Đoạn Hồn Cốc không ở trong kế hoạch game.
Đây là kết quả Thời Sênh điều tra rất lâu mới ra, cũng có nghĩ là nơi này không nằm trong cài đặt của Loạn thế anh hùng.
Nhưng nó thật sự tồn tại.
Cách giải thích duy nhất, nó là bị người ta lén thêm vào.
Có thể có bản lĩnh lớn như vậy, hoặc là người lợi hại như cô, hoặc chính là cấp tầng của game.
Thời Sênh lại lần nữa đưa mắt lên màn hình ảo.
Con hồ ly ở thế giới của Thanh Hàn đã lấy ra được một thanh kiếm không nên xuất hiện tại thế giới đó.
Còn có Vua xác sống ở thế giới có Cảnh Chỉ.
Ở thế giới của Liễu Sênh Ca, những cô gái vô cớ chết đi của Diệp Phong đó, dù là Đổng Uyển làm, nhưng cô cảm thấy có chút không đúng.
Trong kịch bản, Đổng Uyển có bệnh, nhưng còn chưa có bản lĩnh giết nhiều người như vậy, trừ phi có người ở sau lưng hướng dẫn cô ta.
Mà Mộ Bạch kia là kẻ hiềm nghi lớn nhất
Nếu đây là cùng một người, vậy thì mục đích của hắn là gì? Giết chết cô sao?
Nhưng vì sao ở thế giới của Cảnh Chỉ, cuối cùng hắn lại không làm gì cả?
Còn ở thế giới của Liễu Sênh Ca, hắn muốn đem Trái Tim Thiên Sứ cho cô, nhưng sau này hắn cũng không làm gì?
Thời Sênh bước nhanh tới trước màn hình ảo, trong tay nhẹ chạm vào hư không, bàn phím ảo đột nhiên xuất hiện, mười ngón tay nhanh chóng lướt như bay trên bàn phím.
Từng hàng từng hàng ký tự không ngừng nhảy ra trên màn hình khiến cho người nhìn hoa mắt, đáp ứng không xuể.
Thời Sênh thử dựng lại thông đạo nhưng không thể nào thành công.
Rất tốt!
Giờ cô xác định, chắc chắn có thứ đi theo cô vào những thế giới này.
Mục đích chưa rõ.
Là người hay ma chưa rõ.
Năng lực rất mạnh.
Muốn chơi với ông?
Ông chơi chết ngươi!
Thời Sênh đóng màn hình ảo, trên người lóe sáng, biến mất ở đại điện.
Đợi khi cô xuất hiện, đã là ở trên vách núi trước đó.
Thời Sênh nhìn xuống dưới, nhún người nhảy xuống.
Khi rơi xuống, không khí xung quanh đều giống như bị dồn nén, vô cùng khó chịu, may mà khoảng cách bên dưới không cao lắm, Thời Sênh mượn lực tiếp đất an toàn.
Xung quanh chính là loại nham thạch đen sì, vừa nhìn qua giống như là vùng hoang dã từng bị lửa đốt.
Thời Sênh kéo bản đồ ra, quả nhiên nhìn thấy trên bản đồ xuất hiện ba chữ Đoạn Hồn Cốc.
Cách chỗ cô còn một đoạn nữa.
Thời Sênh nhìn thuộc tính của mình, đều sáng, thế giới cũng có thể xem.
Cô thử đánh chữ gửi thế giới.
[Thế giới] Hoa Mông Mông: Ngu ngốc! (Gửi thất bại)
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh đóng kênh Thế giới, đi về phía Đoạn Hồn Cốc, trên bản đồ nhìn thì không bao xa, đi rồi tốn ít nhất nửa giờ của Thời Sênh.
Đoạn Hồn Cốc là sơn cốc lớn, cây cối um tùm rậm rạp, ngăn chặn cảnh tượng ở phía dưới.
“Tìm vị trí Nhạc Cẩn.”
[… Không thể tìm.] Hệ thống một lúc lâu sau mới trả lời.
“Cần ngươi làm gì.”
[…] Lại là lỗi của nó.
Thời Sênh đi về phía sơn cốc, không thể định vị, chỉ có thể tìm kiếm bằng tay.
Sơn cốc này lớn tới mức bất thường, sau khi Thời Sênh vào, cảm thấy nơi mình vào là rừng rậm nguyên thủy.
Thời Sênh không biết mình đã đi bao lâu, ở trong một vùng đầm lầy, nhìn thấy Nhạc Cẩn, cô ta bị nhốt trên đảo ở giữa đầm lầy.
“Hoa Mông Mông.” Nhạc Cẩn nhìn thấy Thời Sênh xuất hiện, mặt mũi khó tin, nhưng nhanh chóng lại vui mừng.
Có người tới rồi, cô ta không chừng có thể ra, không cần bị nhốt ở đây nữa.
Thời Sênh quan sát trên dưới Nhạc Cẩn mấy cái, trông giống như không có chỗ nào không bình thường.
“Cô bị nhốt ở đây? “ Thời Sênh vòng tới một nơi gần đảo.
Nhạc Cẩn tủi thân gật đầu, nhìn Thời Sênh một cách đáng thương, “Cô tới cứu tôi sao? “
“Không phải.” Cô tới xem xem người nhốt Nhạc Cẩn có để lại manh mối gì ở đây không.
Thời Sênh đi vòng qua đầm lầy, hướng về phía khu rừng phía xa.
Nhạc Cẩn trợn trừng mắt, nhìn Thời Sênh biến mất trước mặt cô, mồm bĩu bĩu, nước mắt tích đầy trong hốc mắt, dường như giây tiếp theo sẽ khóc ra.
Cô ta còn phải bị nhốt ở đây sao?
Ở đây, cô ta không thể dùng đạo cụ, đảo cách bờ vô cùng xa, trong đầm lầy còn có sinh vật kỳ quái, căn bản không có cách nào đi qua.
Cô ấy cũng không biết sao mình lại tới đây.
Giống như trước mắt vừa tối sầm lại, đợi khi mở mắt ra, cô ấy đã đứng ở nơi này.
…
Thời Sênh rời khỏi đầm lầy, đi lên trên núi, cô muốn tới biên giới bản đồ này.
“Xào xạc”
Thời Sênh quay ngoắt đầu lại, cây cối phía xa lắc lư, cô ấy quét qua một bên khác, không nhìn thấy thứ gì.
Thời Sênh quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Xung quanh rất yên lặng, bên tai chỉ có tiếng cô bước đi, tiếng cỏ cây cọ vào nhau.
“Rào!”
Tiếng vũ khí sắc bén phá không truyền tới từ phía sau, xuyên qua cành lá, mang theo khí thế mạnh mẽ ép thẳng vào giữa lưng Thời Sênh.
Cô xoay người, cánh tay giơ lên, hàn quang lóe qua từ cây cỏ xung quanh.
“Coong!”
Một cây ám khí đánh lên trên thiết kiếm, bị bắn trả vào một cây khô bên cạnh.
“Rào rào rào——”
Thời Sênh nhíu mày, thiết kiếm quét ngang, kiếm khí khuếch tán như sóng biển, ám khí ào ào đổi hướng, đánh vào cây khô xung quanh hoặc rơi vào trong bụi cỏ.
Trên một cây không xa, một bóng đen rơi từ trên xuống, va vào đám cỏ cao bằng nửa người, xào xào hai tiếng liền không có động tĩnh gì nữa.
Thời Sênh dùng thiết kiếm chống đất, đầu nghiêng mấy cái, mới từ từ đi về phía đó.
Dùng thiết kiếm gạt đám cỏ dại ra, Thời Sênh nhìn thấy người nằm trên đất.
Là đàn ông, trên người mặc áo đen giống như sát thủ, tóc và mặt đều bịt khăn đen, chỉ lộ ra một đôi lông mày hẹp dài.
Lúc này mắt hơi hơi đóng, được che bởi hàng lông mi dài dài.
Hắn nằm trong bụi cỏ giống như chết rồi.
Thời Sênh lên trước một bước, chuẩn bị dùng thiết kiếm bổ thêm một đao, nhưng khi cô xuống tay, tim đột nhiên đập mạnh lên.
Cô có chút mơ màng nhìn về phía người trên đất, sau vài giây, dừng người, lại gần hắn, cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ ràng.
Là Phượng Từ
Sao hắn lại ở đây?
“Phốc!”
Bóng đen trước mặt chồm tới, người cô ngả về sau, cả người đều bị hắn đè lên, cơ thể hơi đau.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt vô tình lạnh như băng.
Dao găm trong tay hắn lại lần nữa đưa vào trong cơ thể cô mấy phân, sắc mặt Thời Sênh méo mó.
Đậu má.
Ông không phòng bị ngươi, ngươi lại đối với ông như vậy.
Thời Sênh nắm lấy tay hắn, dùng chân kẹp eo hắn, một chân dùng lực, tư thế hai người xoay chuyển, Thời Sênh ngồi lên người hắn, tóm được tay hắn, nhanh chóng rút dao găm ở bụng mình ra, xoay dao găm đầy máu một cái, kề lên cổ hắn.
“Muốn chết? “ Biểu cảm của Thời Sênh u ám, mang theo vài phần hung ác.
Mới một thế giới không gặp, ngươi lợi hại rồi đấy!
Đã dám động thủ với ông rồi!
Ông đánh chết tên đần độn nhà ngươi!
Trong con mắt lạnh như băng của người bị Thời Sênh đè lóe lên một tia sáng mờ nhạt. Hắn ngây ra nhìn Thời Sênh, một tay nắm lấy tay cô, vốn là muốn vặn gãy tay cô, nhưng nhìn sắc mặt phẫn nộ của cô, hắn đột nhiên chột dạ.
Trong lòng tràn ra một loại hoang mang.
Hắn hơi hơi thả lỏng lực đạo, mi mắt nhẹ run, “Cô… là ai? “