[Ký chủ, sao cô phải giúp hắn?] Hệ thống rất khó hiểu, cô có bao giờ tốt bụng thế này đâu?
“Ta vui.” Thời Sênh vừa đi vừa trả lời Hệ thống.
Tâm tình tốt thì cái gì cũng có thể, tâm tình không tốt thì chẳng thể được cái gì, có vấn đề gì không?
[…] Không có gì để nói.
Nhưng mà Hệ thống vẫn không tin, Ký chủ nhà nó chỉ nói chuyện tâm tình với đám em gái fan não tàn lớn lên ngây thơ đáng yêu của cô ấy mà thôi.
Bỏ đi, chuyện của Ký chủ nó ít nên quản thôi.
[Giờ cô muốn đi đâu?]
Sênh Thần Kinh vẻ mặt thâm trầm, nhìn đủ các loại phi thuyền đang bay bên trên khu vực số 7, “Cứu vớt thế giới.”
[…] Ha hả, cô không hủy diệt thế giới này cũng đã cảm tạ trời đất rồi, còn cứu vớt thế giới cái quỷ gì, cứ cứu vớt mình trước đi đã.
Thời Sênh xoa cằm: “Nhị Cẩu Tử, ta cảm thấy người hiện tại muốn cứu vớt thế giới này chính là mi đấy.”
[…] Không không không, nó không cần cứu vớt, nó chỉ muốn an tĩnh làm một Hệ thống đẹp trai là được rồi.
Hệ thống không muốn bị Thời Sênh đâm chọt nữa nên lập tức offline.
Thời Sênh di chuyển về phía trung tâm khu 7. Dọc đường đi cô gặp không ít quân thủ thành. Đám quân thủ thành này đang bắt người. Hiển nhiên là người cầm quyền đã đàm phán xong với dị chủng.
Hơn nữa, số lượng người còn vượt quá sự tiên đoán ban đầu của người cầm quyền, cho nên mới bắt đầu tiến hành bắt bớ trong dân cư.
“Cứu mạng, không muốn, tôi không muốn… tôi không muốn chết, cứu tôi với!”
“Buông tôi ra, tôi không đi, tại sao các người lại bắt tôi. Các người không tìm được hung thủ, tại sao lại bắt chúng tôi đi thu thập cục diện rối rắm này cho các người, là lỗi của các người, tôi không đi.”
“Buông chúng tôi ra…”
“Đám cầm thú các người sẽ gặp báo ứng.”
Bên tai Thời Sênh là đủ mọi loại âm thanh phẫn nộ và tuyệt vọng.
Cô đi qua những người này, có lẽ vì thấy cô ăn mặc sạch sẽ, khí thế bất phàm, không giống người bình thường nên quân thủ thành không tìm cô gây phiền toái.
“Này, mấy người các cậu mang hai người này tới chỗ tiến sĩ Lý Kỳ đi.”
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn người vừa lên tiếng. Hắn ngồi trên xe, có thể ngồi trên xe thì chắc chắn không phải người bình thường, mà trọng điểm là vừa rồi hắn nhắc tới tiến sĩ Lý Kỳ?
Tên đần độn kia còn chưa chết ư?
Không khoa học tí nào!
Nổ như thế mà còn chưa chết, tên này có tấm thân bất tử à?
Lật bàn, giờ vật hy sinh còn khó giết như thế, muốn trời cao à?
Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Thời Sênh đi theo ở phía sau, chờ bọn họ chạy tới một chỗ hẻo lánh liền xông lên cướp xe.
Trong xe có hai người, ngoại trừ gã kia ra thì còn một tài xế.
“Khương Đàn!” Gã đàn ông trừng mắt, “Cô muốn làm gì?”
Thời Sênh ném tài xế ra sau rồi ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu nhìn gã đàn ông bị trói ở bên cạnh: “Anh biết tôi à? Vậy càng dễ làm.”
“Khương Đàn, cô không chạy thoát được đâu.” Bọn họ bắt bớ người ở khắp nơi mà cô ta còn dám xuất hiện, đúng là tìm chết.
Thời Sênh cười nhạo một tiếng, “Vậy cũng chẳng cần anh nhọc lòng quan tâm, dù sao giờ anh cũng chẳng chạy thoát được.”
Gã đàn ông nghẹn họng.
Thời Sênh khởi động xe, chạy xe tới một chỗ càng hẻo lánh hơn. Sau khi dán bùa lên bốn xung quanh cô liền kéo gã đàn ông xuống dưới, “Hỏi anh mấy vấn đề, ngoan ngoãn trả lời thì tôi sẽ cho anh chết thoải mái nhất.”
Gã đàn ông cười lạnh: “Có trả lời hay không cũng đều sẽ chết, tại sao tôi phải trả lời cô?”
Thời Sênh giật giật khóe miệng, nụ cười đầy vẻ ác ý: “Bởi vì… tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
Giọng cô đầy âm trầm như ma âm tới từ địa ngục khiến cho lòng người phát lạnh.
“Cô…”
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, chĩa về ngực gã đàn ông: “Anh có tin tôi chọc anh thành cái sàng mà anh vẫn không chết được không?”
“Hừ, có bản lĩnh thì giết tôi đi, tôi sẽ chẳng nói gì đâu.” Gã đàn ông cứng đầu cứng cổ đáp.
“Được, thỏa mãn anh.”
Đây không phải là bản cô nương muốn giết mà là hắn yêu cầu đó.
Loại yêu cầu này sao bản cô nương nỡ lòng nào từ chối chứ?
Gã đàn ông kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp phát biểu quan điểm thì ngực đã bị kiếm xuyên qua. Hoa văn cổ xưa trên thân kiếm như đang hút máu của hắn khiến cho đường gân màu đỏ dọc thân kiếm càng thêm yêu dã.
“Cứ làm như chỉ một mình mình biết không bằng ấy.” Thời Sênh lạnh lùng rút thiết kiếm ra.
Thời Sênh lại xách tài xế từ thùng xe phía sau ra ngoài. Tài xế liếc mắt liền thấy ngay người nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, rõ ràng là đã chết.
“Cô… cô… Cô muốn làm gì?” Tài xế run run nhìn Thời Sênh.
“Hỏi anh mấy vấn đề thôi, đừng khẩn trương thế.”
Tài xế: “…”
Cô xách một thanh kiếm khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ mà còn nói những lời như thế thì cảm thấy có thể thuyết phục được người ta không?
Trên mặt cô chỉ thiếu điều viết mấy chữ to, một lát nữa sẽ giết chết hắn.
Thời Sênh ngổi xổm xuống: “Lý Kỳ không chết sao?”
Lá gan của tài xế tất nhiên không lớn như gã đàn ông kia, Thời Sênh vừa chọc kiếm xuống trước ngực hắn, hắn đã sợ tới mức đái cả ra quần, cả người run lẩy bà lẩy bẩy.
Lý Kỳ quả thực không chết, nhưng tại sao lại sống sót thì tài xế không rõ.
“Hiện giờ hắn ở đâu?”
Tài xế ôm đầu, thân mình phát run, “Ở… ở phòng nghiên cứu số 258, phố 13.”
…
“Tiến sĩ Kỳ, thực nghiệm thể số 53 xuất hiện dị thường.”
Một nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng vội vàng đi vào, Lý Kỳ buông ống nghiệm trong tay xuống, “Có chuyện gì xảy ra?”
“Không rõ nữa, đột nhiên bắt đầu phát điên.” Nghiên cứu viên lắc đầu, “Tất cả các số liệu đều bắt đầu dao động một cách bất thường, biên độ dao động rất lớn.”
Lý Kỳ túm lấy áo blouse, vừa mặc vừa đi ra ngoài: “Trước khi bắt đầu có dị động gì không?”
“Không, hết thảy đều bình thường, thực nghiệm thể chỉ tự nhiên phát điên lên thôi.”
Tốc độ của Lý Kỳ đi tới phòng nhốt thực nghiệm thể số 53 càng nhanh hơn, bên trong là một người đàn ông đang đấm tay đá chân với kính pha lê trong suốt, trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ sọng, từ miệng chảy ra chất lỏng trong suốt, yết hầu cũng phát ra tiếng gầm nhẹ rất kỳ quái như dị chủng ăn thịt người vậy.
Lý Kỳ nhìn số liệu bên cạnh, các số liệu đang nhảy lên không theo bất kỳ quy luật nào.
“Tiến sĩ, không ổn rồi, thực nghiệm thể số 29 cũng bắt đầu nổi điên.”
Mặt Lý Kỳ đầy vẻ không tin tưởng: “Cái gì?”
Sao có thể.
Lý Kỳ lại vội vàng chạy tới phòng nhốt thực nghiệm thể số 29, giống hệt biểu hiện bệnh trạng của số 53.
Tại sao lại thế?
“Tiến sĩ, số 105 cũng bắt đầu phát điên.”
“Thực nghiệm thể số 89…”
“Thực nghiệm thể số 13…”
Các thực nghiệm thể trong phòng thí nghiệm bắt đầu phát cuồng, một tầng này dùng để giam giữ thực nghiệm thể giờ bắt đầu vang lên những âm thanh “đùng đùng” khiến cho người nghe phải run rẩy.
“Tiến sĩ, tất cả các thực nghiệm thể bắt đầu phát cuồng, không thể ức chế.”
“Tiến sĩ, giá trị dị năng trong cơ thể bọn họ rất không bình thường, đang không ngừng tăng lên, nếu cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ không chịu nổi, sẽ nổ tung mà chết.”
“Tiến sĩ…”
Mọi người đều vây quanh lấy tiến sĩ Lý Kỳ, không biết phải làm như thế nào. Đột nhiên, ánh sáng trong phòng thí nghiệm tối sầm, ánh sáng đỏ báo động phát ra từ khắp nơi.
“Cảnh báo, sinh vật không rõ nguồn gốc xâm lấn.”
“Cảnh báo, sinh vật không rõ nguồn gốc xâm lấn.”
Sinh vật không rõ nguồn gốc? Dị chủng?
Đây là ý niệm đầu tiên toát lên trong đầu mọi người. Bọn họ đã bị dị chủng tập kích một lần, lần đó đã suýt chút nữa làm cho thực nghiệm thể quan trọng nhất chạy mất.