“Suy đoán ác ý?” Thời Sênh chau mày, “Tôi đã tận mắt nhìn thấy, mà còn là suy đoán ác ý sao, vừa rồi các người ở trong đó làm gì?”
Ngải Duy định giải thích, nhưng Tả Liệt ngăn lại, “Di Nại, cô muốn đánh nhau à?”
Rõ ràng cô ta biết, nhưng lại giả bộ như chẳng biết gì, cô ta đang có ý đồ gì chứ?
“Không có sức, chi bằng cậu chia thức ăn cho tôi, tôi ăn no rồi chúng ta đánh nhau.” Thời Sênh nghiêng đầu, trên mặt là nụ cười có vài phần không thiện ý.
Nụ cười đó khiến trong lòng Ngải Duy cảm thấy khó chịu.
Tả Liệt không chút nhăn nhó, tiếng nói bỗng mạnh mẽ trở lại, “Di Nại, cô định đối đầu với tôi?”
Đến người của hắn cũng dám ngấp nghé, thật là quá to gan.
Thời Sênh bĩu môi, lạnh lùng nói, “Chúng ta có khi nào không phải là kẻ địch của nhau?”
Quan hệ giữa nguyên chủ và Tả Liệt cũng không quá gay gắt, nhưng cũng không phải là tốt.
Vì vậy Thời Sênh nói như vậy, cũng coi như không sai.
Thời Sênh liếm khóe môi, “Đồ ngon thì nên chia sẻ cho mọi người cùng hưởng, cậu ăn một mình như thế thật không hay cho lắm.”
Ngải Duy vô cùng kinh ngạc ngước nhìn Thời Sênh, đang định nói thì Tả Liệt lại cầm tay cô rất chặt.
“Đừng động vào người của tôi, nếu không cô tự chịu hậu quả.” Tả Liệt nắm lấy tay Ngải Duy, rồi đi ra khỏi vườn tường vi.
Thời Sênh không đuổi theo, chỉ chăm chú nhìn theo bóng Tả Liệt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tả Liệt nắm tay Ngải Duy ra khỏi vườn tường vi khá xa mới dừng lại.
“Nếu sau này gặp phải cô gái ấy thì nên tránh cô ta ra, nghe rõ chứ?”
Trước đây, hắn cũng hiểu được vài phần về cô gái này, nhưng hành vi hiện tại của cô ta, hắn hoàn toàn không thể hiểu.
Ngải Duy ngưng một lúc rồi hỏi, “Cô ta là ma cà rồng?”
Tả Liệt nhìn cô ta, gật đầu, “Hãy nhớ lời tôi nói, đừng đối đầu với cô ta.”
Ngải Duy vô cùng kinh ngạc, trong trường rốt cuộc có bao nhiêu ma cà rồng?
Dưới ánh nắng mặt trời, chiếc cổ trắng trẻo nhỏ xinh của cô như phát ra ánh sáng lóng lánh.
Ánh mắt Tả Liệt tối sầm, đột nhiên hắn nhào tới Ngải Duy, rồi đẩy cô ta vào trong bụi cỏ, và cắn một phát vào cổ cô ta.
“Á… Tả Liệt, anh không thể nhẹ nhàng chút sao?” Ngải Duy đau đến mức tức giận quát lên.
Đáp lại Ngải Duy chỉ có tiếng nuốt.
…
Gia đình Ngải Duy kinh tế cũng thuộc hạng trung, nhưng gia phong, nề nếp khá tốt, luôn luôn dạy dỗ cô tự lực cánh sinh, vì vậy những lúc Ngải Duy có thời gian rảnh cô đều ra ngoài kiếm tiền.
Nơi cô làm thêm là một quán bar, những người tới đây đa phần là học sinh, chơi đùa vô cùng điên cuồng.
“Tiểu Duy, vị khách bàn bên kia gọi rượu, bụng tôi hơi đau, cậu giúp tôi mang rượu lại đó nhé.” Nhân viên cùng làm với Ngải Duy đưa cho Ngải Duy một cái khay, rồi dùng bộ mặt van nài nhờ vả nhìn cô.
“Được, cậu không sao chứ? Có cần tôi xin phép giám đốc cho cậu không?” Ngải Duy vui vẻ nhận lấy, sau đó còn không quên quan tâm tới đồng nghiệp.
Người đồng nghiệp kia vẫy tay, “Không sao, không sao, tớ đi toilet là ổn ngay thôi, làm phiền cậu nhé.”
“Vậy cậu đi đi.”
Người đồng nghiệp chạy qua con đường nhỏ ở chỗ làm việc, Ngải Duy thở dài một tiếng, rồi bê rượu qua bàn vị khách mà đồng nghiệp chỉ.
Xem ra có chút giống thanh niên hư hỏng, Ngải Duy hơi cúi đầu, rồi đặt rượu xuống bàn, “Rượu của các vị đây ạ, mời các vị dùng.”
Một thanh niên tóc vàng đứng gần Ngải Duy nhất tùy tiện liếc mắt nghìn Ngải Duy, ánh đèn vừa vặn quét qua chỗ này, khiến gương mặt của Ngải Duy hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.
Mắt hắn bỗng sáng lên, nắm chặt lấy bàn tay chưa kịp rút lại của Ngải Duy, trêu chọc, “Ôi, cô em này xinh gớm nhỉ!”
Ngải Duy giật mình, bắt đầu vung vẩy quyết liệt, “Anh làm cái gì thế.”
Sức của tên tóc vàng này rất khỏe, không những không để Ngải Duy có thể thoát ra, mà còn kéo Ngải Duy vào trong lòng mình, hắn cười dâm đãng, đưa tay lên vưốt khuôn mặt trái xoan của Ngải Duy, “Ở đây mà còn giả bộ sao, để anh đây sờ một chút, sẽ có tiền cho cô em.”
Mấy tên thanh niên khác cũng bắt đầu cười cợt nhả, lời lẽ cũng bắt đầu trở lên dung tục.
Ngải Duy vừa xấu hổ vừa tức giận, “Buông tôi ra, đồ lưu manh.”
“Em gái này cũng ghê gớm nhỉ, anh thích, để anh đây thơm cái nào.” Tên tóc vàng đó nói rồi liền ghé vào mặt Ngải Duy.
Ngải Duy nhìn thấy khuôn mặt đầy mầm tình nổi loạn đang ghé sát vào mặt mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ghê tởm, cô dùng chân dẫm lên
mu bàn chân của tên tóc vàng đó.
Nhân lúc tên tóc vàng đó bị đau, cô liền đẩy hắn ra và chạy nhanh về hướng quầy rượu.
Tuy nhiên chưa chạy được hai bước, thì bị người từ phía sau túm lấy tóc.
“Á!”
“Chó…, cho sướng mà không muốn sướng, còn dám đánh trả…”
Tiếng động ở bên này đã thu hút sự chú ý của những người khác, nên nhanh chóng kéo cả giám đốc đến.
Tên tóc vàng này hình như là khách quen, rất thân thiết với giám đốc, tay giám đốc thậm chí còn có chút kiêng nể tên tóc vàng đó, đầu cúi rạp xuống tận dưới eo kính cẩn xin lỗi.
Cuối cùng, Ngải Duy không chỉ bị ép uống rượu để xin lỗi, mà còn bị đuổi việc.
Thời Sênh ngồi ở một góc khuất, bóng tối che đi thân hình của cô, ánh mắt cô rũ xuống, không nhìn cảnh ồn ào bên kia nữa.
“Nhiệm vụ ẩn: gả hoa tường vi”
Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
Thời Sênh ngẩn người, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
Nhiệm vụ ẩn?
Thế giới trước không hề có Nhiệm vụ ẩn …
“Mục tiêu nhiệm vụ: Tây Ẩn. Cùng Tây Ẩn hoàn thành Huyết Khế”
Thời Sênh: “…” Chưa từng nghe tên người này!
Nhiệm vụ ẩn không phải là nhân vật phản diện sao?
Sao lại đổi thành người đi đường rồi?
Fuck, hệ thống, cậu càng ngày càng biết chơi đấy!
[Nhằm tăng độ khó của nhiệm vụ, kịch bản của phần nhiệm vụ ẩn cũng bị xóa bớt] Hệ thống nhắc nhở.
Xóa bớt…
Mẹ kiếp! Gửi lời hỏi thăm tới toàn bộ nhà sản xuất các cậu!
Vậy là, bây giờ cô bắt đầu hình thức không kịch bản đúng không?
Huyết khế lại là cái quái gì vậy?
“Khế ước cấp cao nhất của Huyết Tộc là bạn đời, sống chết cùng nhau.”
Thời Sênh: “…”
[Nhắc nhở thân tình: Nhiệm vụ mục tiêu cách ký chủ 5 mét… 4 mét… 3 mét… 2 mét… 1 mét…]
Thời Sênh đưa mắt nhìn lối đi bên cạnh, trong ánh sáng lập lòe, bóng dáng gầy gò của một thiếu niên đang đi qua cô.
Dưới ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc, Thời Sênh nhìn thấy gương mặt hoàn mĩ của hắn, khóe môi hơi nhếch lên, thậm chí cô còn nhìn thấy lông mi của hắn rất dài, đôi mắt sáng phản chiếu ánh đèn màu vàng.
Hắn ta là Huyết Tộc.
Thời Sinh dường như lập tức đoán được.
Thời Sênh nhìn về phía nữ chính, rồi lại nhìn bóng người thiếu niên đi ra khỏi quán bar.
Nữ chính vẫn ở đó không chạy được.
Nhưng nếu tên này chạy đi rồi, thì cô phải tốn rất nhiều thời gian để tìm hắn.
Nhiệm vụ ẩn… Nói không chừng lại là Phượng Từ.
Thời Sênh nhân cơ hội này lập tức đứng dậy chạy ra ngoài đuổi theo Tây Ẩn.
Không biết bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ từ lúc nào.
Tây Ẩn đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, mưa mù giăng kín, phía xa xa ánh đèn neon sáng rực, nhưng bóng lưng hắn lại lộ ra vài phần cô quạnh.
Hắn đi chầm chậm như không có mục tiêu, xung quanh càng lúc càng hoang vu, hẻo lánh.
Đợi đến khi không nghe thấy tiếng còi xe, người phía trước mới đột nhiên dừng lại, vừa đúng vào chỗ tối nơi đèn đường giao nhau, bóng hắn như ẩn vào trong bóng đêm.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên bóng người phía sau.
Thời Sênh đứng dưới ánh đèn đường màu hoàng hôn, không hề có ý định lẩn tránh, trước mặt là khoảng không vô cùng yên lặng.
Khóe môi Tây Ẩn hơi cong lên, giọng nói có vài phần lười biếng và coi thường, “Thuần chủng à, cô theo tôi làm gì? Hả?”
“Lỡ thích anh thôi.”