Sau đó Tần Ca cũng không quấy rầy cô nữa, Thời Sênh càng không có thời gian đi quấy rối hắn.
Cô phải nhanh chóng tu luyện.
Đến tận kỳ nghỉ đông, vào kỳ thi cuối kỳ, Thời Sênh mới xuất hiện.
Thi cử với Thời Sênh rất đơn giản, sau khi thi xong, Thời Sênh thu thập đồ đạc lên núi.
Linh khí trên núi có vẻ tốt, cô phải nhanh chóng tu luyện, sau đó sẽ trở về tán trai.
Nhét hết đồ đạc vào không gian, Thời Sênh một thân thoải mái ra khỏi cổng trường.
Lúc này đúng vào thời gian nghỉ đông nên ngoài cổng trưởng có rất nhiều xe tới đưa đón con em về nhà, xe cộ đỗ loạn khắp nơi.
Thời Sênh liếc mắt có thể nhìn thấy Tần Ca như hạc giữa bầy gà.
Hắn đứng cạnh Kiều Thiển Thiển, hai người nói vài câu, Kiều Thiển Thiển liền ôm lấy cánh tay Tần Ca.
Thời Sênh: “!!!”
WTF?
Đã xảy ra chuyện gì?
Nữ chính đại nhân, buông BOSS phản diện ra ngay, để ta tới.
Thời Sênh đi nhanh vài bước tới, nhưng rồi dừng phắt lại…
Giờ cô qua đó chẳng phải để mất mặt sao? Không được, dù hắn là Phượng Từ thì bà đây cũng không thể hạ thấp mình được.
Hơn nữa, cô chẳng có lập trường nào để qua đó.
Thời Sênh đứng ở trong sân trường, nhìn Kiều Thiển Thiển và Tần Ca đứng ngoài cổng.
Rất nhanh, cô lại nhìn thấy Đường Cẩm Thần dừng xe trước mặt Kiều Thiển Thiển, mở cửa bước ra, nhìn thấy hai người kia tay trong tay thì biểu tình liền trầm xuống.
Không biết Kiều Thiển Thiển nói gì với Đường Cẩm Thần mà hắn tức giận tới hổn hển, lên xe rời đi.
Sau khi hắn đi, Kiều Thiển Thiển lập tức buông tay Tần Ca.
Tần Ca xoay người đi vào trường học. Khi ánh mắt đảo qua thân ảnh của Thời Sênh, hắn hơi dừng lại.
Thời Sênh chớp chớp mắt, vẫn đang nghĩ xem có nên chào hỏi hắn một câu hay không.
Tần Ca như không có việc gì, lập tức rời đi.
Thời Sênh: “…” Xong rồi, xong rồi.
Đến đêm, Thời Sênh đã yên vị ở một trấn nhỏ rất xa xôi.
Thời Sênh lên mạng tra xét, tuổi thọ của người dân sống ở nơi này rất dài, hơn nữa trẻ con đều rất xinh xắn, là nơi dưỡng người rất tốt, bình thường đều có vẻ có linh khí nồng đậm.
Trấn nhỏ nằm giữa sườn núi. Từ dưới núi đi lên quả thực phải qua chín núi mười tám đèo. Nếu lái xe không cẩn thận có thể rơi xuống vực bất cứ lúc nào.
Xuống xe, Thời Sênh liền cảm nhận được linh khí nồng đậm phả vào mặt. Ở đây nghỉ ngơi mấy tháng chắc có lẽ đủ để cô xác nhận Tần Ca có phải Phượng Từ hay không.
Trấn nhỏ cách xa thành thị, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, có không ít người tới đây du lịch. Vì nơi này luôn có khách du lịch nên Thời Sênh cũng thuê được một phòng trọ.
Phần lớn thời gian cô đều ở trên núi, thỉnh thoảng mới trở xuống, nhưng đều là buổi tối, cho nên rất ít khi gặp người.
Trên núi thường hay có tuyết rơi. Thời Sênh phát hiện mỗi lần tuyết rơi thì linh khí càng dày đặc, cho nên cô ở trên núi một thời gian rất dài.
Mãi cho đến khi khai giảng, Thời Sênh mới quay lại trường học.
Nếu không phải trước khi đi Thời Sênh đã để lại tin nhắn cho Trần Khê, sợ rằng tên này đã sớm đi báo cảnh sát tìm người mất tích rồi cũng nên.
Về phần nhà họ Kiều, Thời Sênh lấy lý do đánh lừa ông Kiều, còn bà Kiều hoàn toàn không nhúc nhích, xem ra là không hề nghĩ tới đứa con gái ngỗ nghịch này nữa.
Mẹ đẻ một khi độc ác thì còn đáng sợ hơn mẹ kế.
…
Mỗi ngày Tần Ca lên lớp đều điểm danh, nhưng mỗi lần điểm tới tên Kiều Sơ thì đều không có người trả lời.
Hắn nghe nói, Kiều Sơ còn chưa quay lại báo danh…
Đáy lòng Tần Ca có chút quái dị. Bản thân hắn cũng không biết miêu tả cảm giác đó là gì, tư tưởng luôn ở trong trạng thái không thể khống chế được.
“Triệu Kính.”
“Có!”
“Lư Bà.”
“Có!”
“Kiều Sơ.”
“Chu Ngũ.” Tần Ca không hề dừng lại liền gọi đến tên tiếp theo, nhưng lúc này lại có hai thanh âm đồng thời trả lời.
Hắn nhướng mày. “Ai điểm danh hộ đứng lên.”
Bạn học tên Chu Ngũ cảm thấy rất vô tội. Hắn đâu có nhờ ai điểm danh giúp đâu.
Thời Sênh ngồi ở tít cuối, Trần Khê ngồi bên cạnh cô đang cố nhịn cười.
Vì giáo sư biết em gái này không đi học nên mỗi lần điểm danh đều trực tiếp lướt qua, kết quả, không ngờ cô lại đột nhiên tới lớp.
Thời Sênh đá Trần Khê một cú ở dưới gầm bàn, sau đó đứng lên: “Thầy Tần, em không nhờ ai điểm danh giúp.”
Tần Ca tưởng mình nhìn nhầm. Sinh viên trốn học tới vô cùng phóng khoáng và lạc quan hôm nay lại tới lớp ư?
“Em gái này là ai? Sao chưa từng thấy trước đây?”
“Còn có thể là ai chứ. Kiều Sơ,
sinh viên duy nhất dám trốn giờ học của thầy Tần.”
“Quỳ lạy em gái trâu bò này.”
Tần Ca đáng sợ thế nào, bọn họ đã từng trải nghiệm qua, dù có sai một lỗi nhỏ cũng phải chịu phạt cực kỳ nặng.
Quả thực là không thể chống đỡ nổi.
“Ngồi xuống.” Tần Ca tiếp tục điểm danh, điểm danh xong liền bắt đầu học.
Thỉnh thoảng, tầm mắt hắn sẽ ngẫu nhiên đảo qua người Thời Sênh.
Hơn phân nửa thời gian Thời Sênh đều cúi đầu chơi điện thoại, ngay cả sách cũng không mang, đừng nói là nghe hắn giảng bài.
Cô lại dám không giao di động!
Thời Sênh cảm thấy đi học đúng là tra tấn. Thời gian như bị ai đó đè nén làm cho cô không nhúc nhích nổi.
Vất vả lắm mới hết giờ, Tần Ca vừa nói tan học, một đám người liền ào ra khỏi cửa như thể sợ bị Tần Ca gọi quay lại.
“Sơ Sơ, đi thôi.” Trần Khê thu thập sách vở và gọi Thời Sênh vẫn còn đang ngồi nguyên tại chỗ.
“Đi trước đi, tớ còn có chút việc.”
Trần Khê tò mò: “Chuyện gì?”
Hôm nay cô đi học đã là một kỳ tích, hắn còn chưa kịp hỏi lý do.
“Về sau sẽ kể cho cậu, đi trước đi.”
“Trần Khê, nhanh lên.” Bên ngoài phòng học có người gọi hắn.
“Thế cũng được, nhớ đi ăn cơm đấy, tớ đi trước.”
Phòng học nhanh chóng trở nên trống trải, Tần Ca chậm rãi thu thập đồ đạc của mình.
Thời Sênh đứng dậy, lập tức bước xuống giảng đường.
Tần Ca dọn đồ xong, vừa vặn bị Thời Sênh ngăn lại, cô cười tủm tỉm hỏi: “Thầy Tần, thầy rảnh không?”
“Không rảnh.” Tần Ca đi vòng qua người cô.
Thời Sênh: “…”
Xác cmn định rồi!
Tên Phượng Từ kiêu ngạo này, lần trước cô ép buộc hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô vẻ mặt ôn hòa đâu.
Thời Sênh lập tức đuổi theo. “Thầy Tần, không phải lần trước thầy nói sẽ phụ đạo 1vs1 cho em sao? Em hơi lo lắng, cảm thấy như thế cũng tốt, thầy có nghĩ vậy không?”
Tần Ca mặt không đổi sắc, đáp: “Thành tích của em không cần.”
Điểm thi của cô là mức qua thấp nhất. Hắn cố ý lục xem bài thi của cô. Có rất nhiều bài cô không điền, cuối cùng tổng kết lại là cô chỉ làm những câu hỏi đơn giản, những bài phức tạp hơn thì bỏ qua.
Cho nên, hắn cho cô “treo”*.
*treo: không qua môn, chờ thi lại.
“Em không cần tới lớp của tôi. Tôi không còn gì để dạy em cả.” Tần Ca ném lại những lời này rồi sải đôi chân dài rời đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Thời Sênh.
Thời Sênh bất ngờ!
Đây gọi là lúc của mình thì không biết trân trọng, đến khi không còn là của mình thì lại muốn có được.
Con người hay hèn mọn như thế.
Sênh sống ảo biến thành Sênh ti tiện mất rồi.
Dồn ép nhau kinh quá!
Thời Sênh tự hỏi phải làm thế nào để kéo cầm thú nhà mình, à nhầm, thầy Tần nhà mình về đây?
“Tiểu Sơ.”
Thời Sênh ngẩng đầu, không biết Kiều Thiển Thiển đứng ở cách mình không xa tự lúc nào.
Cô ta đi tới vài bước, thần sắc và giọng nói đều có phần xa cách: “Gần đây em đi đâu thế? Mẹ rất lo lắng cho em. Em về nhà đi.”
Kiều Thiển Thiển chỉ tới để truyền lời, cũng không có ý dừng lại, “Chị còn có việc, đi trước đây.”
Bà Kiều lo lắng cho cô ư?
Có lẽ có, nhưng cũng có thể là không.