Thời Sênh từ Cục Cảnh sát về, vừa tới thang máy đã bị những tiếng ồn ào đập thẳng vào tai.
“Ai mà thất đức thế không biết, loại người này phải bắt lại, quản lý khu nhà, các anh có quản không? Chúng tôi đóng nhiều tiền như thế mà giờ chuyện gì các anh cũng không biết là sao?”
“Hôm nay các anh phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Người của đội quản lý bị vây vào giữa, cố gắng giải thích, “Mọi người bình tĩnh, đừng nóng, nhất định chúng tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời.”
Trên hành lang có mùi sơn rất gay mũi, Thời Sênh chen vào trong, nhìn thấy cả hành lang đầy sơn.
Thời Sênh nhìn cửa nhà cô, lại nhìn hướng sơn bị hắt ra, trong lòng đại khái cũng hiểu rõ.
Có người tới nhà cô gây sự, kết quả là bị bùa phòng ngự bắn ngược ra.
Trên hành lang không có camera giám sát, chỉ phía thang máy có, quản lý khu nhà nhìn thấy một người xách một thùng sơn ra khỏi thang máy, khoảng hai phút sau, toàn thân đỏ như máu chạy ngược trở lại thang máy, dáng vẻ như có quái vật ăn thịt người đuổi sau lưng vậy.
Thời Sênh đã quen với việc có người âm thầm giở trò, bình tĩnh mở cửa vào nhà.
Giang Túc chờ ngoài cửa, câu đầu tiên anh nói là, “Chiều nay có người đến.”
“Ồ?” Thời Sênh đặt đồ xuống, “Sao anh biết?”
Giang Túc quay laptop trên người mình ra cho Thời Sênh nhìn, camera giám sát đó ở ngay cửa nhà cô.
Khóe môi Thời Sênh giật giật, “Anh gắn camera giám sát ở cửa nhà em?”
“Phòng có chuyện bất trắc.” Người anh cần phải đề phòng quá nhiều, không thể không làm thế này.
Thời Sênh nhìn anh, nhướng mày, “Muốn hỏi gì?”
Giang Túc tua nhanh đến đoạn người kia bị bắn ngược ra, “Vì sao?”
Thời Sênh quay người chỉ vào một tấm bùa trên cửa, “Kia kìa, nó đó, bùa phòng ngự thôi mà.”
“Anh không hỏi cái này.” Lúc trước anh đã để ý đến lá bùa đó rồi. Đinh Cố cũng từng nói với anh, cũng chứng kiến Thời Sênh đơn thương độc mã đánh bại tổ chức xã hội đen, nên giờ anh chẳng thấy thắc mắc gì về cái đó.
“Vậy anh hỏi cái gì?”
Giang Túc chỉ vào cổ tay của người trên màn hình, “Vì sao người của R lại nhắm vào em?”
Thời Sênh sán tới nhìn.
Tay áo che hơn một nửa, nhưng hình xăm lộ ra một nửa kia cũng không khó đoán cả chữ là gì.
Thời Sênh im lặng một chút, “Ai biết được lũ biến thái nghĩ gì!”
“Tần Vũ.”
“Em không sao.”
Giang Túc nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt sâu thẳm, quay laptop lại, gõ lạch cạch trên bàn phím một lúc, lại quay về phía Thời Sênh, “Chúng đang thu thập tin tức của em.”
Rốt cuộc cô làm gì chọc đến lũ điên đó?!
“Hôm nay em nhận được một bức thư.” Thời Sênh dời mắt khỏi màn hình.
Giang Túc truy hỏi, “Thư gì?”
“Là một mảnh giấy ký chữ R.”
Sắc mặt Giang Túc cứng lại vài giây, anh hít sâu một hơi, “Thư khiêu chiến, đó là thư khiêu chiến.”
Thời Sênh hơi kinh ngạc, “Lũ thiểu năng đó còn muốn khiêu chiến em á? Lợi hại nhỉ.”
Tưởng bản cô nương bánh bèo sao?
Giang Túc: “…” Sao cô ấy luôn ra vẻ “ông đây là thiên hạ vô địch, các người đều là thiểu năng” thế?
“Em dùng web của anh được không?” Thời Sênh chỉ vào laptop của Giang Túc.
Giang Túc lắc đầu, “Không theo dõi được, anh thử rồi, chúng không dùng mạng ở địa bàn của chúng.”
Thời Sênh cười tự tin, “Rồi chúng sẽ phải dùng, chỉ cần là người đã từng tồn tại, em sẽ có thể kéo hắn ra. Anh đừng lắm điều nữa, có cho em dùng không?”
Giang Túc đưa laptop qua.
“Anh tự chơi đi, đừng làm phiền em.” Thời Sênh cầm laptop vào phòng trong.
Giang Túc nhìn đồ bị Thời Sênh quăng trên đất, lắc đầu bó tay.
Kiểu bạn gái thế này quả nhiên là có cũng chẳng để làm gì.
“Chờ chút.” Giang Túc chợt gọi Thời Sênh lại.
“Sao thế?”
“Em bị thương à?” Giang Túc chỉ vào váy Thời Sênh, ở đó có một vết máu nhỏ.
Thời Sênh kéo lên xem, tùy tiện giải thích một chút, “Chắc là dính sơn.”
Giang Túc nghi hoặc nhìn cô một cái. Thời Sênh khẽ nhếch miệng cười, quay người vào phòng ngủ.
…
Từ sau khi Thời Sênh phá vụ án Đổng thị, cứ hở tí là Hoắc Tiêu lại thích lượn lờ trước mặt Thời Sênh.
Trong Cục Cảnh sát, Hoắc Tiêu luôn mang vẻ ‘sinh vật sống đừng lại gần’, chuyện chủ động tìm đến người khác thế này trước đây chỉ xảy ra với Vưu Ái.
Họ còn cho rằng Vưu Ái và Hoắc Tiêu có tình ý gì, kết quả là Vưu Ái lại bị bỏ rơi, ánh mắt mọi người nhìn Vưu Ái đều có chút khó hiểu.
Lúc trước Hoắc Tiêu đưa Vưu Ái đi xử lý một số vụ án, lúc này trong mắt mọi người, đó đều là công lao của Hoắc Tiêu, không có Hoắc Tiêu, Vưu Ái có thể phá được án sao?
Đâu đâu cũng có người thuận gió đổi chiều.
Không thể vì người khác nhất thời tâng bốc mình, mà đã cảm thấy họ sẽ luôn tâng bốc mình, chưa biết chừng một khắc sau đã đạp mình xuống gót chân rồi.
Chuyện này cũng dạy chúng ta rằng, làm người phải luôn đề cao cảnh giác, nghĩ cho rõ vì sao người khác tâng bốc mình, là thực sự coi mình là bạn hay chỉ là do hình thức không thể không làm như thế thôi.
“Tiểu Ái, cô không sao chứ?” Thấy sắc mặt Vưu Ái không tốt, Hoàng Tùng quan tâm hỏi, “Có phải không thoải mái không?”
“Không sao, cảm ơn.” Vưu Ái lắc đầu, cầm tài liệu trên bàn, bắt đầu làm việc.
Hoàng Tùng mấp máy môi, muốn nói lại thôi, anh ta đứng cạnh Vưu Ái một lúc lâu mới đi.
Đến trưa, mọi người đang ăn cơm, đột nhiên nhận được điện thoại báo án, nói phát hiện thi thể, mọi người đều không ăn nổi nữa, lập tức xuất phát.
“Tần Vũ, sao cô vẫn còn ăn?” Hà Tín đi qua vị trí của Thời Sênh, lửa giận bừng bừng giật bát cơm của cô ra, kéo cô chạy ra ngoài.
Thời Sênh nhanh tay cầm luôn hộp cơm theo.
Có người chết cũng không quan trọng bằng chuyện cô ăn cơm.
Không ăn no thì làm gì có sức mà vênh váo, à không, phá án.
Hà Tín: “…” Chắc chắn cô gái này được phái tới để giày vò ông ta.
Thời Sênh ôm hộp cơm lên xe, cả đám nhìn cô ăn, có vài người đều là vừa bê cơm lên, chưa kịp ăn miếng nào, giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng kêu rột rột hết cả.
Mọi người: “…” Đây mới là giày vò này.
Địa điểm xảy ra vụ án là bên bờ sông của thành phố B có người phát hiện một thi thể ở bên bờ sông, lập tức báo cảnh sát.
Đã có cảnh sát giăng dải ngăn cách, Hà Tín đưa người đến, tiếp nhận công việc từ họ.
Thời Sênh đứng bên cạnh, cắn hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra, chờ bên Hà Tín hỏi xong tình hình cơ bản, Thời Sênh đã chơi điện tử rồi.
Hà Tín: “…” Nếu giết người không phạm pháp, thì người đầu tiên ông bóp chết chắc chắn là cô gái này.
Cô cắn hạt dưa đã đành, còn chơi điện tử nữa à?!
Có chút giác ngộ của người làm cảnh sát đi được không?
“Tần Vũ!” Hà Tín quát to một tiếng, đừng tưởng cô là con gái cục trưởng mà tôi không dám quát, cùng lắm là mất việc chứ gì, ông ta chơi hết.
Thời Sênh không để ý đến Hà Tín. Hà Tín chỉ có thể tự bước tới, nhanh tay giật lấy điện thoại của Thời Sênh, nhét luôn vào túi quần, “Cô đến đây để chơi điện tử à?”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ vô tội, “Tôi có định đến đâu, tại anh cứ kéo tôi đến đấy chứ.”
Là lỗi của bản cô nương chắc?!
Hà Tín: “…”
Bình tĩnh! Bóp chết người là phạm pháp!
“Xem cái này đi.” Hà Tín đưa một mảnh giấy cho Thời Sênh.
Chói mắt nhất là chữ R viết hoa.
— Mùi thơm của thịt nát trong bùn lầy.
Không nói hoa mỹ gì nhiều, chỉ có một câu này là sao?
Lật bàn, mẹ nó chứ, éo ai hiểu được?!
Dù sao mặt Hà Tín cũng đầy vẻ khó hiểu, thực sự không hiểu lắm suy nghĩ của lũ biến thái.
Thời Sênh nhìn về phía thi thể, “Người chết làm gì?”
Hà Tín lắc đầu, “Trên người không có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận, tạm thời vẫn chưa rõ, trên cơ thể cũng không có vết thương nào, chưa biết nguyên nhân cái chết, các vấn đề khác còn cần chờ bên pháp y.”