R ất đẹp trai, lại còn rấthung ác. Sẽ không phải là Phong Cẩm chứ?
A…
Con ngươi của Thời Sênh đảo một vòng, trong đầu suy nghĩ thật nhanh.
Phong Cẩm là nhân vật phản diện sau cùng của bộ truyện này.
Ngẫm lại Phượng Từ và Bộ Kinh Vân cũng đều là nhân vật phản diện cuối cùng, chưa biết chừng ở trong thế giới nhiệm vụ hắn đều là vai nhân vật phản diện cuối cùng.
Xem ra cô phải đi xem vị chủ nhân này một chút.
Nếu là Phượng Từ. Ủ, vậy thì nuôi dưỡng đi.
Nhóc ma bị dáng vẻ tươi cười âm trầm của Thời Sênh làm cho kinh hãi, cơ thể nhỏ bé bất giác run lên, thế nào cậu lại cảm thấy con ma này còn đáng sợ hơn người bên ngoài kia vậy?
Hu hu, mẹ ơi, con ma này thực sự rất đáng sợ, nó muôn về nhà.
Thời Sênh đưa tay xoa nhẹ đầu nhóc ma: “Mau về đi, chị đi đuổi người xấu cho em.”
Trong lòng nhóc ma cũng không tin, người xấu kia rất lợi hại, con ma ác ở nhà sát vách cũng bị hắn bắt đi rồi.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười âm trầm của Thời Sênh, nó liền biết điều ngậm miệng, bay vào trong nhà.
Thời Sênh nhẹ nhàng bay ra ngoàitiểu khu.
Bên ngoài tiểu khu có một hàng rào sắt, Thời Sênh nhẹ nhàng lượn quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Phong Cấm đâu.
Chẳng lẽ không phải Phong Cẩm?
Ngay khi cô đạng nghi ngờ, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên.
[Nhiệm vụ ẩn dấu: Thu nguyệthàn giang) Thời Sênh: “…” CMN! Bắt nạt cô ít đọc sách à?
Thành ngữ này được dùng càng ngày càng có hàm nghĩa.
Thu nguyệt hàn giang, là để nói người có là đức hạnh cao thượng tấm lòng thuần khiết.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Phong Cẩm. Cải thiện tam quan” của Phong Cẩm, để cho hắn trở thành một Thầy trừ ma đức cao vọng trọng)
*Tam quan: Bao gồm nhân sinh quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Thời Sênh: “…” Cô có thể từ chối không? Đức cao Vọng trọng là cái quỷ gì?
Cô cũng không cảm thấy tam quan của Phong Cẩm có cái gì bất chính.
[…]Tam quan của ký chủ đã bất chính rồi, để cho cô ấy đi cứu vớt một người có tam quan bất chính, hình ảnh này quả thật không dám tưởng tượng, nó muốn đóng máy tĩnh tâm.
Hệ thống đã thông báo nhiệm vụ, nhất định Phong Cẩm đang ở gần đây, Thời Sênh lại dạo quanh một vòng, cuối cùng vẫn không tìm được.
Cô buồn bực xoa Xoa đầu, Phong Cẩm chui Xuông đât rồi hay sao vậy?
Phong Cẩm không chui xuống đất, mà hắn ở trên trời, hắn từ trên trời hạ xuông, rơi xuống trước mặt Thời Sênh.
Mặc một bộ áo nam dài màu xanh đậm của thời kỳ dân quôc, thêu hoa văn tối màu, nhìn rất cao quý xa hoa.
Lá cây bay bay rơi xuống, trong khoảnh khắc, thời gian như kéo dài vô tận.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, ngũ quan thâm thúy tinh xảo tuyệt luân được tia sáng phác họa nên có chút không thật, con ngươi buông xuống, lông mi vừa dài vừa cong tạo thành bóng râm phủ trên khuôn mặt trắng nõn, cánh môi mỏng khẽ mím lại, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn.
Chiếc áo dài liền thân này rõ ràng không hợp với thời đại bây giờ, nhưng khi mặc ở trên người hắn, lại vô cùng thích hợp, cứ như hắn chính là công tử nhà giàu bước ra từ thời đại kia vậy.
Hắn liếc mắt một cái, một đôi con ngươi tối tăm nhìn lại, giọng nói chậm rãi mà trầm thấp, “Nhiều ngày như vậy, cô đi đâu thế?”
Thời Sênh chớp chớp mắt.
Đúng vậy, cô bây giờ là người… à không, là ma của Phong Cấm…
“Bị Nạp Lan. Ảnh bắt lại, khó khăn lắm mới thoát được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Sênh lập tức suy sụp, há mồm liền bắt đầu bôi đen nam chủ, nhẹ nhàng bay về phía Phong Cẩm, đưa tay ra muốn nắm cổ tay của hăn.
Kết quả còn chưa chạm tới, đầu ngón tay bị đốt đau nhói, Thời Sênh rụt tay về theo phản Ха.
CMN!
Không thể chạm vào Phong Cẩm? Vậy bản cô nương làm sao xác định được hắn có đúng là Phượng Từ hay không?
Thất vọng.
Trong con ngươi tăm tối của Phong Cẩm hiện lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng không chú ý tới động tác vừa rồi của cô: “Nạp Lan Ảnh bắt cô? Vì sao?”
“Hả, làm sao tôi biết được, bỗng nhiên hắn bắt tôi lại.” Thời Sênh vuốt ngón tay gật đầu, thường xuyên không quên bôi đen nam chính: “Tôi không muốn ở lại bên cạnh hắn nữa, quá háo sắc.”
“Háo sắc?” Lúc đọc chữ này, giọng điệu Phong Cẩm đặc biệt chậm, dường như có chút không giải thích được Thời Sênh sẽ hình dung về Nạp Lan. Ảnh như thế.
“Đúng vậy, cực kỳ háo sắc, luôn muốn làm tình với nữ… à An Tố, tôi còn là một người thuần khiết, làm sao nhìn chuyện dơ bẩn như vậy được.” Thời
Sênh vừa nghiêm túc gật đầu, vừa vươn tay muốn sờ Phong Cẩm, sau đó giống như bị điện giật mà rụt về.
Phong Cẩm nhìn hành động ngu xuẩn của cô, không có phản ứng gì, chỉ rất bình tĩnh nhắc nhở cô: “Bây giờ cô là ma.”
Dừng một chút: “Vậy quay về cùng tôi đi.”
“Được.” Thời Sênh nhẹ nhàng bay vòng quPhong tiên sinh Cẩm hai vòng, liền có chút khó hiểu hỏi: “Anh tới đây làm gì? Anh không báo thù cho tôi sao?”
“Bắt ma.” Phong Cẩm nhìn cô một cái, rất thẳng thắn nói: “Thực lực của Nạp Lan. Ảnh quá mạnh, tôi không phải là đối thủ của hắn ta.”
Nhân vật phản diện dĩ nhiên không thể quá mạnh mẽ để có thế chèn ép nam nữ chính được.
Mặt Thời Sênh đầy vẻ thất vọng, “Vậy tôi vẫn nên dựa vào mình là tốt nhất.”
Nhân vật phản diện cũng quá không có năng lực.
Trừ điểm. Trừ hết điểm luôn.
“Hả?” Phong Cẩm không nghe rõ cô bỉu môi nói cái gì.
Thời Sênh mang vẻ mặt chán nản nhìn trời, căn bản không có trả lời Phong Cấm.
Phong Cẩm: “…” Con ma hắn nuôi sao có vẻ khác khác nhỉ?
Phong Cẩm mang theo Thời Sênh trở về, dọc theo đường đi Thời Sênh cũng không yên tĩnh chút nào.
Một lát bay qua nơi này một chút, một lát lại bay qua nơi đó một chút, nhân tiện còn hù. dọa một vài con ma qua đường, làm cho đủ loại ma chạy tán loạn.
Phong Cẩm nhìn mà bực bội, trước đây sao hắn lại không phát hiện cô còn có tính cách ân chứ?
Phong Cẩm là truyền nhân của Phong gia trong giới trừ ma, sau khi tròn mười tám tuổi liền rời khỏi Phong gia, chỗ ở hiện tại chỉ là một khu chung cư bình thường.
Có hai phòng ngủ, một thư phòng, bên cạnh thư phòng còn có một gian phòng, cho tới bây giờ nguyên chủ cũng chưa từng tiến vào gian phòng kia, không biết là cái gì.
Phong Cẩm mang Thời Sênh về, liền vào gian phòng bên cạnh thư phòng, cũng không dặn dò gì cô.
Thời Sênh không thể làm gì khác hơn là di chuyển lòng vòng trong phòng khách, nơi này được dọn dẹp rất chỉnh tề, chờ đến khi cô đi hết mọi ngóc ngách rồi, Phong Cẩm mới ra ngoài.
Thời Sênh lập tức sán tới, đưa tay định sờ hắn.
Kết quả tất nhiên là bị bắn trở về.
“Tại sao tôi không thể chạm vào anh?” Thời Sênh vuôt ngón tay, gương mặt co quắp.
Ông đây muốn sờ hắn mà!
“Người và ma khác biệt.” Con ngươi âm u của Phong Cẩm quét về phía cô.
Thời Sênh: “…” Chém gió, tại sao nam nữ chính có thể sờ? Còn có thể làm tình kia kìa!
Phong Cẩm thắp một nén hương cho cô, Thời Sênh bay ở giữa không trung, vẻ mặt ghét bỏ: “Tôi muốn ăn thịt.”
Lại lấy đồ chơi này ra chiêu đãi bản cô nương, trừ điểm trừ điểm, cho dù hắn là Phượng Từ, cũng trừ điểm.
Phong Cẩm nhíu mày, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn, “Không phải cô nói với tôi là cô không thích ăn thịt sao?”
“Tôi nói lúc nào? Trước đây anh chỉ cho tôi ăn món đồ chơi này, tôi ăn đến xanh cả mặt rồi, anh xem.” Thời Sênh đưa mặt đến trước mặt Phong Cẩm: “Xấu cả đi đây này, anh đang ngược đãi công nhân đấy? Tôi có thể tổ cáo anh.”
Lông mày Phong Cẩm nhíu lại, đến chỗ nào để tố cáo, cô nghĩ cô đang đi làm ở công ty Sao?
Chẳng lẽ lần này bị Nạp Lan. Ảnh kích thích nên bật ra tính cách ấn?
Con người sau khi trải qua một số chuyện sẽ thay đổi tính tình, ma tất nhiên cũng giống Vậy.