“Nói lý nha, ai là người của anh?” Thời Sênh nổi giận, “Tôi là người của Thư tổng biên, sinh là người của Thư tổng biên, chết là ma của Thư tổng biên.”
Lời thoại này đúng là không biết xấu hổ!
Nhưng mà cô thích ha ha ha ha!
Thư Tuyệt: “…”
Nhiếp Thành: “…”
Không gian trong nháy mắt yên tĩnh.
Thời Sênh thổ lộ xong liền nhìn chằm chằm Thư Tuyệt. Thư Tuyệt bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, hận không thể xoay người rời đi.
Cô gái này sao lại không biết xấu hổ như vậy!
Thư Tuyệt hơi hơi hít vào, áp chế rung động trong đáy lòng vì câu nói kia của Thời Sênh, “Nhiếp Thành, cô ấy làm sai cái gì?”
“Tôi không làm sai.” Thời Sênh nói tiếp, liến thoắng nói lại một lần chuyện vừa rồi, “Vừa rồi có tác giả báo cho tôi, nói có người đạo văn của hắn, vừa lúc người kia là người của Nhiếp tổng biên. Ttôi đi tìm Nhiếp tổng biên nói chuyện. Hắn một lời không nói liền sa thải tôi.”
Nhiếp Thành bị Thời Sênh đoạt tiên cơ, nếu như ánh mắt có thể giết người, hiện tại có lẽ Thời Sênh đã thành một khối thi thể.
“Đây là chuyện ban biên tập của tôi. Thư Tuyệt, anh tốt nhất bớt lo chuyện người khác.” Chức vị của Thư Tuyệt cao hơn hắn, nhưng Nhiếp Thành hắn cũng không sợ Thư Tuyệt.
Hai nhà bọn họ đều có cổ phần ở công ty, ở trong công ty là ngang hàng.
“Anh xem, anh xem, hắn còn uy hiếp anh.” Thời Sênh tiếp tục châm ngòi thổi gió.
Hốc mắt Nhiếp Thành đỏ lên, “Tân Y!”
Có phải lúc trước hắn đối với cô gái này quá nhân từ, khiến cô cảm thấy hắn dễ bắt nạt?
Thời Sênh kiêu ngạo khiêu khích Nhiếp Thành, “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy ai ôm đùi sao?”
“…” Thư Tuyệt thiếu chút nữa không giữ được vẻ mặt, chưa thấy qua ai ôm đùi còn dám nói đúng lý hợp tình như vậy, “Ngày mai cô đến làm bên tôi.”
“Thật sự?” Thời Sênh lập tức vứt Nhiếp Thành ngu ngốc ra sau đầu, “Anh không sợ tôi quấy rầy anh?”
Thư Tuyệt: “…”
Quyết định này của Thư Tuyệt, Nhiếp Thành không thể nói gì. Hắn có thể sa thải Thời Sênh, nhưng không thể ngăn được Thư Tuyệt tiếp tục dùng Thời Sênh.
Thư Tuyệt xoay người rời đi, Thời Sênh dựng thẳng ngón giữa với Nhiếp Thành. Cảm ơn Phượng Từ nhà tôi đi, nếu không anh đã sớm bị chém!
Nhiếp Thành hận đến ngứa răng. Chờ hai người vào trong thang máy, Nhiếp Thành mới xoay người quay về văn phòng, sắc mặt âm trầm gọi một cuộc điện thoại.
…
Thời Sênh đi theo Thư Tuyệt xuống lầu, “Hắn thật sự đạo văn, có phải khóa truyện của hắn lại không?”
Thư Tuyệt chậm rãi nói, “Công ty đối với việc sao chép không dễ dàng tha thứ, gửi những thứ kia vào mail cho tôi, xác định xong tôi sẽ cho người xử lý.”
Thời Sênh chớp mắt, “Đây là chuyện của nữ tần, có thể mang phiền toái cho anh không?”
Cô rất không muốn mang đến phiền toái cho Phượng Từ. Hắn chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi.
Vừa rồi cô định đi tìm hắn, hoàn toàn là muốn tìm cái cớ tiếp cận hắn. Dù sao người này giống như có chút phản cảm đối với phụ nữ.
Thiết lập kỳ lạ này cũng thật quá đáng!
Thư Tuyệt trả lời thực nghiêm túc, “Đây đại biểu cho hình tượng một trang web.”
Thời Sênh: “…” Từ nhà ta chuyên nghiệp như vậy à.
Bên ngoài công ty, Trình Minh dựa vào cửa xe, thấy Thời Sênh cùng Thư Tuyệt đi ra, lông mày hắn nhếch lên, nhanh chóng nói: “Vừa rồi trong nhà gọi điện thoại bảo tôi trở về, hôm nay sẽ không chở cậu.”
Trình Minh mở cửa xe đi lên, lái xe, chạy đi nhanh như chớp.
Thư Tuyệt: “…”
“Tôi tiễn anh, Thư tổng biên.” Cảm tạ trợ giúp của Trình Minh.
Thư Tuyệt nhìn Thời Sênh một cái, từ chối cho ý kiến. Thời Sênh coi như hắn đáp ứng, đi lấy xe mình ra.
Xe Thời Sênh không được tốt lắm, thậm chí trong những xe ở đây, được coi là loại thấp kém nhất.
Xe kia của Trình Minh chính là loại xe cao cấp. Đột nhiên bảo một người cao cao tại thượng như Thư Tuyệt hạ mình ngồi lên một chiếc xe thấp kém thế này, Thư Tuyệt tất nhiên từ chối.
Cả người không thoải mái, cho nên hắn từ chối lên xe.
“Thư tổng biên, anh muốn thế nào?” Thời Sênh từ ghế lái đi xuống, đi đến trước mặt Thư Tuyệt, “Xe này của tôi tốt xấu cũng mua hơn mười vạn, anh ghét bỏ như vậy làm gì?”
Tên ngu ngốc này sao lại nhiều chuyện như vậy?
Thư Tuyệt khẽ lắc đầu, xoay người đi lên vỉa hè.
Thời Sênh: “…”
Khó hiểu, khó hầu hạ, bệnh sạch sẽ…
Những lời Tống Manh Tử nói không ngừng luẩn quẩn trong đầu Thời Sênh.
Muốn đánh người phải làm sao đây!
Thời Sênh bực bội đuổi theo, “Thư tổng biên, giờ này cũng không có tàu điện ngầm cho anh đi. Anh chịu khó một chút đi?”
“Anh nói cái gì đi?”
“Thư tổng biên…”
“Thư Tuyệt? Thư đại gia!”
Thời Sênh đưa tay giữ chặt cổ tay Thư Tuyệt, bắt hắn quay lại.
Thư Tuyệt bị Thời Sênh lôi kéo, cả người không thoải mái. Hắn giãy giụa một chút, không tránh ra.
Dạ dày có chút cuồn cuộn, đây hoàn toàn là phản ứng sinh lý, nội tâm hắn không phản cảm Thời Sênh.
Thư Tuyệt không biết làm sao, không muốn để Thời Sênh biết, cho nên hắn chịu đựng không thoải mái, mím môi không nói lời nào.
“Anh muốn thế nào, anh nói đi được không?” Anh không nói lời nào, có tin lão tử trói anh về không?
“Xe…” Thư Tuyệt gian nan phun ra một chữ, “Không sạch sẽ.”
Thời Sênh: “…” Cái gì mà không sạch sẽ, cô mới rửa sạch có được không.
Mẹ nó, anh thật lắm chuyện, ông không hầu được.
Thời Sênh buông Thư Tuyệt ra, nhanh chóng rời đi.
Thư Tuyệt nhìn thân ảnh Thời Sênh càng lúc càng xa. Hắn đi vài bước đến bên cạnh, khó chịu nôn khan.
Hắn cũng không chán ghét phụ nữ, nhưng nếu có phụ nữ động vào hắn, hắn sẽ xuất hiện loại phản ứng sinh lý này, lâu dần, hắn liền cảm thấy con gái là một sinh vật thực phiền toái.
Thư Tuyệt ói ra một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn, vừa đứng thẳng lên, đưa tay sờ sờ cổ tay, nơi đó tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô.
Cảm giác rất kỳ quái.
Thư Tuyệt chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Minh, sờ túi quần, phát hiện không thấy di động.
Hắn sửng sốt, di động hình như… Ở chỗ Trình Minh.
…
“píp píp píp…”
Tiếng còi ô tô vang lên, Thư Tuyệt liếc mắt, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra người bên trong.
“Xe mới, vừa lòng chưa? Thư đại gia?” Thời Sênh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
May mắn ngay gần đó có một gara ô tô, bằng không Thời Sênh thật sự vứt tên này ở đây.
Thư Tuyệt chần chờ vài giây, mở cửa xe đi lên.
“Địa chỉ.”
Thư Tuyệt trầm mặc thiết lập tự động chuyển hướng xe.
Thời Sênh: “…” Tổng biên của tôi lợi hại.
Người này không phải nếu không bàn công việc thì sẽ không mở miệng nói chuyện chứ?
Thời Sênh đưa Thư Tuyệt đến cổng chung cư, xem xét bên ngoài, “Thư tổng biên, thiếu người làm ấm giường không? Không cần tiền, miễn phí.”
Thư Tuyệt mở cửa xe một chút, hắn nhìn chằm chằm vào khu chung cư đèn đuốc sáng trưng bên ngoài. Sau một lúc lâu mới quay đầu lại, nhưng mà vừa quay đầu lại liền đụng phải môi Thời Sênh đang dán tới.
Không giống lần đầu tiên tiếp xúc, Thời Sênh nhẹ nhàng cắn cắn.
Thân mình Thư Tuyệt cứng ngắc một lát, hắn chỉ cảm thấy trên môi mềm mại, đáy lòng có cái gì đó muốn phá tan phong ấn, thấy được ánh sáng.
Nhưng mà giây tiếp theo, dạ dày lại cuộn lên, cả người giống như có cái gì bám vào, hoảng hốt khó chịu.
Kết quả không cần nói cũng biết, Thư Tuyệt lại nôn ra.
Vừa rồi đã phun một lần, lúc này sắc mặt Thư Tuyệt trắng bệch, giống như hận không thể cho cả dạ dày ra ngoài.
Thời Sênh đứng bên cạnh, yên lặng nhìn hắn nôn, này tuyệt đối là bệnh!
Lần đầu tiên còn được, lần thứ hai lại như vậy.