Đương sự Liên Trầm từ chối dạy Thời Sênh, Hoàng thượng vô cùng hài lòng với việc này, Thời Sênh thì rất bi phẫn.
Thiểu năng Liên Trầm này lại đang trốn cô!
Mẹ kiếp ép cô quá đáng, cô trực tiếp cưỡng hiếp hắn cho xong.
Thực sự không được thì trói về nuôi.
Ừm… ý định này hình như cũng không tồi.
[…] Ký chủ cô lại đang suy nghĩ chuyện kỳ quái gì vậy, xin đừng tuỳ tiện chia sẻ cho nó suy nghĩ đáng sợ như vậy, nó không muốn biết chút nào.
Cô suy nghĩ đáng sợ như vậy, Phượng Từ nhà cô biết sẽ bỏ cô đấy!
Mặt Thời Sênh không biểu cảm cầm yêu bài đứng trước cửa sổ, bên ngoài vẫn là mưa nhỏ tí tách, nước mưa từ ngoài cửa sổ bay vào, ướt đẫm bệ cửa sổ.
Tiểu Huyên từ ngoài cửa đi vào, nhìn Thời Sênh một cái, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, Tống đại nhân đưa tới rồi.”
Thời Sênh quay người, đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống, “Bảo hắn vào.”
Tống Hoành không biết đột nhiên Trưởng Công chúa triệu kiến mình làm gì, có chút thấp thỏm, bó tay bó chân đi theo hạ nhân vào.
“Vi thần khấu kiến Trưởng Công chúa điện hạ. Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tống Hoành trực tiếp hành đại lễ.
“Đứng dậy đi.”
“Tạ Điện hạ.” Tống Hoành từ đất đứng lên, cúi đầu đứng giữa phòng, không dám thở mạnh.
Thời Sênh xưa nay không thích phí lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, “Hôm nay mời Tống đại nhân tới, là muốn nhờ Tống đại nhân giúp ta nhận diện một thứ.”
Nghe xong, Tống Hoành dần dần giải toả sự lo lắng, chỉ là nhận diện đồ, không phải việc khác.
“Không biết là vật gì?”
Thời Sênh lắc lắc yêu bài trong tay. Tiểu Huyên từ bên cạnh đón lấy, hai tay dâng lên trước mặt Tống Hoành, “Tống đại nhân.”
“Ta muốn biết, đây là của người nào.”
Tống Hoành nhận yêu bài từ tay Tiểu Huyên, lật xem tỉ mỉ giây lát, “Hồi điện hạ, đây là yêu bài của Thừa tướng.”
Thời Sênh nheo mắt, không khí xung quanh gần như sắp đóng băng lại, Tống Hoành đột nhiên cảm giác sau lưng có một luồng khí lạnh xông lên.
Trước đây Tống Hoành cũng từng tiếp xúc với Trưởng Công chúa, nhưng hoàn toàn không biết trên người vị Trưởng Công chúa này, còn có khí thế đáng sợ như vậy.
Cũng không kém gì so với Bệ hạ.
“Ngươi nhìn rõ rồi chứ.”
Trên trán Tống Hoành mồ hôi lạnh toát ra, “Thực sự là yêu bài của Liên Thừa tướng. Loại yêu bài có thể tự do ra vào trong cung đều có dấu ấn đặc biệt, vi thần không thể nhận nhầm.”
Yêu bài này là từ Hộ Bộ ông ấy phát ra, sao ông ấy có thể không nhận ra.
Vị này gọi ông ấy tới, không phải cũng vì biết thứ này là từ Hộ Bộ phát ra sao?
“Liên Trầm…”
Tống Hoành cúi thấp đầu, ân oán giữa những nhân vật lớn này, ông ấy đừng can thiệp vào thì hơn.
Thời Sênh đuổi Tống Hoành đi, cầm yêu bài như ngẫm nghĩ.
Có lẽ hắn ta sẽ không ngốc như thế, cho người ta thứ đồ này.
Chắc chắn là vu oan giá hoạ!
Nhưng là ai đây?
Có thể lấy được yêu bài của Liên Trầm…
…
“Công tử, dùng bữa trước đi? Người đã sắp một ngày không ăn rồi.”
Nam nhân trước thư án cụp mắt vẽ tranh, giọng nói nhẹ nhàng, “Đặt xuống đi.”
Người đó thở dài, đặt đồ ăn xuống, ra khỏi thư phòng.
Liên Trầm dừng tay, gác bút, cầm áo khoác bên cạnh mặc lên người, ánh mắt lướt qua phía cửa sổ, “Điện hạ, đã tới rồi, thì mời vào đi.”
Cửa sổ bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, Thời Sênh nhảy vào từ bên ngoài, “Sao ngươi biết ta tới?”
“Điện hạ, võ công của vi thần giỏi hơn người.” Trên mặt Liên Trầm mang theo nụ cười rất khuôn phép.
Thời Sênh bĩu mỗi, huênh hoang hừ khẽ, “Nếu không phải ta cố ý, ngươi cho rằng ngươi có thể biết được sao?”
“…” Không nên nói nhiều với nàng, hắn hít một hơi thật sâu, thái độ càng xa cách hơn, “Không biết đêm khuya Điện hạ tới thăm là vì chuyện gì? Nếu không có việc quan trọng, vi thần tiễn Điện hạ hồi phủ.”
“Ngươi còn chưa ăn cơm à?” Thời Sênh hỏi một câu trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Liên Trầm nhìn về phía thức ăn bên cạnh, “Điện hạ tới là vì quan tâm vi thần có dùng bữa không à?”
“Bớt ăn một bữa không đói chết được, ta chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.” Thời Sênh xách vạt áo không biết bị làm ướt ở chỗ nào, “Liên Thừa tướng, có áo cho ta thay không?”
Liên Trầm: “…”
Vì sao hắn cảm thấy nàng tới để trêu đùa mình thế chứ?
“Xin lỗi Điện hạ, trong phủ vi thần không có quần áo của nữ tử. Vi thần phái người đưa điện hạ hồi phủ.”
Thời Sênh chớp mắt, câu nói ra lại khiến người ta hết hồn, “Không sao, của ngươi cũng được.”
“Điện hạ!” Giọng của Liên Trầm nâng cao, nam nữ thọ thọ bất thân, nàng không hiểu sao?
“Ngươi không cầm y phục tới cho ta, ta cởi đây.” Thời Sênh đưa tay ấn dây lưng, làm ra vẻ muốn cởi.
Vừa hay làm một màn cưỡng gian, mình thật là quá đỉnh!
Ấn đường Liên Trầm giật giật, hắn không nghi ngờ chút nào, nàng ta thật sự có thể làm như vậy, “Điện hạ đợi chút.”
Liên Trầm rời thư phòng, không lâu sau cầm một bộ quần áo sạch sẽ vào, đặt trước mặt Thời Sênh, “Những thứ này đều là thứ vi thần chưa mặc qua.”
Thời Sênh đưa tay lật lật, đột nhiên tiến lại trước mặt hắn, “Thật ra ta không chê thứ ngươi đã mặc.”
Liên Trầm bình tĩnh lùi về phía sau một bước, “Vi thần lui xuống trước. Điện hạ thay xong lại gọi vi thần.”
Liên Trầm rời khỏi thư phòng, nhìn chằm chằm vào thực vật màu xanh phía xa, cũng không biết mình đang nghĩ gì, cho tới khi Thời Sênh gọi hắn, hắn mới thu lại ánh mắt, quay người vào.
Thân hình Thời Sênh nhỏ hơn hắn, chỗ rộng cô đều dùng cách đơn giản xử lý, ngoài áo khoác ngoài hơn lớn, chỗ khác trông rất vừa người.
Gương mặt thiếu nữ tinh tế, mắt sáng răng trắng, trên mặt đầy sự tự tin và huênh hoang, áo khoác ngoài màu đỏ đào đệm thêm cho làn da nàng càng trắng hơn, giống như viên ngọc hiếm có.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
“Đẹp không?” Thời Sênh quay vòng.
Liên Trầm cúi mặt, “Điện hạ rất đẹp.”
“Rất xứng với ngươi đúng không?”
Liên Trầm: “…”
“Điện hạ…”
Thời Sênh đập yêu bài lên bàn, cắt lời Liên Trầm, mặt mũi đột nhiên lạnh lùng, “Liên Thừa tướng, ngài không nên giải thích cho ta một chút sao?”
Liên Trầm bị tốc độ lật mặt này của Thời Sênh làm cho ngẩn ra một lát, ánh mắt từ từ dừng lại trên yêu bài.
Liên Trầm cầm yêu bài lên, lật xem mấy lượt, đồ của hắn, hắn đương nhiên nhận ra.
Hắn vòng qua Thời Sênh, đi về phía giá sách bên cạnh, từ bên trên lấy xuống một chiếc hộp gấm, mở ra.
Trong hộp gấm trống không.
Sắc mặt Liên Trầm đột nhiên trầm xuống, đã rất lâu rồi hắn không dùng đến yêu bài này, với thân phận hiện tại của hắn, muốn ra vào hoàng cung, thì gương mặt này của hắn chính là giấy thông hành.
Không ngờ…
“Điện hạ có được vật này từ đâu?” Liên Trầm thu lại sự nguy hiểm trong mắt, đặt yêu bài lại vào trong hộp gấm.
Thời Sênh chống cằm, “Có người cầm cái này, vào hoàng cung bắt trói ta, lẽ nào không phải do Liên Thừa tướng xúi giục?”
Tay đặt trên hộp gấm của Liên Trầm cứng ngắc, giây lát hắn thu tay lại, “Điện hạ, vi thần không có lý do bắt trói người.”
“Ồ? Tức là có người lấy đồ của ngươi, sau đó khiến ta gặp tai bay vạ gió?” Bia đỡ đạn là như vậy, đi đâu cũng đều là bia đỡ đạn.
Bản cô nương là bia đỡ đạn kiên cường!
[…] Sự phỉ nhổ theo thói quen của Hệ thống. Ký chủ dường như chính là bia đỡ đạn có độc. Mẹ kiếp, ai gặp phải cô mà không đen đủi?
“Điện hạ yên tâm, vi thần sẽ cho người một câu trả lời.”
“Ta dựa vào cái gì để tin?” Thời Sênh nhướng mày, “Ngươi nói không phải ngươi thì không phải ngươi sao?”
Liên Trầm nói không nhanh không chậm, “Dù Điện hạ tin hay không, vi thần đều chưa từng bảo người bắt trói người.”