Chương 114ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (28)
Sáng sớm hôm sau, khu trưởng chuẩn bị một đội ngũ, mang Thích Minh Tuyết ra khỏi thành.
Trong đội ngũ có một nửa số người đã uống qua linh tuyền, một nửa thì không.
Lúc gặp xác sống, nhưng người uống qua linh tuyền càng hấp dẫn xác sống hơn những người chưa từng uống.
Khu trường quét mắt nhìn Thích Minh Tuyết, đáy lòng Thích Minh Tuyết trở nên luống cuống, nhưng dục vọng muốn trốn thoát chống đỡ cô ta, cô ta không thể lùi bước.
“Thích Minh Tuyết, cô có nên giải thích một chút không?”
Thích Minh Tuyết đánh bạo nói: “Tôi không biết tại sao lại ra thế này.”
“Chát!”
Khu trưởng tát lên mặt Thích Minh Tuyết, gầm lên: “Đồ của cô mà cô còn nói không biết tại sao lại thế này? Có phải cô cố ý không?”
Nói xong lời cuối cùng, khu trưởng túm lấy tóc cô ta, ấn cô ta lên kính xe, mặt dán chặt vào mặt kính, đè ép tới méo mó.
Thích Minh Tuyết bị đau, khó khăn nói: “Tôi thật sự không biết.”
Khu trưởng kéo Thích Minh Tuyết xuống xe, ném cô ta về phía xác sống.
Dị năng của Thích Minh Tuyết không tệ, khu trưởng cũng nghĩ cô ta sẽ không chết được, nhưng không ngờ Thích Minh Tuyết lại không phản kháng. Chỉ thấy mấy xác sống kia vây lấy cô ta, rất nhanh không thấy người đau nữa.
Khu trưởng vội vàng sai người giết chết xác sống nhưng nơi đó không còn tung tích của Thích Minh Tuyết nữa.
Thích Minh Tuyết đợi cơ hội này lâu như thế, không gian của cô ta cũng có thể đi vào được mà.
Trước đó ở trong khu an toàn cô ta không làm vậy là vì dù có đi vào không gian của mình nhưng phòng thí nghiệm bị canh giữ cẩn mật như thế, cô ta không chắc mình có thể ra ngoài được.
Ở bên ngoài thì khác, trong không gian của cô ta cỏ rất nhiều đồ, cô ta không tin những người này có thể chờ mãi ở đây. Chờ họ đi rồi, cô ta sẽ được tự do…
Thù này cô ta nhất định phải báo.
…
Căn cứ của Thời Sênh xây dựng rất khí thế, bởi vì không nhận loài người nên người biết tới cũng không nhiều.
Những người tới ban đầu đều được phân phó công việc, bởi vì hiện tại chỉ số thông minh của xác sống không cao, cho nên các chức vị quan trọng đều do cả loài người và một xác sống cấp bốn cùng đảm nhiệm.
Mỗi lần nhìn tới một con người đi cùng một xác sống, mọi người đều cảm thấy thực hoang đường. Nhưng vừa quay đầu, thấy xác sống chất phác ở bên cạnh mình thì lại càng cảm thấy hoang đường hơn.
Bọn họ có thể giao lưu với xác sống cấp bốn, sau đó xác sống cấp bốn lại truyền mệnh lệnh xuống các xác sống cấp thấp hơn.
Xác sống thực ra quản lý tốt hơn con người, không có xác sống nào tỏ vẻ không phục hay mồm năm miệng mười ý kiến này nọ.
“Có thấy lão đại không?” Thanh Ngọc giữ lấy Lâm Phong đang chạy huỳnh huỵch lại hỏi, từ khi căn cứ được thành lập, bọn họ sắp bận tới điên rồi.
Mà lão đại nhà mình cả ngày chỉ ra lệnh một chút rồi lại mất tăm mất tích.
Lâm Phong lau mồ hôi: “Không thấy, có phải lại ở bên “chị dâu” rồi không? Bọn họ thích tới tòa tháp cao ở phương Bắc, cậu thử lên đó mà tìm. Tôi không nói với cậu nữa, đang vội chết đi được.”
Lâm Phong dẫn theo hai xác sống lại chạy đi.
Thanh Ngọc đành hướng về phía tháp cao tìm Thời Sênh.
Tòa tháp này là kiến trúc cao nhất của căn cứ.
Bò lên trên tháp cao, quả nhiên thấy được Thời Sênh và Thiên Lê.
Thiên Lê đang ngồi rất nghiêm chỉnh, tự mình đọc Tam Tự Kinh.
Nhân chi sơ
Tính bổn thiện
Tính tương cận
Tập tương viễn
……
Tử bất học
Phi sở nghi
Ấu bất học
Lão hà vi?
Ngọc bất trác
……
“Lão đại.” Thanh Ngọc đi vòng qua Thiên Lê, vừa gọi một tiếng, Thiên Lê vừa rồi còn đang ngồi lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Thanh Ngọc: “…”
Thanh Ngọc lặng lẽ lui về sau mấy bước. Thiên Lê không thích bọn họ đứng gần lão đại quá.
Thiên Lê chớp mắt lại không thấy, tiếp sau đó lại là tiếng đọc Tam Tự Kinh.
Viết xuân hạ
Viết thu đông
Thử tứ thì
Vận bất cùng
…
“Có chuyện gì?” Thời Sênh ngẩng đầu, thu dọn tư liệu trên mặt đất.
“A? Có có có, thành phố B xuất hiện thủy triều xác sống.” Thanh Ngọc vội vàng nói. “Chúng tôi đã tính toán một chút, thành phố B sợ là không giữ được, đã có người bắt đầu rời đi.”
“Thủy triều xác sống?” Xảy ra vào lúc này…
Vẫn còn sớm thì phải?
“Từ đâu tới đây?”
Thần sắc Thanh Ngọc có chút cổ quái: “Từ bốn phương tám hướng.”
Thời Sênh: “…” Bốn phương tám hướng là cái quần què gì vậy?
Đã vây bốn phương tám hướng thì sao người của thành phố B có thể chạy được?
Hiện tại đã xuất hiện cả xác sống động vật, bầu
trời đầy chim xác sống, máy bay trực thăng cũng không dám lên trời.
Thời Sênh mang theo Thiên Lên ra ngoài xem thành phố B bị vây giết, thuận tiện thu vào đàn em xác sống.
“Nam, đói.” Thiên Lê đột nhiên nắm lấy tay Thời Sênh hướng về miệng mình.
“Cả ngày chỉ biết ăn.” Thời Sênh trừng mắt với hắn.
Thiên Lê tươi cười rất đơn thuần, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc đầu ngón tay cô, lạnh lạt mát mát, một cỗ thoải mái thấm vào tận ruột gan.
Xác sống cấp năm hiện tại đã tăng lên cấp sáu, làn da xanh lét đã chuyển sang xanh nhạt. Để dễ gọi, Thời Sênh gọi nó là Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ cũng tới trước mặt Thời Sênh, Thiên Lê giơ chân muốn đá, Tiểu Ngũ nhanh nhẹn nhảy tránh, nhảy sang bên kia Thời Sênh.
Từ sau khi được ăn dị năng, Tiểu Ngũ cũng chẳng thèm cái gì nữa, ngày nào cũng chờ mong Thời Sênh cho ăn.
Thời Sênh cho Tiểu Ngũ ăn một chút, nó liền cảm thấy thỏa mãn, vội vàng chạy đi khoe.
Xác sống cũng có cách giao lưu của xác sống, bọn nó cũng biết khoe khoang, biết buồn, biết vui, không phải chỉ biết ăn.
Nhìn Tiểu Ngũ bị một đám xác sống đuổi đánh, tâm tình Thời Sênh rất tốt, cho Thiên Lê ăn còn nhiều hơn trước đây.
“Grào grào grào!” Tiểu Ngũ đột nhiên giương nanh múa vuốt chạy về, không ngừng chỉ về phía sau gào lên.
Mà đám xác sống phía sau cũng lâm vào rối loạn.
Lần này cô mang tới toàn là xác sống cấp ba trở lên, số lượng không nhiều lắm, chỉ có hơn hai mươi, nếu phải đánh nhau thì tùy tiện cũng có thể triệu tới một đám đàn em.
Thời Sênh nghi hoặc nhìn Thiên Lê.
Thiên Lê liếm liếm cánh môi: “Nó nói bên kia có xác sống.”
Có xác sống thì có gì hiếm lạ đâu? Hiện tại có người mới được coi là hiếm lạ.
Từ từ, xác sống?
Có thể làm một đám xác sống xôn xao, sợ không phải là một xác sống bình thường.
“Cấp bảy.” Thiên Lê tiếp tục phun ra thêm hai chữ.
Cấp bảy…
Tiểu Ngũ ăn dị năng của cô còn chưa lên tới cấp bảy, vậy con cấp bảy kia ở đâu chui ra?
“Grừ!”
“Grừ!”
Đám xác sống đằng sau liên tục rống lên, theo đó là dị năng bay ra loạn xạ.
Thời Sênh đứng ở đằng sau, chỉ thấy phương hướng chúng nó công kích, không thấy được đối tượng công kích.
Đến tận khi mấy cái xác sống ngã xuống, cô mới nhìn thấy đó là một xác sống nhỏ, bộ dáng bảy tám tuổi, da trên mặt không phải màu xanh lá mà là màu trắng.
Y hệt lúc đầu khi cô gặp Thiên Lê.
Dị năng của nó là hệ băng, tốc độ rất nhanh.
Xác sống nhỏ kia thấy Thời Sênh bèn xông thẳng về phía cô, Thời Sênh nhíu mày, xách kiếm lên đỡ.
Trong mắt xác sống nhỏ hiện lên một tia vui vẻ, băng trùy trong tay càng lúc càng nhiều, liên tiếp đâm về phía Thời Sênh.
Thiết kiếm chém lên băng trùy, vô số tiếng gãy giòn tan vang lên, lực đạo vao chạm là cho tay Thời Sênh tê đi.
Xác sống này thật sự là cấp bảy sao?
Mẹ nó, quả thực lực lướng lớn gấp hai cấp sáu luôn!