“Huynh muốn tìm một người qua bức vẽ như thế này à?” Thời Sênh giơ bức tranh lên, giọng đầy cổ quái.
Thằng nào tay tàn vẽ bức tranh này thế hả?
Ông đây tay tàn mà vẽ còn đẹp hơn nhiều.
Quả nhiên, không có đối lập thì sẽ không có tổn thương. So ra, Thời Sênh cảm thấy tràn ngập tin tưởng với tài vẽ tranh vốn đã không thể ngửi nổi của mình.
“Thế nên, nhiều năm như vậy mà ta vẫn chưa tìm được người.” Vô Ảnh cười, nhún vai.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, lên nhầm thuyền giặc rồi đúng không?
Nếu ai có thể tìm được người từ một bức tranh như thế này thì cô sẽ lập tức livestream Nhị Cẩu Tử ăn bàn phím!!!
[…] Rốt cuộc bản Hệ thống trêu vào cô cái gì hả! Tại sao lần nào cũng là bản Hệ thống nằm cũng trúng đạn chứ, không phục!
Không phục thì cũng nín cho ông.
Ai bảo mi không phải ta.
[…] OK, tôi không còn lời nào để nói nữa, giờ làm phản thì có kịp nữa không nhỉ?
Người mà Vô Ảnh muốn tìm hình như cũng không ở đây. Hắn tiếp tục đi về phía trước, qua một thông đạo khác, cũng tới một địa lao. Người bị nhốt ở đây không giống những người ngoài kia, nhìn kiểu gì cũng thấy có vẻ như là cao nhân thế ngoại ấy.
Mà Nguyễn Chỉ Mạt và Hoa Dương thần y cũng bị nhốt ở đây.
“Là ngươi!” Đồng tử của Hoa Dương thần y hơi co lại.
Hoa Dương thần y ngồi xếp bằng, tuy rằng thân hãm lao tù nhưng lại không hề có nửa điểm chật vật gì, không hổ là cao nhân lánh đời, làm màu cũng được lắm.
“Trùng hợp quá nhỉ.” Thời Sênh cười chào hỏi.
Hoa Dương thần y: “…” Giờ ông ta bị nhốt ở đây, thế mà cô ta còn đứng bên ngoài cười chào hỏi, cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười sao, trùng hợp cái rắm ấy!
Lần đầu tiên gặp mặt là ở địa bàn của ông ta. Lúc đối mặt với ông ta, con nhóc này cũng có vẻ mặt rất bình đạm, dường như chẳng có chuyện gì có thể làm nó cuống quýt vậy.
Lần thứ hai gặp mặt là ở sân luận kiếm, cô ta bày ra bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhưng trên thực tế, trong mắt cô ta vẫn là sự bình tĩnh y như cũ.
“Cô tới đây làm gì?” Hoa Dương thần y thầm nhắc mình bình tĩnh, không cần so đo với tiểu nha đầu này.
“Đi ngang qua thôi.” Quả thật, Thời Sênh liền bước qua nơi giam giữ bọn họ luôn.
“Thanh Diên!” Nguyễn Chỉ Mạt chợt lên tiếng, cô ta dường như không còn sức lực nào cả, kiệt sức dựa vào vách nhà giam, túm lấy song cửa, căm tức nhìn Thời Sênh: “Việc này có liên quan gì tới ngươi không?”
Cô ta không tin lại có chuyện trùng hợp như thế.
Bọn họ bị nhốt ở đây, mà người này lại vừa lúc đi ngang qua sao?
Thời Sênh khoa trương lùi lại một bước, “Đừng có bôi nhọ ta, ta không có bản lĩnh lớn đến mức bắt được tất cả các ngươi đâu.” Nữ chính đại nhân à, phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra nhé, đừng có mà ăn nói vớ va vớ vẩn như thế, “Ta mà muốn ra tay với các ngươi thì đã giết luôn chứ không nhốt các ngươi ở đây chờ người khác tới cứu đâu. Ta không phải đồ ngốc.”
“Không phải ngươi ư?” Nguyễn Chỉ Mạt có vẻ không quá tin tưởng, “Vậy ngươi hãy thả bọn ta ra ngoài.”
Thời Sênh nhướng mày: “Thả các ngươi ra ngoài ư? Ngươi đùa cái quái gì thế? Ta không thọc cho ngươi một kiếm đã là tốt lắm rồi.”
Thời Sênh chợt dừng lại, cô lắc thiết kiếm trong tay, trong con ngươi chứa đựng đầy ý cười ác liệt, “Hay là để ta tiễn ngươi một đoạn nhé?”
Nguyên chủ muốn dạy dỗ Nguyễn Chỉ Mạt, giết chết cũng là dạy dỗ mà đúng không?
Vừa tiện vừa nhanh.
[…] Ký chủ à, bình tĩnh tí đi nào, đây là nữ chính, không phải người qua đường Giáp đâu, sẽ bị sét đánh đấy.
Thời Sênh chẳng quan tâm, dù sao cũng đã bị đánh mãi rồi, quen lâu rồi.
Sắc mặt Nguyễn Chỉ Mạt trắng bệch, thân mình dịch lùi về sau: “Thanh Diên, ngươi đừng có giậu đổ bìm leo.”
“Không giậu đổ bìm leo là người quân tử, xin lỗi, ai bảo ta là nữ chứ nhỉ?” Thời Sênh cười híp mắt, đi tới gần cửa nhà giam.
“Làm càn!” Hoa Dương thần y quát lên một tiếng, “Hiện giờ đang đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi không một lòng đoàn kết, hỗ trợ mà còn bỏ đá xuống giếng, quy củ của Lưu Quang Môn các ngươi là thế sao? Nếu môn chủ của các ngươi ở dưới suối vàng mà biết được thì liệu có nhắm mắt được không.”
Thời Sênh chẳng thèm để ý tới Hoa Dương thần y, giờ ông ta không thể động đậy, quan tâm tới ông ta chỉ tổ lãng phí thời gian, cứ giết nữ chính trước cái đã.
Keng…
Thiết kiếm chém qua song cửa, Nguyễn Chỉ Mạt ở rất gần cửa nên bị thiết kiếm cắt lên cánh tay.
Nguyễn Chỉ Mạt bị đau, hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, thân mình lăn sang bên cạnh, áp sát vào vách nhà giam.
Lúc chém vào, Thời Sênh thấy lực cản rất lớn, cánh tay cũng tê rần.
Cô hơi dừng lại, sau đó lại nâng kiếm, chém thêm một phát nữa.
Liên tiếp mấy lần mà chỉ có thể làm nữ chính bị thương ngoài da, không phải do lực cản thì cũng do nữ chính lăn lộn trên mặt đất, tránh được thiết kiếm.
Lúc này, cô ta đã dán sát người vào vách nhà giam rồi, miệng há to thở dốc, thiết kiếm của Thời Sênh không dài như thế nên không với tới cô ta được.
Chém không tới chứ gì, ông ném nổ!
“Thanh Diên, ngươi còn dám nói chuyện này không có liên quan tới ngươi ư, người bắt cóc bọn ta là ngươi đúng không?” Nguyễn Chỉ Mạt ngẩng đầu lên, quát lớn, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Thời Sênh lấy cầu năng lượng ra, lùi về sau, sau đó ném vào trong phòng giam.
Câu tiếp theo của Nguyễn Chỉ Mạt bị bao phủ trong tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Mặt đất chấn động, toàn bộ mặt đất bắt đầu lún xuống, không chỉ có nhà giam mà những nơi quanh chỗ cô đứng cũng bắt đầu lún xuống.
Mẹ kiếp!
Lại buff cho nữ chính nữa rồi.
Thời Sênh phát điên, cố gắng giữ vững thăng bằng, tìm kiếm tung tích của Vô Ảnh. Hắn đang ở một chỗ hơi xa nhà giam, dường như bị sự việc mặt đất lún xuống dọa cho ngốc rồi. Đến tận khi Thời Sênh tóm lấy tay hắn thì hắn mới hoàn hồn lại.
“Thành chủ… nàng làm gì thế?” Tại sao hắn chỉ tìm người có một tí thôi mà mặt đất đã sụp xuống rồi?
Vừa rồi, chẳng phải cô ấy còn đang cãi nhau với hai người kia sao?
Thời Sênh ôm lấy eo hắn: “Không làm gì cả, chỉ ném nổ một tí thôi.”
Cô giẫm chân lên một hòn đá đang rơi xuống, định nhảy lên cửa thông đạo, nhưng cô còn chưa kịp nhảy thì mặt trên cũng bắt đầu sụp xuống, tốc độ cực kỳ nhanh, ầm vang một tiếng rồi sập xuống, mọi ánh sáng trước mắt đều bị bao phủ.
…
Trong không gian tối đen, tiếng đá rơi dần nhỏ lại.
Vô Ảnh không biết mình đang ở đâu, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập, hắn và cô ấy.
Hắn bị đè ở phía dưới, xung quanh toàn là đá vụn, người bên trên dán chặt vào hắn, độ ấm không ngừng truyền sang, những nơi dán sát vào nhau cũng trở nên nóng bỏng.
“Thành chủ?” Vô Ảnh thử đẩy người đang ôm hắn ra.
“Ừm…” Âm thanh nghẹn ngào vang lên, “Huynh không sao chứ?”
Vô Ảnh dở khóc dở cười, “Nàng ôm ta, ta có thể làm sao được hả, nàng… sao rồi?”
Vừa rồi lúc rơi xuống, cô ấy đã gần như bảo vệ cho hắn từ đầu tới chân.
“Không sao.” Thời Sênh đổi tay ôm hắn, duỗi tay sờ soạng xung quanh một chút, trong tầm tay đều là đá, chỉ có một chút khe hở nơi bọn họ đang nằm, rõ ràng là bọn họ bị chôn ở trong đống đá này.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã bị chôn ở đây rồi.
Ông không bao giờ chơi đùa với nữ chính nữa.
[…] Ký chủ có một sự chấp nhất mê muội với nữ chính, vĩnh viễn không bao giờ sáng mắt ra được.
Tay đang ôm Vô Ảnh của Thời Sênh dịch chuyển lên đầu hắn, bàn tay ấm áp ấn vào gáy hắn, để hắn ghé vào trong ngực mình, “Đừng nhúc nhích đầu.”
Thời Sênh lấy dạ minh châu ở trong không gian ra chiếu sáng, Vô Ảnh nhìn mặt cô theo bản năng, nhưng mà còn chưa thấy rõ thì ánh sáng đã dịch sang phía khác.
Cô nhìn xung quanh, khẽ nói: “Chút nữa ta sẽ mang huynh ra ngoài, huynh nhớ ôm chặt ta đấy.”
“Nàng bị thương ư?” Hắn ngửi thấy mùi máu, trên người hắn không có vết thương, vậy thì chắc chắn là cô bị thương rồi.
“Vết thương nhẹ thôi.” Giọng nói bên tai vẫn cứ nhẹ nhàng như thế, “Ra ngoài rồi hãy nói.”