TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 448: Cơ Quan.

Còn đám người Hoa Vân, Ô Mặc và những hắc ảnh kia chỉ bình thản lướt mắt qua hắn một cái, bất luận Lâm Động đã biểu hiện kiệt xuất thế nào ở ngoài Lôi Nham Cốc, trong mắt chúng, hắn vẫn chẳng là gì.

– Mộ sư huynh, chính tên đó đã cướp Thiên Phù Linh Thụ!

Khi tất cả đều đã định rời hướng nhìn đi chỗ khác thì tên cường giả Niết Bàn Cảnh lúc trước đã giao đấu với Lâm Động thâm hiểm nhìn Lâm Động rồi nói với một thân ảnh gầy gò bên cạnh.

– Hửm?

Nghe thấy thế, trừ bọn Lâm Động ra, tất cả những người trong Chủ điện đều sững người, rồi ánh mắt trở nên quái dị. Thực lực của kẻ kia dường như tương đương với Hoa Vân, vậy mà Lâm Động có thể cướp được đồ từ tay hắn, thật không biết phải nói Lâm Động năng lực xuất chúng hay là kẻ kia là đồ phế vật?

– Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong?

Nam tử được gọi là Mộ sư huynh hơi ngẩng đầu lên để lộ ra gương mặt hơi tái nhợt, âm u, hắn nhìn Lâm Động rồi nói.

– Mộ sư huynh, hắn có một đầu Linh khôi, vô cùng cường hãn, đệ đã giao đấu qua với nó.

Dường như cảm nhận được sự bất mãn trong ngữ khí của Mộ sư huynh, hắn vội nói thêm.

– Linh khôi?

Lời vừa được thốt ra, không ít người trong Chủ điện đều rung lên, ánh mắt nhìn Lâm Động không còn bình thản nữa mà đầy nặng nề. Ai cũng biết đến sức mạnh của Linh khôi, dù là Linh khôi yếu nhất cũng đủ so sánh với cường giả Niết Bàn Cảnh. Không ngờ tiểu tử dường như chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong này lại có được thứ vũ khí cấp cao đó.

Lăng Chí và Liễu Nguyên nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Lúc này họ mới hiểu, tại sao khi đối mặt với họ, Lâm Động đến từ một Vương triều nhỏ bé, thực lực chẳng qua chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong lại không hề có chút e dè. Thì ra trong tay hắn có thứ vũ khí lớn mạnh như thế!

– Chúng ta nhìn nhầm hắn rồi!

Sắc mặt Hoa Vân và Ô Mặc cũng đầy kinh ngạc, chắc chắn không thể ngờ Lâm Động lại thâm sâu khó dò đến thế.

Nam tử được gọi là Mộ sư huynh nhìn Lâm Động chăm chú, rồi thu ánh mắt lại, nói với âm lượng chỉ đủ cho mình nghe:

– Không cần để tâm đến hắn vội. Mục đích quan trọng nhất của chúng ta là Viễn Cổ Bí Thược. Trước lúc đó không cần thiết phải gây với kẻ khác vì Thiên Phù Linh Thụ. Mọi chuyện để sau khi lấy được Viễn Cổ Bí Thược rồi nói.

Nếu Lâm Động chỉ là một Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong bình thường có lẽ chúng đã tùy ý ra tay là giết được hắn. Nhưng đáng tiếc người có thực lực bề ngoài chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong này lại có một cỗ Linh khôi cường hãn. Điều này khiến vị Mộ sư huynh đây không thể không cân nhắc.

Nếu là bình thường, dù Lâm Động có Linh khôi hộ thân thì với sự cường hãn của Vương triều Ma Nham, chúng cũng không sợ hắn. Chỉ cần một người giữ chân Linh khôi, lúc đó Lâm Động thành cá nằm trên thớt tùy ý chúng xử lý. Nhưng trước mắt lần xuất hành này chúng không đem theo nhiều người, hơn nữa còn có người của Vương triều Huyền Băng và Đại Ô, chúng không có thừa người để đối phó với Lâm Động. Vì thế mà dù bình thường Vương triều Ma Nham có nghênh ngang bá đạo thế nào thì lúc này cũng phải thu liễm lại.

Nghe Mộ sư huynh nói thế, tuy không cam tâm nhưng tên cường giả Niết Bàn Cảnh kia cũng chẳng nói được gì nữa, chỉ đành nghiến răng, thầm nghĩ đến khi lấy được Viễn Cổ Bí Thược sẽ cho Lâm Động biết đắc tội với Vương triều Ma Nham sẽ phải trả giá thế nào.

Đối mặt với vô số ánh mắt nhìn mình, Lâm Động vẫn rất bình tĩnh, hắn không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo. Huyết Linh Khôi có thể giúp hắn không sợ những cường giả Niết Bàn Cảnh kia nhưng không đủ để khiến những cường giả Niết Bàn Cảnh này sợ hắn, cùng lắm chỉ có chút e dè, không còn khinh thường hắn như trước nữa mà thôi.

Trong Chủ điện, không khí có phần lắng xuống vì sự việc đột ngột đó, một lúc sau tất cả lại trở về bình thường, rất nhiều ánh mắt ham muốn vẫn nhìn về phía quầng sáng ở sâu trong đại điện kia.

Lâm Động cũng nhìn về quầng sáng đó, nhưng rồi hắn nhìn kỹ hơn về phía xa thì phát hiện, trên bốn bức tường của Chủ điện có vô số những bước thạch tượng vô cùng sinh động. Điều khiến hắn thấy cổ quái là dường như là cùng một hình tượng, chỉ là tạo hình khác nhau mà thôi.

– Hoa Vân, Ô Mặc, Vương triều Ma Nham bọn ta nhất định phải có Viễn Cổ Bí Thược. Nếu hai vị nể mặt, có lẽ Vương triều Ma Nham và Vương triều của hai vị sẽ có mối quan hệ không tệ.

Khi Lâm Động nhìn xung quanh thì Mộ sư huynh bỗng nói.

Nghe thế Hoa Vân và Ô Mặc đều cười gượng, nói:

– Trần Mộ, ngươi nói thế hơi quá đáng thì phải. Bọn ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư vì Viễn Cổ Bí Thược, ngươi nói một câu như thế mà muốn bọn ta nhường có phải hơi nực cười rồi không?

Danh tiếng của Vương triều Ma Nham quả thực không nhỏ, nhưng hai người Hoa Vân cũng không phải loại nhu nhược, tên Trần Mộ này muốn dùng lời nói khiến họ thuận phục là điều không thể.

Hơn nữa người của hai Vương triều này lại là nhiều nhất. Vương triều Ma Nham lần này chỉ có Trần Mộ và bốn người nữa. Trong bốn người này ngoài cường giả Niết Bàn Cảnh từng đấu với Lâm Động, ba người còn lại chỉ là Bán Bộ Niết Bàn, vẫn thua kém Hoa Vân, Ô Mặc.

– Hừ, hai ngươi đừng có không biết tốt xấu. Trước đây Vương triều Đại Cốt thực lực cũng không kém các ngươi bao nhiêu, nhưng đã đắc tội với Vương triều Ma Nham kết quả đã bị tiêu diệt không sót một ai!

Bên cạnh Trần Mộ, cường giả Niết Bàn Cảnh kia nói với giọng đầy uy hiếp.

– Vậy ngươi cứ thử xem, tưởng Vương triều Ma Nham các ngươi có thể nghênh ngang ở Chiến trường Viễn Cổ này sao?

Hiển nhiên Hoa Vân cũng bị ngữ khí của tên kia kích nộ, ánh mắt lạnh băng quát lên.

Cùng với việc Hoa Vân trở nên phẫn nộ, sắc mặt những cường giả khác của Vương triều Huyền Băng đều tỏa ra hàn khí.

Thấy không khí trở nên căng thẳng, sắc mặt bọn Lăng Chí, Liễu Nguyên cũng khó coi hơn. Thực lực của họ đúng là thua kém những Vương triều Cao cấp kia rất nhiều. Ở đây chỉ có cường giả Niết Bàn Cảnh mới có tư cách phát ngôn. Cứ nghĩ vậy là hai người không khỏi nghiến răng.

Đợi khi chuyện này xong xuôi nhất định phải cố gắng xung kích Niết Bàn Cảnh. Ở Chiến trường Viễn Cổ này chỉ khi bước vào Niết Bàn Cảnh mới có được tài nguyên người thường không thể có được.

– Trần Mộ, tuy Vương triều Ma Nham các ngươi rất mạnh, nhưng hôm nay các ngươi cũng chỉ có hai cường giả Niết Bàn Cảnh mà thôi!

Ô Mặc cũng lên tiếng, ý tứ trong lời của hắn rất đơn giản, những kẻ Trần Mộ ngươi đem theo chưa đủ dọa bọn ta đâu.

– Các ngươi cũng là Niết Bàn Cảnh chân chính à?

Thế nhưng, với điều Ô Mặc nói, gương mặt Trần Mộ bỗng hiện lên nụ cười quỷ dị. Sâu trong mắt hắn mơ hồ còn trào lên một thứ kim quang kỳ dị.

– Hai người các ngươi bước vào Niết Bàn Cảnh e là chỉ có khoảng hai chục vạn Niết Bàn Cảnh mà thôi. Còn ta, hồi xung kích Niết Bàn Cảnh đã dùng đến năm chục vạn. Các ngươi muốn chống lại ta sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

Mặt Trần Mộ lạnh tanh, bước chân ra, toàn thân kim quang lập tức bùng phát, đồng thời một luồng sức mạnh cực lớn cuộn trào, áp lực bao trùm toàn bộ đại điện.

– Năm chục vạn Niết Bàn Đan?

Nghe thấy con số đó tất cả mọi người đều biến sắc, thậm chí đồng tử Lâm Động cũng phải co lại. Hắn biết, lượng Niết Bàn Đan dùng khi xung kích Niết Bàn Cảnh càng nhiều thì Niết Bàn Khí trong cơ thể càng nhiều, trước khi vượt qua Niết Bàn Kiếp, dường như đó là tiêu chuẩn đánh giá thực lực.

Hơn nữa, từ luồng sức mạnh lan tỏa từ cơ thể Trần Mộ lúc này có thể thấy quả thực hắn vượt trội hơn hẳn cường giả Niết Bàn Cảnh bên cạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Hoa Vân, Ô Mặc!

Vương triều Ma Nham xem ra quả thật vô cùng giàu có, năm chục vạn Niết Bàn Cảnh cho một lần xung kích Niết Bàn Cảnh, với Lâm Động thì đó là một con số trên trời…

Trong lòng chấn động, Lâm Động bước đến trước một pho thạch tượng, khẽ quét ngón tay qua, hai mắt hắn nheo lại ánh lên sự kinh ngạc.

– Lâm Động, cẩn thận, đại điện này dường như có phần cổ quái. Trong đám thạch tượng này có ẩn giấu một sức mạnh thần bí nào đó.

Khi Lâm Động đang kinh ngạc và nghi hoặc, tiếng của tiểu điêu vang lên trong đầu.

Lâm Động rút tay về, ra hiệu bằng mắt cho Mạc Lăng. Mạc Lăng thấy vậy dường như hiểu ra gì đó, cùng mọi người rút ra chỗ cửa lớn của đại điện. Nhìn như thể muốn rút lui khỏi cuộc chiến đấu, vì thế không gây chú ý cho ai cả.

Đại điện vẫn khá yên tĩnh, hiển nhiên đều bị con số năm chục vạn Niết Bàn Đan kia làm cho chấn động. Còn Trần Mộ, hắn cười lạnh, quay người sải bước đi về phía quầng sáng bên trong đại điện. Khi hai người Hoa Vân tỉnh lại thì hắn đã thò tay vào quầng sáng.

– Ngươi!

Hoa Vân, Ô Mặc cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, mặt biến sắc định ra tay.

Nhưng đã muộn rồi, bàn tay Trần Mộc đã tóm được chiếc chìa khóa bên trong quầng sáng. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc đó là, vào thời điểm tiếp xúc, bàn tay hắn lại như tóm vào không khí, tựa như quầng sáng kia không hề tồn tại vậy.

Cạch cạch!

Cảnh tượng đó khiến tất cả cùng khựng lại. Sau đó trong lúc tất cả còn đang ngạc nhiên thì đại điện bỗng vang lên những tiếng cạch cạch nho nhỏ.

Đồng tử Lâm Động co lại, bởi vì hắn phát hiện, những pho thạch tượng trên tường kia đang chầm chậm đứng dậy. Đồng thời vô số luồng sức mạnh không hề thua kém cường giả Niết Bàn Cảnh lan tỏa ra từ những pho tượng kia.

– Đó không phải Viễn Cổ Bí Thược mà là chìa khóa khởi động cơ quan!

Trong đầu Lâm Động bỗng lóe lên ý nghĩ đó.

| Tải iWin