Vô Trần vốn không tính toán xen vào việc của người khác, nhưng mà lúc cô nương kia giằng co với đám người kia, không biết làm sao liền chuyển qua bên Thời Sênh.
Mấy đại hán nhìn bộ dạng Thời Sênh đẹp hơn cô nương kia nhiều, nhất thời nổi ý xấu.
Tuy Vô Trần không có linh lực, nhưng vẫn có thể ứng phó với mấy người thường này.
Đánh mấy người kia chạy biến, cô nương khóc nức nở cảm tạ Vô Trần.
Tiếp theo không biết sao lại muốn lấy thân báo đáp.
Mặt Thời Sênh đầy vẻ trào phúng liếc hắn một cái, lấy bạc ra đặt lên bàn, đứng dậy rời đi.
Vô Trần đã bị một vạn điểm tổn thương.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải nói tạ ơn, cáo từ.” Vô Trần đẩy cô nương ra, đứng dậy đuổi theo Thời Sênh.
Hai người đi về phía thành, không khí có chút trầm mặc.
“Ngươi…” Lúc sắp vào thành, Vô Trần có chút không nhịn được, “Ngươi biết sẽ có phiền toái?”
Cô như biết trước rằng giúp ai sẽ rước phiền toái, giúp ai sẽ không rước phiền toái vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, dọc đường đi, lúc cô ra tay, không có bất luận kẻ nào dây dưa với cô.
Ánh mắt Thời Sênh lướt qua đám người lui tới, vẻ mặt hờ hững, “Thấy nhiều rồi, tự nhiên sẽ biết.”
Vô Trần nhíu mày, hắn nhìn người cũng rất nhiều, nhưng mà liếc mắt một cái nhận ra ai không có ý tốt thì rất khó.
Dù sao lòng người rất khó đoán.
Hắn là người còn nhìn không thấu lòng người, cô một con yêu, sao lại hiểu người như vậy?
Vô Trần không biết, lúc Thời Sênh nhìn người, dùng ác ý làm chính, trước hết sẽ dùng ác ý phỏng đoán người khác, nhưng lúc sau phát hiện người khác cũng không nghĩ như vậy, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng hơn hắn.
“Lúc cô nương kia bị đùa giỡn, khóe mắt vẫn quan sát ngươi, thấy ngươi không phản ứng mới dẫn những người đó đến bên này.” Thời Sênh vỗ vỗ vai Vô Trần, vẻ mặt cao ngạo, “Thiếu niên, bớt tự kỷ, đọc nhiều sách vào.”
Vô Trần: “…”
…
Thời Sênh cũng không biết Huyền Phong ở đâu, chỉ có thể dựa theo tình tiết trong trí nhớ của nguyên chủ, ôm cây đợi thỏ.
Thành trì này, chính là nơi Huyền Phong và nữ chính, liên thủ với người của Nhạc Dương Tông ép nguyên chủ vào đường chết.
“Tiểu Y…” Vô Trần đẩy cửa vào.
Thời Sênh hơi hé mắt ra nhìn thẳng vào ánh mắt trầm trọng của Vô Trần.
Hắn vài bước đi tới, “Gần đây ngươi có ra ngoài không?”
Từ khi bọn họ vào thành, nàng liền ở trong gian khách điếm này, không làm gì cả, không ngủ thì tu luyện.
Thời Sênh ngồi dậy, bình tĩnh hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Vô Trần quan sát Thời Sênh vài lần, “Trong thành có người bị moi tim.”
Moi tim, từ trước đến nay là độc quyền của hồ yêu.
“Ngươi hoài nghi là ta làm?” Thời Sênh bình thản cao ngạo nhìn Vô Trần.
Cô không làm, nhưng lại vẫn có người. À không đúng, có hồ làm.
Nói cách khác, mặc kệ thế nào, tình tiết câu chuyện vẫn đi theo kịch bản.
Thời Sênh như nghe được câu: chúc mừng người chơi đạt được buff ‘ác ý đến từ tác giả đại thần”.
Thời gian duy trì không biết.
Tác dụng không biết.
Hậu quả không biết.
Thật đúng là!
“… Ta chỉ hỏi một chút thôi.” Vô Trần nhìn sang chỗ khác.
Thời Sênh lại nhắm mắt lại nằm xuống, “Mạng ngươi còn ở trong tay ta, mà còn có tâm trạng quan tâm người khác, ngươi cũng vô tư thật.”
Vô Trần sửng sốt, thái độ của nàng hơi kiêu ngạo quá rồi đấy.
Nghĩ đi ngẫm lại, hẳn là không phải cô.
Tiểu hồ yêu này trước giờ đều quang minh chính đại giết người, sẽ không lén lút làm loại chuyện này.
Trong thành có người bị moi tim, đều truyền là do hồ yêu làm, thành chủ phái người đi mời người Nhạc Dương Tông đến bắt yêu.
Người Nhạc Dương Tông đến, chuyện moi tim liền ngừng lại, không còn truyền ra tin tức có người chết nữa.
Nhưng người Nhạc Dương Tông vừa đi, lại tiếp tục có vài người chết.
Cả thành trì vừa đến buổi tối, nhà nào cũng đóng chặt cửa phòng, sợ hồ yêu đến nhà bọn họ.
Liên tiếp vài ngày Vô Trần đều đi sớm về trễ.
Thời Sênh dựa vào cửa sổ, nhìn phương xa yên tĩnh không tiếng động, nụ cười trên khóe miệng như có như không.
“Tiểu hồ yêu, ngươi có biết là ai không?”
“Biết.”
“Là ai?” Vô Trần con ngươi sáng ngời.
“Vì sao ta phải nói cho ngươi.” Thời Sênh nhướng mày.
Vô Trần: “…” Dù gì cũng đồng hành với nhau lâu như vậy, có chút tình yêu thương đồng đội được không!
“Không ngờ ngươi còn thích xen vào việc của người khác?”
Vô Trần bất đắc dĩ nhún vai, “Tu đạo, phải tích đủ công đức nhất định, về sau lúc phi thăng, có thể ít bị sét đánh.”
Thời Sênh nhếch khóe miệng, “Ai bảo ngươi thế?”
Chẳng trách tên này luôn ra vẻ không muốn, rồi lại không thể không ra tay.
Tìm bug của thiên đạo như vậy, mà thiên đạo cũng cho phép à?
“Sư phụ ta. Nếu ta tìm được hung phạm, đây chính là công đức lớn.”
“Chúc ngươi may mắn.” Thời Sênh xoay người trở về phòng.
Vô Trần đi theo phía sau nàng, “Tiểu hồ yêu, ngươi giúp ta chút chứ.”
“Ngươi bảo ta giúp ngươi đi bắt đồng loại của ta?” Thời Sênh chỉ chỉ mình, “Ngươi nhìn ta giống đồ ngu lắm sao?”
Vô Trần: “…”
Nói rất có lý, khiến hắn không có gì để nói.
Cô cũng là hồ yêu.
Thời Sênh không hỗ trợ, Vô Trần chỉ có thể tự lần mò. Linh lực của hắn vẫn còn, có thể cảm nhận được nơi nào có yêu khí, nhưng mà hắn lang thang trong thành nhiều ngày như vậy, không cảm nhận được nơi nào có yêu khí.
Liền ngay cả chỗ Thời Sênh hắn cũng không phát hiện được.
Trong thành vẫn cách vài ngày chết một người như trước, dù có người Nhạc Dương Tông, con hồ yêu kia cũng vẫn hành động.
……
“Két—“
Cửa sổ hé ra, một bóng đen từ ngoài cửa sổ tiến vào.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống đất liền hóa thành một nam tử.
Hắn quan sát phòng một lát, đi về phía giường.
Lúc hắn sắp tiếp cận giường, trên cổ bỗng dưng xuất hiện một thanh thiết kiếm.
“Lúc trước ta còn tưởng ảo giác của ta, không ngờ có đồng loại thật.” Giọng điệu của nam tử cổ quái, nghe mà nổi da gà.
“Không đi moi tim lại chạy tới nơi này của ta làm gì.” Thời Sênh hừ lạnh, “Còn muốn lấy tim ta để bồi bổ à? Ngươi chịu được không?”
Nếu nói giọng nói nam tử nghe mà nổi da gà, thì giọng Thời Sênh chính là một cảm giác âm u đầy ác ý không chút nào che dấu.
Đáy lòng nam tử sinh ra vài phần dự cảm không lành, trầm mặc vài giây, rồi bình tĩnh nói.
“Dù gì cũng là đồng loại, chẳng qua chỉ hỏi thăm một chút thôi, ngươi cần gì phải căng thẳng như vậy.”
“Ngươi từ chỗ nào nhìn thấy ta căng thẳng?”
“Không căng thẳng thì ngươi dùng kiếm uy hiếp ta làm gì?”
“Là ngươi không mời tự đến, đáp lễ việc ngươi tự tiện xông vào phòng.”
“Tiểu Y, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên giọng Vô Trần.
Trong phòng im lặng đến quỷ dị.
Một lúc lâu Vô Trần cũng không nghe thấy đáp lại, lại gõ hai phát, “Tiểu Y, ta vào đây.”
“Két–“
Thừa dịp phòng bị đẩy ra, nam tử chợt lóe người, hóa thành nguyên hình, nhanh chóng thoát ra cửa sổ, biến mất trong đêm đen.
Vô Trần chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen, gió lạnh phất quá hai má, mang theo luồng yêu khí rất nhỏ.
Trong lòng Vô Trần hơi run sợ.
Hắn nhìn chăm chú, Thời Sênh đứng trong phòng, giơ thiết kiếm của cô lên, đưa lưng về phía hắn.
“Tiểu Y, vừa rồi?” Sao lại có yêu khí? Chẳng lẽ là hung thủ moi tim kia?
“Hung thủ moi tim mà ngươi muốn tìm.” Thời Sênh cất thiết kiếm vào không gian, thản nhiên đáp, đi về phía giường, “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa, cảm ơn.”
Vô Trần: “…”
Hung thủ moi tim tìm tới cửa, mà cô còn bình tĩnh thế à.