởng trước đó đã làm giao dịch với Thời Sênh, ánh mắt hắn ta lướt qua Thời Sênh một lượt trước, cuối cùng tập trung vào Triệu Nghiên đang bị đe dọa, nét mặt cực kì khó coi, “Triệu Nghiên, cô đang làm cái gì vậy? Không phải tôi đã cảnh cáo cô là không được lại gần tầng ba sao?”

Cô gái trẻ đó vừa nhìn đã thấy không phải người bình thường, hắn đã dặn dò đi dặn dò lại là không được lên tầng ba.

Cô gái đó lời nói lời ít mà ý nhiều, không giống người sẽ gây sự.

Đến tình hình này, không cần phải hỏi cũng có thể biết Triệu Nghiên là người gây sự trước.

“Đội trưởng Thường, anh xem, chẳng phải cô ta đang cầm kiếm uy hiếp tôi hay sao?” Triệu Nghiên cắn răng, ánh mắt chất chứa đầy căm phẫn nhưng cơ thể thì không dám tự ý động đậy.

“Tiểu Nam?”

Thời Sênh đưa mắt nhìn về phía sau lưng của Thường Tân, Thích Minh Tuyết trên người mặc toàn đồ da trông vô cùng ngầu, đứng cách phía sau Thường Tân vài bước chân bước ra ngoài, nét mặt lo lắng, “Sao em lại ở đây? Lần trước em không nói một lời từ biệt mà đã bỏ đi, bọn chị đều rất lo lắng cho em, em thả Triệu Nghiên ra trước đi, có hiểu lầm gì thì từ từ nói.”

Tôi thèm vào!

Lo lắng bản cô nương đây không chết đúng không?

Lần trước kẻ đánh lén cô chính là con ả này, bây giờ còn dám vờ vĩnh đến hỏi thăm cô, lại còn không làm vẻ chê bai, ghét bỏ gì.

“Thích tiểu thư quen biết cô gái này sao?” Đúng lúc không biết phải làm thế nào thì Thường Tân như mở thế cờ, cô cái trẻ này nhìn bề ngoài có vẻ tuối tác còn rất trẻ nhưng lại tạo cho hắn ta cảm giác một chút cũng không hề giống một cô gái nhỏ.

“Đây là em họ tôi.” Thích Minh Tuyết thấp giọng nói: “Xin lỗi nhé đội trưởng Thường, em họ tôi tính cách có chút không tốt, nó cũng không phải cố ý gây sự đâu, tôi sẽ dần dần khuyên bảo nó, đã khiến anh phải gặp thêm phiền hà rồi.”

Chết tiệt!

Đứng trước bà đây mà còn dám bôi tro trát trấu vào mặt ta, dám trực tiếp ném cả cái nồi lên người bà, nữ chủ đại nhân, da mặt nhà ngươi cũng dày thật đấy!

Thường Tân khẽ nhíu mày, ý của Thích Minh Tuyết là cô gái này gây chuyện trước sao?

Tính cách của cô quả thực không tốt đẹp gì cả, trước đây lúc nói chuyện với hắn, hắn đã cảm nhận được đôi chút.

Hắn quay sang nhìn Thời Sênh, Thời Sênh vẫn cầm kiếm dí sát vào cổ Triệu Nghiên, có điều nét mặt so với trước có phần… ưm… ôn hòa hơn một chút?

Là trực giác của hắn sai rồi đúng không?

“Thích Minh Tuyết, cô mau bảo em họ của cô thả tôi ra!” Triệu Nghiên vừa nghe những lời Thích Minh Tuyết nói, lập tức gào lên.

Thời Sênh có chút kinh ngạc, Triệu Nghiên quen biết với Thích Minh Tuyết? Nghĩa là bọn họ chắc hẳn đã gặp nhau rồi, vậy tại sao Triệu Nghiên vẫn còn ở đây?

| Tải iWin