Đây là một gian phòng khá tối tăm u ám, bên trong gian phòng, một ngọn lửa đang âm thầm nhảy múa, ánh lửa nhỏ bé này bị bóng tối áp chế cực kỳ yếu ớt.
Ánh mắt mở rộng ra có thể nhìn thấy được trong bóng tối kia có mấy bóng đen, một trong số đó dường như đang ngồi sau một chiếc bàn tròn, chiếc hắc bào rộng bao phủ quanh thân thể hắn, một thứ hơi thở u ám từ trong thân thể hắn chậm rãi tỏa ra.
Không khí trong phòng tương đối áp lực, sau một hồi khá lâu, bóng đen đang ngồi kia đột nhiên duỗi tay áo ra một cái, một bàn tay tái nhợt đặt xuống bàn, nhè nhẹ một chút.
– Hỏa Tinh Viên Vương chết rồi sao?
Giọng nói khàn khàn mà thờ ơ từ dưới hắc bào truyền ra.
– Ừm, hơn nữa ngay cả bọn Yêu Viên tại đó cũng đều chết hết cả rồi, không còn một con nào, có lẽ hẳn là đám đệ tử Đạo Tông làm. Mấy tên gia hỏa này từ khi nào mà thủ đoạn trở nên mạnh mẽ như vậy?
Trong gian phòng, một bóng đen động đậy một chút, trầm giọng nói.
– Hai ngày trước có bốn tên đệ tử Đạo Tông vừa đến, có lẽ là có liên quan đến bọn chúng.
– Xem ra Tiên Nguyên Cổ Thụ cũng bị bọn chúng phát hiện rồi a…
Đạo bóng đen kia trầm mặc một lúc, giọng nói khàn khàn cất lên.
– Lão đại, có cần động thủ ngay không? Với thực lực của đám đệ tử Đạo Tông trong vùng quặng mỏ kia, chúng ta muốn đoạt lấy Tiên Nguyên Cổ Thụ rất dễ dàng!
Một bóng đen hỏi.
– Nếu chỉ là thế lực bình thường, hiện tại động thủ cũng không có việc gì cả, có điều đó chính là Đạo Tông… Nếu như còn chưa xác định xem trong Tiên Nguyên Cổ Thụ kia có hạt giống hay không, vậy không cần thiết phải ra tay vội. Chỉ là mấy Tiên Nguyên Cổ Quả, tuy giá trị cũng không tệ, nhưng vì vậy mà chọc giận Đạo Tông thì không đáng.
Bóng đen ở vị trí đầu tiên kia khẽ vẫy vẫy bàn tay nhợt nhạt, nói.
– Đợi vài ngày nữa đi, nếu như trong Tiên Nguyên Cổ Thụ thật sự có hạt giống, đến lúc đó động tĩnh sẽ không nhỏ! Âm thầm phái người đến khu vực phụ cận quặng mỏ kia, giám sát bọn chúng thật kỹ cho ta!
– Nếu như có hạt giống Tiên Nguyên Cổ Thụ tồn tại thì sao?
Một người nhẹ giọng hỏi.
– Có hạt giống…
Thân thể bóng đen thủ lĩnh hơi nghiêng về trước, áo bào đen phía trước hất lên, để lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tái nhợt, hắn nhếch miệng cười, âm lãnh nói:
– Vậy thì chỉ có thể trách mấy tên gia hỏa kia xui xẻo. Ai dám ngăn cản ta, toàn bộ giết sạch…
– Nếu đến lúc đó đạt được hạt giống Tiên Nguyên Cổ Thụ, giao cho thượng tầng Nguyên Môn, vậy thì tội của chúng ta lúc trước cũng có thể được giảm bớt, đến lúc đó, cho dù là Đạo Tông có tức giận đến đâu cũng có thể làm được gì nữa? Lẽ nào bọn họ còn dám một lần nữa giết lên Nguyên Môn hay sao?
Nhìn gương mặt tràn đầy vẻ khát máu của khuôn mặt gã thủ lĩnh kia, mấy thân thể bóng đen trong phòng cũng thoáng run rẩy lên một chút, chợt cũng đều nhếch miệng cười rộ lên.
o0o
Bóng cây từ giữa không trung lan rộng ra, cắt ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống kia thành vô số những mảnh lốm đốm, sau đó chiếu rọi xuống trên người mấy cái bóng ngồi xếp bằng bên dưới kia.
Một vài vết lốm đốm rơi lên mặt Lâm Động, hai mắt khép hờ của hắn cũng khẽ mở ra, sau đó ánh mắt nhìn về phía gốc cây màu đen ở phía trước. Lúc này bên trên năm quả thực đỏ thẫm treo trên cây kia cũng phát ra chút quang mang tiên diễm, giống như đã sắp chín rồi.
– Có lẽ rất nhanh thôi…
Lâm Động nhẹ giọng thì thào một tiếng, từng tia tinh thần lực cũng tuôn ra từ trong nê hoàn cung, sau đó đem bất kỳ động tĩnh trong cánh rừng này phản hồi trở lại cho hắn.
Nhờ vào tinh thần lực, hắn có thể cảm nhận được có mấy chục cỗ khí tức rất mạnh đang ẩn náu trong rừng, đó đều là các đệ tử của Đạo Tông. Ở nơi xa hơn, còn có không ít đệ tử Đạo Tông đang tuần tra vô cùng nghiêm mật.
Soạt soạt.
Tinh thần lực của Lâm Động nhanh chóng thu hồi lại, chợt trên mặt đất trước mặt hắn, một đôi giày nhỏ xinh xắn dột nhiên xuất hiện. Lâm Động khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Ứng Hoan Hoan, hai tay chắp lại sau lưng, đứng phía trước nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt to long lanh kia tràn đầy sức sống.
Cách đó không xa, Khương Côn và Viên Lăng đang thấp giọng nói chuyện, có điều ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lâm Động. Đương nhiên, phần nhiều hơn chính là dừng lại trên người thiếu nữ áo trắng váy xanh kia. Có thể dễ dàng nhìn ra được, cả hai người đều có ý thích nàng.
– Tinh thần lực của ngươi cũng không tệ a!
Dưới sự nhìn chăm chú của hai người bọn Khương Côn, Ứng Hoan Hoan nhìn chằm chằm Lâm Động, chợt nhoẻn miệng cười. Nàng dĩ nhiên là có thể cảm nhận được Lâm Động đang dùng tinh thần lực dò xét xung quanh.
Lâm Động cười cười chẳng nói năng gì cả, trong lòng cũng vì sự nhạy bén của Ứng Hoan Hoan mà cảm thấy có chút giật mình. Tinh thần lực của hắn xưa nay tương đối nội liễm, nếu như không phải là người có trình độ tương đối không tệ trong tu luyện tinh thần lực, rất khó có thể cảm nhận được tinh thần lực của hắn đang dò xét.
– Ta mặc dù chủ tu nguyên lực, nhưng mà tinh thần lực cũng coi như không tệ, tuy không mạnh bằng ngươi, nhưng cũng coi như vượt qua một lần Phong Lôi Kiếp.
Ứng Hoan Hoan dường như nhận ra sự nghi hoặc của Lâm Động, lập tức cười nói.
Cặp mày Lâm Động lúc này nhịn không được nhướng lên một chút, hiển nhiên là không ngờ thiếu nữ trước mắt này lại là đồng tu nguyên lực và tinh thần lực, trong lòng thoáng giật mình một chút:
– Chẳng trách tiếng đàn của nàng ta kỳ diệu như vậy, xem ra nguyên nhân là do tồn tại tinh thần lực a!
– Cẩn thận một chút cũng không dư thừa!
Lâm Động nhẹ giọng nói, hắn cũng biết Ứng Hoan Hoan hiểu rõ ràng mình dùng tinh thần lực để làm gì.
– Vốn dĩ cho rằng chỉ là một nhiệm vụ bình thường, không ngờ kết quả trở nên phiền phức như thế này!
Ứng Hoan Hoan ngồi xuống bên cạnh Lâm Động, đồng tử của nàng nhìn chằm chằm gốc cổ thụ màu đen phía trước, chợt mỉm cười nói:
– Chẳng qua ta lại kỳ vọng như thế. Nếu như chúng ta thật sự có thể đạt được hạt giống Tiên Nguyên Cổ Thụ, đối với Đạo Tông chúng ta mà nói, đây là một việc tốt ngàn năm khó gặp, sau này sẽ có vô số đệ tử vì đó được lợi không nhỏ, thực lực của Đạo Tông chúng ta cũng có thể từ đó trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Lâm Động nghe vậy, chợt khẽ rùng mình một cái, cô nàng thiếu nữ trước mặt này lúc nói ra những lời đó, trên mặt cũng không có một chút dục vọng nào nào, đối diện với sự mê hoặc của hạt giống Tiên Nguyên Cổ Thụ này, tất cả những gì nàng nghĩ đến cũng chỉ là vì tranh thủ lợi ích cho Đạo Tông.
Lâm Động nhếch miệng lên một chút, ánh mắt thoáng có vẻ phức tạp. Những gì hắn trải qua, hiển nhiên nhiều hơn không ít so với Ứng Hoan Hoan. Kinh nghiệm trong bao nhiêu năm nay cũng khiến tính cách hắn trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Tuy rằng bây giờ hắn có ấn tượng rất tốt đối với Đạo Tông, nhưng thực sự mà nói, sau khi biết được mức độ quý giá của hạt giống Tiên Nguyên Cổ Thụ kia, ý niệm đầu tiên trong lòng hắn lại không phải là nên làm thế nào để đoạt được nó dành riêng cho Đạo Tông!
Tuổi tác của hắn có lẽ cũng không lớn hơn Ứng Hoan Hoan bao nhiêu, nhưng nội tâm lại không đơn thuần như nàng. Đương nhiên, nếu như trong trải nghiệm của những năm vừa qua, trong lòng Lâm Động vẫn còn lưu giữ cái thứ đồ vật ấy, có lẽ… hắn cũng không có cơ hội đi đến bước này!
Nhìn cô nàng thiếu nữ hai má tràn đầy sự vui mừng phát ra từ nội tâm kia, miệng Lâm Động cũng không nhịn được nhếch lên thành một đường cong, một Tông phái có được sự ngưng tụ nhân tâm mạnh mẽ như vậy, mới thật sự là một Tông phái mạnh mẽ chân chính…
– Bên trong Đông Huyền Vực, sự cạnh tranh giữa các Tông phái siêu cấp vốn là cực kỳ kịch liệt, thực lực của Tông phái nếu như có thể tăng lên, những sư huynh đệ chúng ta khi ra ngoài hành tẩu, cũng có thể được che chở nhiều hơn.
Bàn tay trắng nõn của Ứng Hoan Hoan đưa lên đỡ lấy chiếc cằm trắng như tuyết, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh từ chỗ vai nàng khẽ buông xuống, chợt nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên liếc mắt nhìn Lâm Động, trong mắt không còn chút xem thường nào nữa cả:
– Thiên phú của ngươi rất cao, nếu như ngươi gia nhập Thiên Điện mà nói, thành tựu chắc chắn sẽ rất tốt, có điều may mắn là, biểu hiện của ngươi ở Hoang Điện cũng không tệ, nếu không, ta thật sự chẳng biết nói thế nào với một tên gia hỏa chỉ bởi vì sở thích của chính mình mà lựa chọn lung tung như ngươi cả.
Lâm Động cũng chỉ cười cười, không giải thích quá nhiều về mặt này, bây giờ hắn cũng đã hiểu rõ, ngày đó trên Trạch Điện Thai, không phải Ứng Hoan Hoan cố ý chĩa mũi nhọn vào hắn, mà nguyên nhân thực sự là bởi vì nguyên nhân cái mà nàng gọi là lựa chọn lung tung không chút trách nhiệm của hắn đã chọc giận nàng ta.
Hiện tại mặc dù hắn có lẽ có chút khó có thể làm được đến mức đặt Tông phái ở vị trí đầu tiên trong lòng như Ứng Hoan Hoan này, nhưng mà lại lý giải được sự giữ gìn này.
– Yên tâm đi, nếu như Tiên Nguyên Cổ Thụ này thật sự có hạt giống, chúng ta nhất định có thể mang nó về được!
Lâm Động khẽ nói.
Ứng Hoan Hoan nở nụ cười xinh đẹp, nét mặt tươi cười động lòng người, chợt nhếch đôi môi lên, gật gật đầu thật mạnh.
– Này, hai người các ngươi nói chuyện gì thế?
Hai người Khương Côn và Viên Lăng cuối cũng nhịn không được tiến đến gần, chỉ có điều trong lời nói nhìn qua như không có gì lạ, lại hiện ra chút khó chịu trong đó. Điều này không khỏi làm cho Lâm Động có chút mỉm cười. Vừa muốn nói chuyện, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiên Nguyên Cổ Thụ đằng kia. Lúc này, năm quả thực đỏ chói trên cây kia, lại bắt đầu khẽ rung lên.
– Quả thực sắp chín rồi!
Mấy người Ứng Hoan Hoan cũng lập tức có chút càm giác, chợt dâng trào vẻ mừng rỡ khẩn trương trên mặt.
Ánh mắt Lâm Động ngưng tụ trên Tiên Nguyên Cổ Thụ kia, từng tia năng lượng ba động kinh người không ngừng khuếch tán ra, thậm chí ngay cả mặt đất cũng khẽ run rẩy lên.
Vù vù!
Tốc độ rung của năm quả đỏ thẫm bắt đầu tăng lên, một thoáng sau, đột nhiên rung lên dữ dội, lại rời khỏi thân cây, rơi xuống.
Bàn tay Lâm Động vung lên, một cỗ hấp lực bộc phát ra, đã đem năm Tiên Nguyên Cổ Quả kia hút vào trong tay. Nhưng mà lúc này hắn cũng không vội xem xét bọn chúng, ánh mắt tất cả bọn họ đều dừng lại trên Tiên Nguyên Cổ Thụ đằng kia!
Sau khi quả thực rơi xuống, năng lượng ba động truyền ra từ trong Tiên Nguyên Cổ Thụ lại không hề có chút yếu bớt nào, ánh sáng xanh lục dày đặc từ vị trí gốc của nó tràn ngập lên, cùng lúc đó, một cỗ sinh cơ nồng đậm phảng phất như là bùng phát ra giữa thân cây của nó.
Nhìn thấy loại động tĩnh như thế này, trong mắt mấy người Ứng Hoan Hoan lập tứchát ra sự ngạc nhiên kinh hỉ.
Ông!
Tiên Nguyên Cổ Thụ rung rẩy mãnh liệt, đột nhiên, một đạo lục quang chợt xuất hiện từ trong giữa thân cây, cái loại sức sống kinh người đó, chính là từ trong đạo lục quang này phát ra!
– Tiên Nguyên Cổ Chủng!
Vào lúc này, giọng nói vui mừng khôn xiết đã trực tiếp phát ra từ miệng Khương Côn.
Ánh mắt Lâm Động đang chăm chú nhìn đạo lục quang kỳ dị kia, chợt đồng tử đột nhiên co rút lại.
Trong khoảnh khắc đồng tử của hắn co rút lại, Tiên Nguyên Cổ Thụ kia đột nhiên run lên dữ dội, một đạo lục quang to lớn đột nhiên từ ngọn cây phun ra, cuối cùng phá tan rừng rậm, trực tiếp chui vào mây xanh.
Lâm Động nhìn thấy động tĩnh như vậy, sắc mặt trong chốc lát cũng tối sầm lại.