Vốn dĩ nói đến ngắm mai, bây giờ, với tình hình này thì còn đâu tâm trạng để ngắm mai nữa?
Ngoài một mình Thời Sênh đang ngồi, những người khác đều đang đứng hai bên đình, từng người đều tự nhắc mình, sợ ngọn lửa kia vô cớ đổi lên người họ.
“Nương nương…” Đại cung nữ Đào Tẩm bên cạnh cô lo lắng lên tiếng: “Thục Phi nương nương đứng lâu vậy, sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu như xảy ra chuyện thật, e rằng không dễ nói năng với bệ hạ.”
Lúc này, Thục Phi đã lạnh đến mức mặt mũi tím tái, người ả ta run cầm cập trong gió lạnh.
Thời Sênh chống cằm, lúc này có lẽ nam chính và nữ chính cũng sắp đến rồi.
Quả nhiên, Thời Sênh vừa nghĩ xong, một cô gái mặc y phục cung nữ xuất hiện giữa rừng mai.
Lục Nhược lén lút ra khỏi lãnh cung, cô ta muốn tìm cơ hội để gặp Hoàng thượng.
Đến gần Lạc Tuyết Viên, ngửi thấy hương thơm của hoa mai nên cô ta thuận theo hương thơm ấy rồi tới đây.
Sở thích của nữ chính tương đồng với với Hoàng hậu đã chết của nam chính, như vậy càng có thể khiến nam chính quan tâm đến cô ta hơn, từ đó liên tưởng tới Hoàng hậu đã chết của mình, đã có sợi dây kết nối quan hệ nam chính và nữ chính rồi.
Vì vậy, thiết lập của nữ chính truyện này là, cô ta rất thích hoa mai.
Thấy một rừng mai rộng lớn như vậy, nữ chính rất vui, suýt chút nữa quên mất thế giới mình đang ở.
Cô ta liều lĩnh tiến vào trong liền đụng phải Thục Phi đang bị phạt đứng bên ngoài.
Địa vị của thân thể mà Lục Nhược xuyên vào này là một Tiệp dư, mặc dù mới chỉ gặp Hoàng thượng một lần, chưa từng thị tẩm lần nào nhưng rất nhiều phi tần đều biết cô ta.
Lục Nhược sợ Thục Phi nhận ra mình nên lập tức cúi đầu.
Trong lòng lại cảm thất rất ngạc nhiên, sao Thục Phi này lại ăn mặc phong phanh như vậy đứng đây làm gì?
Xung quanh đình có rất nhiều hoa mai, gần như che kín cả đình, Lục Nhược lại đứng quay lưng lại phía đình nên đương nhiên không biết bên đó có người.
Lúc này, mắt Thục Phi tối sầm lại, vẫn chưa nhìn rõ người đứng trước mặt, cơ thể đã lảo đảo, đôi chân lạnh cứng không tìm được điểm cân bằng, rồi bỗng đổ rạp xuống đất.
Lục Nhược đang định cúi xuống dìu Thục Phi. Đúng lúc này, phía bên cạnh bỗng có một bóng người cao to lao đến ôm ngang lấy người Thục Phi. Lục Nhược ngửi thấy mùi Long Diên Hương rất nồng.
“Hầu hạ chủ nhân của ngươi thế này sao?” Người đàn ông khoác long bào màu vàng chói đứng bên cạnh cô ta, giọng nói lạnh lùng, “Phạt 20 trượng.”
Người đàn ông này nhìn rất lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn giống như điêu khắc mà thành, lúc ánh mắt lạnh lùng đó nhìn cô ta, Lục Nhược bỗng cảm thấy như mình đang trong hầm băng.
Nhưng người đàn ông này vô cùng đẹp trai.
Thời cổ đại nuôi người như thế sao?
Không phải, người đàn ông này muốn đánh cô ta 20 trượng?
Lục Nhược bỗng phản ứng lại, lập tức lớn tiếng giải thích, “Bệ hạ, lúc thần tới đấy, Thục Phi nương nương đã như thế này, thần không phải là tì nữ của Thục Phi nương nương.”
Vũ Văn Tuần vốn định rời đi bỗng nhíu mày, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn lướt qua Lục Nhược.
Lục Nhược ưỡn ngực ra vẻ ‘Người không thể đổ lỗi cho ta.’
“Hỗn xược!” Đức công công tay cầm phất trần đứng cạnh Vũ Văn Tuần lớn tiếng trách mắng, “Còn dám bất kính với bệ hạ, ai cho ngươi to gan như vậy?”
Lúc này Lục Nhược mới nghĩ rằng mình đã quá liều lĩnh, thời đại này không phải là thời đại sở tại của cô ta, liếc nhìn Hoàng thượng cũng là bất kính, vì vậy cô ta vội vàng cúi đầu.
Vũ Văn Tuần hơi hoảng hốt, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, một lúc sau, môi hắn rung rung, “Ngươi tên là gì?”
“Lục Nhược.”
Cái tên nghe rất lạ, gương mặt Vũ Văn Tuần hơi thâm trầm, “Đánh 30 trượng.”
Lục Nhược ngây người, tại sao lại đánh thêm 10 trượng nữa, người thời cổ đại sao lại vô lý như vậy?
Vũ Văn Tuần ôm Thục Phi chuẩn bị bước đi.
“Bệ hạ, đợi một chút.” Lục Nhược vội vàng mở miệng.
Cô ta không nghĩ mình sẽ bị đánh, nếu bị đánh chết rồi thì cô ta sẽ không thể quay trở lại, tuyệt đối không thể bị đánh chết.
Lúc đó, Vũ Văn Tuần bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lục Nhược.
Lục Nhược hít một hơi thật sâu, “Bệ hạ, thần có một cách có thể chữa khỏi hàn tật của Tiểu hoàng tử.
*Hàn tật: chỉ căn bệnh do nhiễm lạnh gây ra.
Ánh mắt Vũ Văn Tuần thay đổi, giọng trầm trầm hỏi: “Ngươi có cách gì?”
Hàn tật của tiểu hoàng tử đến Thái y cũng bó tay hết cách, một cung nữ như nàng ta thì có thể có cách gì?
Hay là….
Nàng ta muốn thu hút sự chú ý của hắn?
“Là cách gia truyền của thần, rất hiệu quả, nhất định có thể chữa khỏi căn bệnh lâu năm của Tiểu hoàng tử.” Lục Nhược đương nhiên chẳng có cách gia truyền gì hết, cô ta chỉ dựa vào hệ thống.
Tiếp cận
với Tiểu hoàng tử trước rồi nghĩ cách tiếp cận Vũ Văn Tuần.
Đương nhiên, bây giờ cô ta phải được miễn 30 trượng trước.
“Ăn nói hồ đồ, Tiểu hoàng tử có thể để cho một cung nữ như ngươi chữa trị được sao?” Đức công công lớn tiếng la mắng, “Bệ hạ, cung nữ này không biết phép tắc, tạp gia thấy hay là ban chết cho nàng ta.”
Lục Nhược: “…”
Vừa đến đã muốn lấy mạng cô, tên thái giám độc ác.
Đợi khi ta leo lên đầu ngươi rồi, xem ta xử lý ngươi thế nào?
“Bệ hạ, hàn tật của Tiểu hoàng tử là bị từ khi còn nhỏ, do quá nhỏ, nên bác… à thái y không dám tùy tiện dùng thuốc, sợ kích động đến Tiểu hoàng tử. Nhưng phương pháp gia truyền của thần tuyệt đối không độc không hại.” Lục Nhược vỗ ngực chứng minh, “Nếu như cách của thần không có tác dụng, thần xin lấy cái chết để đền tội.”
Nói như vậy, Vũ Văn Tuần sẽ tin sao?
“Nếu như Tiểu hoàng tử có chuyện bất trắc, ngươi cho rằng lấy cái mạng của ngươi thì có tác dụng gì?”
Lục Nhược mắt tối sầm nhìn Đức công công, tên Thái giám đáng chết này, cô ta có chỗ nào đắc tội với hắn chứ?
…
Thời Sênh nhìn thấy mấy bóng người mờ mờ ẩn ẩn sau rừng mai.
Thục Phi sắp bị đông cứng rồi, nam chính đại nhân vẫn đang đứng với nữ chính.
Có suy nghĩ đến cảm nhận của ái phi của ngươi không?
“Cung nữ này đúng là quá to gan…” Phi tử bên cạnh bắt đầu thảo luận, “Còn dám động đến cả Tiểu hoàng tử, nếu như xảy ra chuyện gì, nàng ta có mấy cái đầu cũng không đủ chém.”
Tiểu hoàng tử là con của Tiên Hoàng hậu, Tiên Hoàng hậu cũng chính vì sinh được Tiểu hoàng tử mà chết, ở thời cổ đại, băng huyết sau sinh thì chỉ có thể chết.
Lúc Tiểu hoàng tử lên hai tuổi thì bị ngã xuống một cái hồ đang bị đóng băng, kể từ khi đó đã không có cách nào chữa trị triệt để hàn tật.
“Quyến rũ Bệ hạ mà cũng không chọn cách thông minh một chút…”
“Một tiểu cung nữ mà lại dám quyến rũ Bệ hạ, thật đúng là kẻ ngu si nói chuyện viển vông.”
“Các vị tỉ tỉ có thấy gương mặt tiểu cung nữ này khá quen không?” Một phi tử cuối cùng cũng đi vào trọng điểm.
“Cũng có chút,” Phi tử bên cạnh, “Nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu…”
“Đây có phải là An Tiệp dư? Chính là An Tiệp dư trước đây làm rơi vỡ gối ngọc Uyên Ương của Thục Phi tỉ tỉ.”
Nguyên nhân Lục Nhược bị đẩy vào lãnh cung là làm hỏng gối ngọc Uyên Ương của Thục Phi. Gối ngọc là do Hoàng thượng ban tặng, làm vỡ có nghĩa là bất kính.
Lục Nhược vào cung thực tế cũng là muốn thu hút sự chú ý của nam chính, không chỉ có thân phận Tiệp dư, còn có phong hào.
Tuy chưa có cơ hội thị tẩm, mặc dù không phải tiền lệ đầu tiên, nhưng sự tồn tại của nàng ta tuyệt đối có thể khiến nhiều người ghen ghét đố kỵ.
Đám nữ nhân trong hậu cung sợ Lục Nhược sẽ nhận được sự ân sủng của nam chính.
May mà sau đó phát sinh một số chuyện, nam chính không có thời gian đi sủng ái nữ nhân nên đã quên mất luôn Lục Nhược.
Do đó mới có phong hào này, nhưng từ một An Tiệp dư chưa từng được thị tẩm bỗng trở thành một cái gai trong mắt của những người kia, không trừ khử thì không thể an tâm.
“Không phải nàng ta ở lãnh cung sao? Tại sao lại có mặt ở đây?”
“Tự ý ra khỏi lãnh cung, lại còn dám chạy đến trước mặt bệ hạ, An Tiệp dư này đúng là quá to gan.”
“Bây giờ phải làm sao?”
“Quý Phi tỉ tỉ…”
Ánh mắt của đám người đó đổ dồn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh:“…”
Nhìn bản cung làm gì?
Bản cung chỉ muốn yên tĩnh xem kịch thôi mà.