Hệ thống nhìn thần sắc
của cô rất bình tĩnh, không có hành động gì kỳ lạ mới cấn thận đưa tư liệu a.
Thời Sênh quay về không gian hệ
Nó sợ cô một lời không hợp liền lần nữa quay về thế giới đó làm lại từ đầu.
Họ tên: Thời Sênh Giá trị làm người: -128000 Giá trị sinh mạng: 25 Tích phân: 17000 Cấp nhiệm vụ: C Cho điểm nhiệm vụ:91 Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Khen thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: tích điểm 2OOO
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Khen thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: tích điểm 1500, thưởng đạo cụ “trái tim Ma vương”
Đạo cụ: “Vương miện nữ vương”
Thời Sênh đọc tư liệu trên màn hình, mặt không chút cảm xúc.
Một lúc sau cô mới nói: “Tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo đi.”
[…] Ký chủ có gì thì nói ra đi, đừng kìm nén lại ở trong lòng như thế, người ta sợ lắm.
#Luôn có cảm giác ký chủ đang âm thầm lập mưu đồ đen tối gì đó, là nó cảm nhận sai rồi Sao?#
[Bắt đầu dịch chuyển…]
“Điện hạ, chúng ta đã tiến vào trong thành Trường An rồi!”
Trong trạng thái lắc lư, Thời Sênh mơ hồ nghe thấy câu nói này, cô khe khẽ mở mắt ra, không ngờ thấy mình đang ngồi trong xe ngựa. Bên cạnh cô còn có một tỳ nữ ăn mặc xinh đẹp, ước chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, đang vén mành xe hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài.
“Điện hạ, thành Trường An này thật là náo nhiệt.”
“Ủ.” Thời Sênh đáp một câu, cúi đầu nhìn lại cách ăn mặc trên người mình.
Mẹ nó… là hỷ phục à! Đây là xuất giá sao?
Được gọi là điện hạ… có lẽ là công chúa, thân phận không thâp.
Tiểu cô nương kia nói mãi không ngừng, có lẽ ở bên nguyên chủ cũng là một mối phiền phức.
Thời Sênh đáp lại mấy câu đơn giản, sau đó bắt đầu tiếp nhận tình tiết câu chuyện.
Đây là một quyển truyện tiên hiệp.
Nữ chính Nguyệt Dao ở thần giới chuyên quản lý nhân duyên, cũng chính là Nguyệt Lão mà mọi người thường hay nói đên.
Thế nhưng vị nữ chính này có chút mơ hồ, chuyên nối nhầm dây tơ hồng. Trước đây cô ta thường mắc phải những lỗi sai nhỏ, nhưng kịp thời sửa chữa lại nên không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Thế nhưng sau yến hội Giao Trì, nữ chính mê uống rượu, uống quá mấy chén quỳnh nhưỡng ngọc dịch của Vương Mẫu, say tuý luý quay về cung Nguyệt Lão.
Cô ta chợt nhớ tới nhiệm vụ nổi dây tơ hồng cho thượng thần Thương Lan xuống phàm trần lịch kiếp mà Ngọc Đê giao cho.
Trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, thoáng chốc Nguyệt Dao đã nối cho thượng thần Thương Lan mười mấy dây tơ hồng, thậm chí còn nối luôn cả mình vào đó.
Đợi đến hôm sau cô ta phát hiện ra, tất cả dây tơ hồng đều đã rối thành một cuộn rồi, không thể nào gỡ ra được.
Ngọc Đế biết được chân tướng, tức giận đá cô ta xuống trần gian, để cô ta tự mà đi gỡ nhân duyên của thượng thần Thương Lan.
Gỡ mãi gỡ mãi, cũng không biết tại sao hai người này lại vừa mắt nhau.
Mấy cô gái bị nữ chính nối loạn dây tơ hồng kia đều không có kết cục tốt đẹp gì, mà nữ chính thì sau khi thượng thần Thương Lan lịch kiếp thành công, liền quay về thần giới cùng hắn, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ khiến cho người khác vô cùng ao ước.
Nguyên chủ Thanh Hoan, chính là nạn nhân bị nữ chính nối loạn dây tơ hồng.
Mà Thanh Hoan cũng là người của thần giới, cô và Thương Lan cùng xuông phàm trần lịch kiếp.
Thương Lan lịch kiếp là tình kiếp, nhưng Thanh Hoan thì khác, cô lịch kiếp công đức đểphi thăng lên thành thượng thần.
Vì nữ chính nổi loạn dây tơ hồng mà Thanh Hoan bị ép phải thích Thương Lan, cuối cùng dẫn đến nước mất nhà tan, oan hồn vô số, lịch kiếp thất bại.
Kiếp Công đức chỉ có cơ hội một lần, thất bại cũng có nghĩa là không còn cơ hội đế phi thăng lên thành thượng thần nữa.
Quay về thần giới, Thanh Hoan tức giận đi tìm nữ chính, muôn nói chuyện cho ra lẽ với cô ta.
Thượng thần Thương Lan lại cho rằng vì Thanh Hoan thích mình nên mới gây chuyện với nữ chính, liền cẩn thận bảo vệ cho nữ chính.
Lịch kiếp thất bại vốn đã là một chuyện tổn thương lớn đối với Thanh Hoan, sau khi quay về trong lòng luôn bùng lửa giận, không tu dưỡng tử tế được, cuối cùng Thanh Hoan bị tức giận đến mức tẩu hoả nhập ma, cả quãng đời còn lại đều bị giam trong tháp Trấn Yêu.
Cô vốn phải phi thăng thành thượng thần, kiêu ngạo nhìn thiên hạ, nhưng lại vì nữ chính mà rơi vào kết cục thế này.
Nữ chính có hào quang của nữ chính, dù có làm sai thì vẫn có cơ hội làm lại lần nữa.
Nhưng cô thì sao? Bởi vì sai lầm của nữ chính mà tất cả đều bị huỷ trong chốc lát.
Thanh Hoan có hai nguyện Vọng.
Thứ nhất là phi thăng lên thành thượng thần, thứ hai là khiến cho nữ chính biết được làm sai thì phải trả giá.
Thời gian cô qua đây cũng coi
như còn sớm.
Nguyên chủ vẫn chưa gặp thượng thần Thương Lan.
Thế nhưng… rõ ràng nữ chính đã nổi dây tơ hồng rồi, lần này cô tới Trường An là để hòa thân.
Thiên hạ phàm trần lúc này phân làm ba: Thần quốc, Sở Dương qụôc và Nam Tân quốc. Cô là công chúa Nam Tân.
Thượng thần Thương Lan là tướng quân của Thần quốc.
Nếu nữ chính không nối loạn dây tơ hồng, Thanh Hoan cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Thời Sênh day daymi tâm, bây giờ tình tiết câu chuyện đã tiến triển tới chỗ này rồi, không thể quay lại được.
Binh lực của Nam Tấn vừa vặn ở giữa hai nước, không hơn không kém, là một địa vị rất khó xử.
Một đoàn người được an bài đến đón rước Thời Sênh đưa về dịch quán. Ba ngày sau hôn lễ sẽ được cử hành tại đây.
Mà người cô phải gả cho kia, không phải ai khác, chính là Thương Lan.
“Nghe nói tướng quân Thương Lan anh dũng thần võ, ở trên chiến trường chưa từng đánh thua một trận nào cả, con người cũng rất tuấn mĩ. Điện hạ, người cũng rất muốn nhanh gặp được đại tướng quân đúng không?
Tiểu cô nương này tên là Bích Hỷ, từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh Thanh Hoan, quan hệ với Thanh Hoan rất tốt, sau này còn vì Thanh Hoan mà chết.
“Lần hoà thân này là do Phụ hoàng đề nghị, ta chưa từng đồng ý.” Thời Sênh thô lỗ giật mấy đồ trang sức trên đầu xuống, “Em đừng nói mấy chuyện này nữa, ta sẽ không thích Thương Lan gì gì đó.”
“C.” Bích Hỷ lè lưỡi, trước đây Điện hạ có vẻ rất mong đợi mà, “Điện hạ không thích thì Bích Hỷ không nói nữa. Điện hạ, người đừng giật ra như thế, để Bích Hỷ gỡ ra cho người!”
Tính cách của nguyên chủ khá thoải mái, giống như một nam hài tử, Hoàng đế Nam Tấn thường xuyên cảm thán về thân phận nữ nhi của nguyên chủ.
Cho nên Thời Sênh giật đồ trang sức xuống như thế, Bích Hỷ cũng không cảm thấy có gì không ôn.
Đợi Bích Hỷ gỡ hết trang sức xuống, Thời Sênh mới cảm thấy trên cổ nhẹ đi không ít.
Nhiều thứ đồ chơi đè trên đầu như thế, cổ sắp gãy mất rồi.
“Điện hạ, ngài nghỉ ngơi trước đi, Bích Hỷ ra ngoài chuẩn bị cho ngài chút đồ ăn. A. Điện hạ đi đường vất vả, ăn đồ gì thanh đạm chút nhé.” Bích Hỷ khom người hành lễ, lùi ra khỏi phòng.
Thời Sênh nhân cơ hội đọc lại tình tiết câu chuyện một lần.
Cố tình để ý tới thông tin của nhân vật phản diện trong truyện này.
Thế nhưng hiện tại người này vẫn còn cách cô quá xa, đại khái là phải quay về thần giới mới có thể gặp được hắn.
Đừng vội, hắn cũng đâu có chạy được.
Thời Sênh tự an ủi mình trong lòng.
Sẩm tối, có một thái giám dẫn một đoàn người đến thăm hỏi Thời Sênh, Thời Sênh lười ứng phó với bọn họ, trực tiếp không gặp.
Lúc thái giám quay về bẩm báo, thái độ của Thời Sênh khiến cả Thần hoàng và Thương Lan đều bất mãn trong lòng.
Thế nhưng hiện tại tên đã lên dây, làm sao không bắn được.
“Ái khanh, lần này sợ là ủy khuất cho khanh rồi.” Thần hoàng tuổi đã cao, áy náy nhìn người nam nhân anh tuân phía dưới.
Thương Lan nhíu mày, giữa lông mày mang theo ý lạnh, bộ áo giáp cứng rắn lạnh buốt, càng tôn lên vẻ tuấn mỹ của hắn, “Dốc sức vì bệ hạ, là trách nhiệm của vi thần.”
Đáy mắt Thần hoàng lóe lên vẻ hài lòng, “Ái khanh có yêu cầu gì thì cứ nói hết ra, trẫm có thể đáp ứng thì nhất định sẽ đáp ứng cho khanh.” “Vi thần không có mong muốn gì cả.” “Đứa trẻ này.” Trên mặt Thần hoàng đầy sự yêu thương của bậc trưởng bối, “Vậy cứ coi như trẫm nợ khanh một điều kiện, sau này
có mong muốn gì thì nói cho trẫm biết.”
“Tạ ơn bệ hạ.”