Mỗi lần chia tay Phượng Từ, Thời Sênh đều thể hiện vô cùng bình thản, cô gỡ đồng hồ trên tay Phượng Từ xuống và thu lại vào trong không gian.
Nắm chặt bàn tay đã mất đi hơi ấm, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hẹn gặp lại ở thế giới sau.”
Thời Sênh quay lại thông gian hệ thống. Cô bước chậm rãi đến phía trước màn hình.
[Ký chủ, kẻ xâm nhập kia không xuất hiện ở thế giới này?] Hệ thống lập tức lên tiếng hỏi.
“Xuất hiện rồi.” Thời Sênh chỉ lên màn hình lướt qua, “Lúc ở nhà lớn có xuất hiện qua một lần.”
[!! ] Nó hoàn toàn không biết
Thời Sênh đã không trông chờ vào Hệ thống thiểu năng này, nhưng vẫn cố gắng giải thích cho nó, “Lúc mà Anh Túc ngã xuống, ta không làm gì cô ta, Anh Túc cũng không cố ý. Ta đã phát hiện trên mặt đất có một hòn đá.”
[…] Kịch bản quá sâu, [Vậy tại sao hắn ta… không ra tay?]
Thời Sênh khinh thường, “Ngươi cho rằng miếng vá của ta là uổng công sao? Thân phận lần này của hắn ta nhất định không qua được ta. Hắn mà lên chắc chắn là tìm đường chết?”
[…] Ký chủ, cô còn đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không nói gì với cô nữa.
Tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -255000
Giá trị sinh mệnh: 40
Tích lũy: 42000
Cấp nhiệm vụ: A
Đánh giá nhiệm vụ: 94
Nhiệm vụ ẩn giấu: hoàn thành
Phần thưởng Nhiệm vụ ẩn giấu: Điểm tích lũy 2000
Nhiệm vụ phụ tuyến 1: hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến 1: Điểm tích lũy 3000
Nhiệm vụ phụ tuyến 2: hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến 2: Điểm tích lũy 1000
Đạo cụ: “Vương miện nữ vương”, “Trái tim Quỷ Vương”, “Ám Dạ”
Quá lợi hại, giá trị nhân phẩm tăng lên tận 1 vạn.
Đánh quét bọn xã hội đen sẽ tăng điểm tích lũy nhiều như vậy à?
[… Ký chủ không cần suy nghĩ quá nhiều, giá trị nhân phẩm tăng nhiều như vậy là vì Hứa Thiểm Thiểm.]
Thời Sênh: “…” Để ta vui một chút không được sao? Ngươi chen lời vào làm gì?
[…]
“Lựa chọn thế giới.”
[Quyền hạn không đủ, không thể chọn thế giới.] Cô thực sự cho rằng Hệ thống là nhà của cô sao, muốn làm gì thì làm chắc?
Thời Sênh hơi bực bội, lại là quyền hạn không đủ.
Nhưng quyền hạn sau cùng thì cô thực sự không thể phá giải được.
Mở được thì cả Hệ thống này sẽ sụp luôn, y như tự sát vậy, bực bội!
Hệ thống hơi đắc ý, chủ nhân của nó không phải dễ dàng đối phó như vậy, hừ hừ.
Thời Sênh nghỉ ngơi trong không gian một lúc, vẫy tay một cách bực dọc, “Thế giới tiếp theo.”
[Bắt đầu dịch chuyển…. ]
…
–Tất cả mọi người đều biết trong mắt Nguyễn Tiểu Dạng không có Vương pháp.
Lúc Thời Sênh tỉnh dậy thì phát hiện mình đang được người khác khiêng lên, kiểu chổng vó lên trời, tay chân bị cột vào một cái gậy, phía trước mặt đều có người, thân thể cô không ngừng lắc lư rung động…
Đỉnh đầu là một rừng cây rậm rạp tươi tốt, ánh sáng le lói xuyên qua tán cây lọt xuống, vùn vụt trôi qua trong mắt cô.
“Hừm, cô nương này tỉnh rồi.”
Trên đỉnh đầu Thời Sênh bỗng nhiên có cái móng heo thò vào, sờ nắn mặt cô một cái.
Cô gái Thời Sênh: “…”
Thù này cô nhớ kỹ.
“Đừng nhiều lời, mau chóng quay về, người của quan phủ đuổi tới thì phiền phức lắm đó.”
Cái móng heo đó lại sờ nắn mặt Thời Sênh thêm hai cái nữa, cảm xúc tốt tới mức làm hắn không muốn buông tay, nghe thấy người phía trước mắng mới chịu thu móng heo về.
Thời Sênh cố gắng ngẩng đầu để xem mặt của chủ nhân của cái móng heo đó, đợi một lát nữa người bị chém đầu tiên chắc chắn sẽ là hắn.
Thời Sênh nhìn thấy mặt của chủ của cái móng heo kia xong mới thử động đậy cánh tay. Cô bị trói chặt vào chiếc gậy nên hoàn toàn không thể thoát ra được.
Cơ thể này có vẻ rất yếu, cô chỉ cố gắng nhúc nhích hai cái đã thấy rất mệt, thở hổn hà hổn hển rồi.
Mỗi lần đều là dạng thân thể yếu đuối như thế này, có dám để ông đây đại sát đại phương không!
“Đừng có động đậy, ta không lỡ đánh đập thân thể ngọc ngà này của ngươi.” Giọng của chủ cái móng heo kia lại từ phía trước truyền đến, rồi hắn lại nhân cơ hội bấu véo cô một cái.
Thời Sênh: “…” Ông nói cho mày biết, ông đây là một người rất nóng tính đó.
Một lần thì coi như bỏ qua.
Ngươi lại còn dám véo ông hai lần!
Chúng ta chưa xong đâu.
Tốc độ của đám người này rất nhanh, Thời Sênh vẫn chưa thể tháo được chiếc dây thừng thì bọn họ đã bắt đầu lên núi, đi vào trong một sơn trại.
Sơn trại nghiêng nghiêng treo một chiếc bảng hiệu, gió thổi đưa qua đưa lại, Thời Sênh đã không còn phân biệt ra đó là chữ gì nữa.
Thời Sênh được đặt xuống đất như cách mà người ta đặt con lợn vậy, bên tai là những âm thanh tạp loạn.
“Cuối cùng cũng về rồi, mệt chết được.”
“Mau đi bẩm báo Đại đương gia, lần này chúng ta có thu hoạch lớn rồi.”
Thời Sênh nghiêng đầu, nhìn đám người liên tiếp di chuyển đồ vào bên trong.
Thổ phỉ!!
Trong đầu Thời Sênh bỗng hiện lên hai chữ này.
Đám người đó bận rộn xử lý những thứ đồ chúng cướp được mà không vội vàng xử lý Thời Sênh ngay. Suy nghĩ của đám người này rất đơn giản, dù gì cô cũng chỉ là một cô nương đã bị trói thì làm sao có thể chạy được?
Thời Sênh thầm tính toán thể lực của mình trước, hơi yếu, không giống với người luyện võ.
Vì vậy, cách tốt nhất bây giờ là…
Đợi tên thổ phỉ đứng đầu.
Tục ngữ nói, giết giặc nên giết vua trước, xử lý tên thổ phỉ đứng đầu xong xuôi thì có thể xử lý được tất cả.
Không đúng!
Thời Sênh đột nhiên phản ứng lại, tại sao cô cần động não?
Mẹ kiếp, thân thể yếu như thế này, nhưng cô có kiếm, thì sợ cái khỉ gì nữa?
Thời Sênh cảm thấy mình thật đần độn, cô vội rút kiếm cắt đứt dây thừng.
“Ngươi định làm gì!!”
Một tên thổ phỉ quay đầu nhìn thấy Thời Sênh cầm thanh kiếm dài cứa dây thừng. Hắn lập tức hét lớn, rồi chạy về chỗ Thời Sênh.
Tiếng hét của hắn khiến những tên thổ phỉ bên cạnh cũng chú ý tới bên này. Bọn chúng lần lượt vứt đồ xuống, bao vây quanh chỗ Thời Sênh. Cả lũ thổ phỉ túm tụm lại bàn luận, hoàn toàn không thấy có nguy cơ gì cả.
“Ai đưa cho nàng ta thanh kiếm này?”
“Không có, vừa rồi chỗ của cô ta trống không mà.”
“Vậy thanh kiếm này ở đâu ra? Thanh kiếm to như vậy, không thể giấu trong ngực một cô nương được.”
Lúc tên thổ phỉ đầu tiên tiến lại gần, Thời Sênh đã cắt xong chiếc dây thừng, cô chống thanh kiếm đứng dậy.
“Tiểu cô nương còn muốn chạy? Ngươi có thể chạy được sao? Không thấy nơi này của chúng ta là ở đâu sao!” Tên thổ phỉ đầu tiên nhìn cô cười, “Hãy ngoan ngoãn nghe lời, đi theo chúng ta thì ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, còn nếu ngươi dám phản kháng thì đừng trách các ông đây không thương hoa tiếc ngọc.”
“Đây là nơi nào?” Gương mặt Thời Sênh yếu ớt, cả người run run lảo đảo, giống như chỉ cần một giây nữa là sẽ ngã quỵ xuống đất.
“Đây là Hắc Phong Trại.” Tên thổ phỉ kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, đợi Thời Sênh lên tiếng cầu xin.
Nhưng hoàn toàn không có.
Cô nương bề ngoài có vẻ yếu đuối thế kia lại đang nhìn hắn như nhìn một kẻ thiểu năng, trong ánh mắt có sự cuồng vọng, bừa bãi, duy ngã độc tôn.
Môi cô hơi rung rung, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Chưa nghe bao giờ.”
“Ngươi không biết Hắc Phong Trại của chúng ta?” Đám thổ phỉ ở xung quanh lập tức tức giận cháy lông mày, giọng nói vang tới mức khiến chim chóc đậu trên cây cũng phải cất cánh bay tán loạn.
“Ở đây làng trên xóm dưới, không ai là không biết Hắc Phong Trại của chúng ta.”
“Cô nương này không phải là bị ngốc đấy chứ?”
“Kẻ ngốc mới không biết Hắc Phong Trại của chúng ta!!”
Dường như Thời Sênh không biết Hắc Phong Trại là một loại tội lỗi rất to, mọi người đều dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Mẹ kiếp, Hắc Phong Trại các ngươi trâu bò lắm à?
Người trong thiên hạ đều phải biết hết đúng không?
“Không biết thì làm sao? Các ngươi lợi hại, các ngươi giỏi, thì nói cho cùng cũng chỉ là thổ phỉ.” Thời Sênh trừng mắt đáp lại bọn chúng, “Trừng cái gì mà trừng, mắt nhỏ như vậy thì có trừng thế nào cũng chỉ to đến thế được thôi.”
“Ai nói với ngươi chúng ta là thổ phỉ?” Tên thổ phỉ tức giận.
“Vậy các ngươi là cái gì?” Không phải là thổ phỉ, chẳng lẽ là hảo hán Lương Sơn cướp của người giàu cứu giúp người nghèo chắc?
Tên thổ phỉ đó hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói, “Chúng ta là cướp!”
Thời Sênh: “…” Ôi mẹ ơi, ở đâu ra tên thiểu năng này vậy, mau đưa hắn đi chữa bệnh đi, đừng để hắn ở đây làm trò cười nữa.
Một tên thổ phỉ bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Xuyên Tử, hình như thổ phỉ và cướp là giống nhau.”