T
ừ những gì tôi nhớ, sau người tôi luôn có một chiếc đuôi nhỏ.
Cô ấy tên Bắc Chỉ.
Em gái của tôi.
Cô ấy nhìn trông rất rụt rè, nhút nhát, khi không có ba mẹ, cô ấy mới tiến lên trước, nhẹ nhàng gọi tôi là anh trai.
Lúc đó, tôi không hiểu tại sao mọi người lại không thích cô ấy.
Rõ ràng là cô ấy rất đáng yêu.
Tôi cũng không rõ, tại sao ba mẹ tôi lại không thích tôi chơi cùng với cô ấy.
Vì không muốn làm ba mẹ tức giận, tôi chỉ có thể lén đi tìm cô ấy và đưa đồ ăn ngon cho cô ấy.
Mỗi lần thấy nụ cười ngọt ngào của cô tấy, tôi đều cảm thấy không có thứ gì tuyệt với hơn nụ cười ấy.
Tôi dõi theo cô ấy từ khi cô ấy còn là một đứa bé đến khi cô ấy trở thành một cô gái.
Cuộc sống của cô ấy rất đơn điệu.
Đi học, tan học, về nhà.
Sau đó đóng cửa không ra ngoài, ngay cả đến ăn cơm cũng phải có người mang vào phòng cho cô ấy.
Sau đó, ba mẹ càng ngày càng bận, tôi không cần lo lắng rằng ba mẹ không vui, mà đến phòng cùng cô ấy ăn cơm.
Nhưng có một lần bị mẹ bắt gặp, lần đó mẹ đã vô cùng tức giận, còn bắt nhốt cô ấy lại.
Từ đó trở đi, dường như cô ấy sợ tiếp xúc với tôi.
Tôi đã thử rất nhiều cách mới có thể dần dần khiến cô ấy chấp nhận mình, tôi rất cẩn thận, chỉ sau khi chắc chắn ba mẹ không quay lại thì mới đi tìm cô ấy.
Năm tôi 13 tuổi, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của bố mẹ.
Họ nói họ muốn cho cô ấy đi, bởi vì cô ấy không phải con gái của họ.
Tôi rất lo sợ, sợ cô ấy bị đưa đi.
Như vậy tôi sẽ không thể tiếp tục nhìn thấy cô ấy nữa.
Tôi biết ba mẹ muốn cho cô ấy đi là do quan hệ với tôi.
Bởi vì sự quan tâm của tôi đối với cô ấy quá nhiều.
Buổi tối hôm đó, tôi suy đi tính lại, suy nghĩ rất nhiều.
Tôi nghĩ, tôi đã thích cô ấy.
Không phải là tình cảm của anh trai đối với em gái.
Nhưng không đợi đến khi tôi hiểu rõ được thứ tình cảm phức tạp ấy thì Bắc Chỉ phải đi rồi.
Không phải bố mẹ cho cô ấy đi, mà là cô ấy muốn đi.
Kể từ đó, tôi rất ít khi gặp cô ấy.
Mỗi lần tôi tìm cô ấy, cô ấy đều tránh mặt không gặp, hoặc có cũng chỉ là cực kỳ miễn cưỡng.
Tôi rất khó chịu, không biết là vì sao, nhưng cũng chẳng dám nói gì nhiều, chỉ có thể nhìn theo cô ấy.
Tôi biết, mỗi lần về nhà cô ấy đều tránh tôi, vì vậy tôi cố ý không gặp cô ấy.
Tôi biết cô ấy không thích ba mẹ, vì vậy sau khi cô ấy quay về gặp ba mẹ, tôi luôn kiếm cớ đưa ba mẹ ra ngoài.
Tôi biết…
Tới khi cô ấy chuyển trường quay lại trường Alice.
Khi tôi biết được thông tin này, từ trong đáy lòng tôi vui sướng vô cùng, đến lúc đó tôi mới hiểu rõ được rất nhiều điều.
Ví dụ tại sao ba mẹ lại không thích cô ấy, ví dụ tại sao tôi tiếp cận cô ấy, bố mẹ phát hiện lại càng ghét cô ấy.
Vì vậy, lúc đó tôi chỉ có thể kìm nén sự vui sướng đang nhảy nhót trong lòng.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà cô ấy quay lại nhà họ Bắc.
Cô ấy đứng lặng lẽ dưới dàn dây leo, cơn gió nhẹ thổi qua làn tóc đen của cô ấy, dàn dây leo rủ xuống giống như tấm màn che, phía sau cô ấy như một bức họa tuyệt đẹp.
Giống như người thiếu nữ trong trí nhớ của tôi, vẫn hoàn mỹ như vậy.
Tôi rất muốn tiến đến nói chuyện với cô ấy.
Nhưng tôi biết tôi không thể.
Sẽ làm cô ấy sợ.
Sẽ khiến bố mẹ lại lần nữa đưa cô ấy đi.
Tôi vẫn chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô ấy, vì vậy tôi không thể lại gần cô ấy.
Tôi cho rằng tôi cần đủ thời gian để trưởng thành, trưởng thành rồi mới có thể bảo vệ cô ấy.
Đáng tiếc tôi sai rồi.
Bên cạnh cô ấy bỗng xuất hiện một người.
Người đó tên là Phó Khâm.
Tôi và Phó Khâm tiếp xúc không nhiều, chỉ biết anh ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, nhưng tính tình rất quái đản.
Nhìn thấy cô ấy và Phó Khâm đi cùng nhau, tim tôi như có cả ngàn mũi kim xuyên vào, nhưng tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo.
Nhìn theo cô ấy, từng bước từng bước đi theo người khác.
Có những lúc tôi nghĩ, tôi không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, tôi chỉ cần đứng trước mặt cô ấy và nói thật to với cô ấy rằng, tôi thích cô ấy.
Nhưng ngay cả đến chuyện này tôi cũng không làm được.
Hôm đó, trên núi, trời mua rất lớn, tôi bị nhốt ở trên núi, nhưng vì lo lắng cho cô cấy nên mới chẳng thèm để ý đến sự ngăn cản của Kỷ Tiểu Ngư mà cố chấp xuống núi.
Kết quả là, do đường quá trơn và trời tối, tôi đã bị thương.
Biết cô ấy và Phó Khâm ở tầng trên, từ Kỷ Tiểu Ngư tôi còn biết cô ấy đã cứu Phó Khâm trở về.
Tôi thừa nhận, lúc đó, tôi đã đố kỵ.
Bọn họ mới quen biết vài ngày…
Sao cố ấy lại liều
mạng cứu Phó Khâm?
Sau đó không lâu cô ấy ra nước ngoài.
Khoảng thời gian cô ấy ở nước ngoài là khoảng thời gian tối tăm nhất của tôi.
Bắc thị bên bờ sụp đổ.
Xung quanh bao nhiêu kẻ địch.
Khi đó, có một nữ sinh đã không ngần ngại đứng bên cạnh tôi.
Tôi vẫn nhớ người này, bởi vì cô thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô ấy.
Cô ấy tên là Lâm Nhân.
Nhưng tôi không cần cô ấy, vì vậy tôi dùng mọi cách để từ chối cô.
Nhưng cô ấy cắn môi kiên trì, bất luận tôi làm gì, cô ấy đều im lặng chịu đựng.
Cô ấy cùng tôi đi qua con đường gian khổ nhất, cùng tôi thấy được lòng người tàn khốc nhất, cùng tôi ăn những món ăn khó ăn nhất, cùng tôi chịu đựng người khác đánh đập…
Những cảnh nhếch nhác, thảm hại nhất trong cuộc đời tôi, cô ấy đều tham dự.
Khi tôi biết cô ấy đã dùng cái chết của mình để bức ép nhà họ Lâm, trong lòng tôi đau đớn tột cùng.
Khi đó, tôi nghĩ, tôi không thể buông tay cô ấy ra được.
Trong cuộc đời tôi đã xuất hiện người con gái tôi cần phải bảo vệ.
Tôi đã thề độc với nhà họ Lâm, trong vòng 5 năm chắc chắn sẽ thành công và xin cưới Lâm Nhân.
Nhà họ Lâm cho tôi tiền bạc, cho tôi vốn để đứng dậy thêm một lần nữa.
Tất cả những thứ này đều là vì cô ấy, Lâm Nhân.
Tôi thật không ngờ, ba năm sau lại gặp lại Bắc Chỉ, tôi đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại nhau.
Cô ấy của hiện tại của của ba năm trước đây dường như không có chút thay đổi, cô ấy đứng cạnh Phó Khâm vô cùng xứng đôi.
Ngay lúc đó, tôi bỗng thấy thật thoải mái.
Cô ấy sống tốt, tôi còn lo lắng gì nữa?
Trái tim của một người không thể chứa đựng hai người.
Người tôi yêu bây giờ là Lâm Nhân, người con gái đã cho tôi sống lại một lần nữa.
Vì vậy tình yêu của quá khứ chỉ có thể cất giữ trong lòng, và khóa chặt nó lại, có lẽ chỉ đến khi chết mới có thể lại thấy được ánh sáng của ngày hôm đó.
Trước đây, tôi cũng từng thích Bắc Chỉ.
Sau đó, trong đêm tân hôn, Lâm Nhân nói với tôi, khi đó cô ấy có thể không ngần ngại đứng bên cạnh tôi là bởi vì Bắc Chí đã nói với cô ấy rằng.
Muốn làm gì thì hãy làm cái đó, dù có thua thì cô ấy cũng sẽ có thể giúp vợ tôi quay lại vị trí xuất phát ban đầu.
Vợ tôi nói, cô ấy tin Bắc Chỉ.
Vì vậy, cô ấy đã đặt cược mọi thứ vào tôi.
Tôi không biết mình nên nói điều gì.
Vốn dĩ tất cả mọi thứ của tôi đều là do Bắc Chỉ giành tặng.
Nếu không có câu nói đó của cô ấy, Lâm Nhân sẽ vì áp lực gia đinh mà từ bỏ tôi.
Nếu không có câu nói đó của cô ấy, Lâm Nhân sẽ không lấy cái chết để ép Lâm thị giúp đỡ tôi.
Nếu không có câu nói đó của cô ấy, tôi sẽ không cưới được Lâm Nhân, không có được một người vợ yêu tôi gấp nhiều lần so với tình yêu tôi giành cho cô ấy.
Sau đó, mọi thông tin tôi biết được về cô ấy đều là từ Lâm Nhân, dường như Lâm Nhân rất thích nhắc đến cô ấy, mỗi lần nhắc đến cô ấy, em đều vui vẻ hơn cả việc gặp tôi.
Mỗi lần đều khiến tôi dở khóc dở cười.
Tôi thực sự nghi ngờ, cô gái nói lời yêu thương, thề son sắt khi đó có phải là cô ấy không?
Tại sao lại có cảm giác cô ấy vì Bắc Chỉ nên mới gả cho tôi vậy?
Nói thật lòng, có những lúc tôi thấy đố kỵ với Bắc Chỉ, mặc dù hai người mấy năm không gặp, nhưng vợ tôi vẫn đối xử với cô ấy như lúc ban đầu.
Bắc Chí.
Cảm ơn em.
Cảm ơn em đã lưu lại nét bút rất đậm trong thế giới của anh.
Khi anh thích em, anh đã không có đủ dũng khí để theo đuổi em, đó là điều mà anh tiếc nuối nhất.
—Bắc Trạch—