Lúc Thời Sênh đi qua, đám người đó đã treo cổ Ma tộc xong xuôi.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đội ngũ nổi lên xung đột, có mấy người bị đuổi ra ngoài.
“Các ngươi vô sỉ!” Có người ở bên ngoài không cam lòng kêu to.
Một tráng hán* bên trong đắc ý châm chọc, “Chúng ta vô sỉ, các ngươi có khác gì chúng ta sao? Trước kia ỷ vào Sí Ly đỡ lưng cho các ngươi, không phải rất ngang ngược sao? Bây giờ làm sao không ngang ngược nữa đi? Tiểu nha đầu kia, sợ là đã sớm chết rồi?”
* Tráng hán: Người đàn ông khỏe mạnh, cao lớn, cường tráng.
“Khiến cho ngươi thất vọng rồi, ta chưa chết.” Giọng nói trẻ con hơi non nớt vang lên bên cạnh. Ngữ khí bình thản, không có chút lên xuống nào.
Thiếu nữ đứng trên một tảng đá đột nhiên xuất hiện bên cạnh, trên gương mặt non nớt xinh đẹp, chứa nụ cười nhàn nhạt.
Gió lẳng lặng thổi qua, vạt váy tung bay phần phật, phượng hoàng đỏ rực như muốn bay lên từ váy của cô, lên như diều gặp gió, hót vang thiên địa.
“Tiểu thư Sí Ly?” Mấy người đứng ở bên ngoài nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc.
So sánh với sự ngạc nhiên của mấy người này, tráng hán vừa thốt ra lời châm chọc kia sắc mặt khó coi.
Trong mấy người bị đuổi ra ngoài, một bóng dáng gầy đen xông tới, “Tiểu thư Sí Ly.”
Là người thanh niên lúc trước.
Người này giúp mình quản một đám tiểu yêu tinh, cô đương nhiên nhớ, miễn cưỡng coi là người mình.
Thời Sênh vẫy tay, “Qua đây,”
Thanh niên lập tức cười, gọi những người khác chạy chậm đến bên cạnh Thời Sênh, “Ngài không sao chứ?”
Thời Sênh khẽ gật đầu, liếc nhìn nam hán tử vẻ mặt không tốt lắm: “Chuyện gì thế?”
Thanh niên lập tức nói đầu đuôi cho Thời Sênh.
Lúc bọn chúng rơi vào, vừa hay ở sơn cốc này, lúc ấy sơn cốc còn chưa có Ma tộc. Bọn chúng là sau khi ra ngoài mới phát hiện ra Ma tộc, bởi vì sơn cốc không có Ma tộc, cho nên bọn chúng lại lui về.
Sau đó liền gặp đám người tráng hán kia cũng rơi vào sơn cốc như bọn chúng.
Có lẽ là yêu thú nhiều, mùi trở nên nồng, Ma tộc dần dần hướng đến sơn cốc.
Ban đầu là mấy con, bọn chúng hợp lực giết chết, càng về sau càng nhiều. Sau đó người của hắn tìm được một vật kỳ lạ ở sơn cốc. Có thứ kia, Ma tộc giống như không nhìn thấy bọn chúng, cho dù đi qua bên cạnh bọn chúng, cũng sẽ không tấn công bọn chúng.
Nhưng vừa rồi số lượng Ma tộc đột nhiên nhiều lên, vật kia dường như không ngăn được nhiều Ma tộc như vậy, có người bị phát hiện.
Bọn chúng bị lộ, chỉ có thể giết, tiếp theo chính là một màn Thời Sênh nhìn thấy vừa rồi, tráng hán đuổi bọn chúng đi, cướp vật kia.
Thời Sênh theo thanh niên chỉ, nhìn bên hông tráng hán, thứ đồ tương tự như một con ba ba, có dấu vết đánh bóng, lộ ra một cỗ tà khí, có lẽ không phải là đồ của Thần tộc.
Năm đó lúc phong ấn, có Ma tộc làm rơi ma khí ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ.
Bởi vì là đồ của Ma tộc, cho nên Ma tộc mới không tấn công bọn chúng.
“Sí Ly… Tiểu thư Sí Ly…” Lúc chưa nhìn thấy Thời Sênh, tráng hán nói chuyện rất mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy cô rồi, người đều bắt đầu run rẩy, hắn run cầm cập đưa đồ qua, “Tiểu nhân chỉ đùa chút thôi, không có ý gì khác.”
“Hừ.” Thanh niên không chút khách khí oán hận, “Ngươi đùa chút là ép chúng ta vào con đường chết, chúng ta cũng đùa với ngươi như vậy được chứ?”
Tráng hán kiên trì giải thích, “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm…”
Một khắc sau con ngươi tráng hán trợn to lên, bên trong toàn là không thể tin.
“Nói nhảm.” Thời Sênh rút thiết kiếm về, nhấc chân đi vào trong sơn cốc.
Người sau lưng tráng hán xoay người chạy, cách tráng hán một khoảng cách nhất định. Ma tộc quanh quẩn bốn phía, chen nhau mà lên, sơn cốc vang lên một mảnh tiếng kêu thảm thiết.
Thanh niên và những người khác đi theo sau Thời Sênh, không có ai đồng tình với bọn chúng, bởi vì đây đều là bọn chúng tự tìm.
Có điều.
Tiểu thư Sí Ly của bọn chúng hình như lại lợi hại hơn rồi.
Càng sùng bái tiểu thư Sí Ly hơn thì phải làm sao.
Rời khỏi sơn cốc, trở về mặt đất, Thời Sênh thấy vẫn là một mảnh thê thảm, Ma tộc đã đến thành ma quỷ rồi.
Thời Sênh trở lại chỗ cô ở trước đó, bên trong rúc không ít yêu thú, thấy bọn họ trở lại, giống như như thấy cha mẹ.
Thời Sênh dán phù ở đây, có lẽ là vì phù tiết, bọn chúng mới không bị cuốn xuống phía dưới.
“Tiểu thư Sí Ly, bên ngoài toàn là Ma tộc…” Che lấp bầu trời, nhìn rất đáng sợ.
Thời Sênh đứng bên cạnh cửa sổ nhìn một cái, “Chúng ta có bao nhiêu người?”
“Hơn một trăm….”
Thời Sênh lật lật trong không gian, không biết thế nào nhìn thấy một thứ bị ném ở trong góc.
Thứ đồ chơi này… hẳn còn có thể dùng chứ?
Thử là biết thôi!
Thời Sênh đi tới chỗ đất trống, thả thứ đồ kia ra.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bên tai là tiếng công trình sụp đổ.
Một vòng tròn kim loại xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Tiểu thư Sí Ly, đây là pháp khí gì thế? Lớn quá…” Thanh niên ngửa đầu nhìn vật khổng lồ trước mặt, làm sao cũng không che giấu được kinh ngạc.
“To quá đi…”
“Ta chưa từng nhìn thấy thứ như vậy.”
“Ta cũng chưa từng thấy. Tiểu thư Sí Ly, đây là cái gì thế?”
Sự vật mới mẻ, mang tới hiệu quả đánh vào thị giác rất lớn.
“Phi thuyền,” Thời Sênh sờ cằm nói: “Cái này đã tính gì là lớn, tàu chở máy bay mới gọi là to.”
“Phi thuyền? Có thể bay trên trời sao? Tàu chở máy bay là cái gì vậy?” Từ ngữ trong miệng tiểu thư Sí Ly sao lại kỳ quái như vậy.
“Phí lời. Nếu không gọi gì là phi thuyền?” Thời Sênh liếc thanh niên một cái, chỉ trả lời một câu hỏi của hắn.
Câu hỏi phía sau, cho dù cô trả lời, bọn chúng cũng không hiểu được.
[Ký chủ, chiếc phi thuyền này chịu sự quản lý của đội đặc chiến liên minh giữa các hành tinh, xin hỏi, cô lấy ở đâu ra?] Nó tuyệt đối sẽ không nhận lầm ký hiệu đó.
Đồ của đội đặc chiến liên minh giữa các hành tinh chỉ có hai phạm vi sử dụng, hoặc là được đội đặc chiến liên minh giữa các hành tinh sử dụng, hoặc là bị tiêu hủy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở những nơi khác.
Thời Sênh trợn mắt, cướp chứ sao, ta còn có thể tạo ra chắc?
[Vậy xin hỏi Ký chủ, cô thuộc cấp bậc gì ở danh sách đen của liên minh giữa các hành tinh?] Ký chủ cướp một cái phi thuyền, hình như không có gì đáng để ngạc nhiên, chỉ là cướp phi thuyền của đội đặc chiến liên minh giữa các hành tinh, ít nhất phải trên cấp SSS của danh sách đen nhỉ?
Thời Sênh giễu cợt, “Mi đoán đi!”
Muốn phân tích thân phận của ông đây, nằm mơ chắc?
[…] Đoán cái rắm ấy!
Thời Sênh không để ý đến Hệ thống nữa, đi đến cửa khoang. Có thể là lâu không mở ra, cửa khoang đóng hơi chặt, Thời Sênh đinh đinh đang đang gõ mấy cái, mới cạy được cửa khoang ra.
Người phía sau giống như nhà quê lên tỉnh.
Bên trong khoang thuyền rất sạch sẽ, Thời Sênh kiểm tra một lần, đều rất bình thường, chỉ là nguồn năng lượng không nhiều lắm, có điều bay một vòng hẳn không có vấn đề.
“Ta dẫn các ngươi bay.” Thời Sênh đứng ở trên đài cao nhất trong phòng điều khiển của phi thuyền, nhanh chóng khởi động các công năng của phi thuyền.
Những người khác đã sớm ngây ra, những thứ này, bọn chúng hoàn toàn không tưởng tượng ra được.
“Cửa khoang đóng chưa?” Thời Sênh đột nhiên ngẩng đầu hỏi thanh niên.
Thanh niên ngu ngơ lắc đầu, tràn đầy nghi vấn, cửa khoang là cái gì? Là thứ vừa rồi cô mở ra sao? Cái đó đóng thế nào?
Thời Sênh cúi đầu điều khiển một lát, phát hiện không đóng được, chỉ có thể tự đi đóng.
Phía trên Thời Sênh dán bùa phòng ngự, Ma tộc bên ngoài không vào được. Cô thấy Ma tộc không ngừng đụng vào phi thuyền, im lặng dựng ngón giữa lên.
Ma tộc bị khinh thường, càng đụng dữ dội hơn.
Thời Sênh chuẩn bị đóng khoang, Lưu Vân từ bên trái xông tới, chạy thẳng lên phi thuyền.