Trong không gian tĩnh lặng, khóe mắt Lâm Động giật lên mấy cái vì những lời của tấm bia đá kia. Hắn trầm mặc, không biết cái quen thuộc mà tấm bia đá kia nói là cái gì, là Thạch phù thần bí sao? Là Thôn Phệ Tổ Phù? Hay Càn Khôn Cổ Trận? Hay là tất cả?
– Thôn Phệ Tổ Phù cũng tìm chủ nhân khác rồi, xem ra tên đó cũng đã mất mạng!
Cái bóng trên tấm bia kia không hề để tâm đến những ý nghĩ trong đầu Lâm Động, giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên.
Lâm Động chớp mắt, chắc tấm bia đá đang nói đến Hắc Đồng lão nhân hồi đó, từ một số ký ức hắn có được từ Đại Hoang Cổ Bi thì dường như cả hai đều có mối liên hệ gì đó với cái thứ thần bí hắc ám quỷ dị kia.
– Trên người ngươi còn có một số thứ vũ kỹ quen thuộc, cũng khá giống với tên tiểu tử Đại Hoang Đế…
Cái bóng kia lại nói tiếp.
Khóe miệng Lâm Động không kềm được nhếch lên, đang nói đến Đại Hoang Nhân Thiên Thủ sao? Vũ kỹ này hắn cũng có được từ Đại Hoang Cổ Bi, cũng là từ một Tông phái Viễn Cổ, tuy cũng là Linh Vũ kỹ cao cấp nhưng Lâm Động ngày một nhiều thủ đoạn hơn, khi đối địch với kẻ khác cũng ít sử dùng đến vũ kỹ này.
– Tiền bối, hình như người có chút vấn đề gì đó?
Lâm Động ôm quyền với tấm bia đá, ánh mắt nhìn về những đường vân đen đang chuyển động, nhìn qua có vẻ như chúng cũng có linh trí vậy.
Hơn nữa dường như tấm bia đang trấn áp chúng, nhưng thứ đó lại đang có dấu hiệu xâm thực ngược lại tấm bia đá.
Uỳnh uỳnh!
Khi Lâm Động còn đang nhìn chăm chú những hoa văn đen quỷ dị đó, tấm bia đá bỗng rung lên dữ dội, ở bên dưới, số vân đen như hồi sinh điên cuồng bò lên trên tấm bia. Hơn nữa, khi chúng bò lên, những luồng hắc khí mang theo sức mạnh tà ác lan tỏa ra nhanh chóng bay về phía Lâm Động.
Thấy thế, sắc mặt Lâm Động kịch biến, vội lùi nhanh về sau. Tuy chỗ hắc khí ấy rất ít nhưng hắn không dám để chúng dính lên người. Cường hãn như tấm bia đá thần bí còn bị nó khiến thê thảm thế kia, hắn thật không tưởng tượng được nếu mình bị nó xâm thực thì sẽ thành thế nào.
– Hừ!
Biến cố bất ngờ này cũng khiến tấm bia đá phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi nó rung lên, vô số tia sáng màu vàng cổ lão trào dâng, một thứ sức mạnh khó lòng hình dung trấn áp thứ ánh sáng đen kia xuống.
– Khặc khặc khặc!
Khi ấy Lâm Động có thể nghe thấy dường như có một tiếng cười phát ra, nó vô cùng tà ác lạnh lùng, đồng tử Lâm Động phải co rút lại.
Quả nhiên đám hoa văn đen ấy là một loài sinh vật quỷ dị chưa được biết đến.
Tấm bia bắn ra ánh sáng đánh tan chỗ hắc khí bay về phía Lâm Động, rồi thu lại ánh sáng.
– Tiền bối, đó là thứ gì vậy?
Khi tấm bia đã trở lại yên tĩnh, Lâm Động không kìm được hỏi.
Tấm bia đá trầm mặc một lúc, bề mặt bỗng tràn lên ánh sáng, dường như biến thành một tấm gương vậy.
Trên tấm gương đó xuất hiện một cảnh tượng, có lẽ đó là vùng thiên địa bao la vô tận, Lâm Động có thể thấy một tấm bia đã khổng lồ trong đó, là Đại Hoang Vu Bi.
Trên bầu trời xung quanh Đại Hoang Vu Bi còn thấy không ít bóng người lơ lửng. Tuy Lâm Động không thể nhìn rõ được dáng vẻ bọn họ, nhưng từ khí thế của bọn họ, có thể biết chắc chắn bọn họ là những cường giả đỉnh cấp trong thiên địa.
Lúc này, ở phía trước cách xa tấm bia và những cường giả kia, không gian dường như xuất hiện một tầng đứt đoạn, hắc khí tràn lan, dường như cả thiên địa cũng phát ra tiếng kêu ai oán.
Trong đám khí đen có vô số tia sáng lạnh lẽo tà ác, rồi những cường giả kia bỗng ra tay, cả thiên địa như rung chuyển.
Tuy cảnh tượng trên tấm gương chỉ là một góc của chiến trường, nhưng Lâm Động vẫn cảm thấy run rẩy. Hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc là cuộc chiến quy mô thế nào mà bất kỳ ai trong đó đều có thực lực mạnh hơn cả Chưởng giáo Ứng Huyền Tử. Thế nhưng Lâm Động vẫn nhìn thấy khi hai bên giao chiến vẫn có những thân ảnh phải mất mạng…
Những sinh vật chưa biết tràn ra từ phần không gian bị đứt đoạn, nó mang một sức mạnh đáng sợ.
Trên tấm gương ấy, ánh sáng chuyển đổi rồi ngưng tụ tại một cảnh, đó là Đại Hoang Vu Bi từ trên trời rơi xuống, ánh sáng màu vàng cuộn trào trấn áp đám hắc khí kia lại, hắc khi chuyển động biến thành một bóng người quỷ dị mà mơ hồ.
Âm thanh chói tai dưới sự trấn áp của tấm bia ngày một nhỏ dần, cuối cùng Đại Hoang Vu Bi rơi xuống, mặt đất nứt ra rồi tấm bia biến mất dưới lớp đất.
Khi Đại Hoang Vu Bi trấn áp thứ sinh vật kia, mặt đất hợp lại dường như để phong ấn sinh vật đó dưới lòng đất.
Lâm Động có thể nhìn thấy khi mặt đất khép lại, một thân ảnh từ tấm bia bay ra, người đó nhìn nơi Đại Hoang Vu Bi rơi xuống, dường như khẽ thở dài rồi lao về phía không gian đứt đoạn kia.
Cảnh tượng đến đây là chấm dứt!
Lâm Động có chút thất thần, mãi lâu sau hắn mới tỉnh lại sau sự chấn động. Hắn không biết thời Viễn Cổ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là một chuyện lớn động trời. Nếu không thì cũng không có nhiều cường giả đỉnh cấp như vậy tụ họp lại cùng kháng địch.
Thân ảnh cuối cùng đó có lẽ là chủ nhân của Đại Hoang Vu Bi, người đó dùng Đại Hoang Vu Bi để trấn áp sinh vật chưa biết kia. Thứ đó có lẽ chính là thứ hắc khí phía dưới tấm bia hiện giờ.
– Ta có thể giúp được gì ngài không?
Lâm Động dò hỏi.
– Ngươi nói đúng, đúng là ta đã bị bệnh rồi… Và nguyên nhân của căn bệnh chính là thứ ta đang trấn áp này!
Thân ảnh trên tấm bia lại ngưng tụ, giọng nói khàn khàn vang lên.
– Không thể tiêu diệt nó sao?
Lâm Động trầm ngâm, nói.
– Nếu là ta khi còn ở trạng thái tốt nhất thì có lẽ được, nhưng hiện nay thì… Trước ngươi cũng có người đã đến đây, rồi rời đi, nhưng cuối cùng chẳng một ai quay về!
Bi Linh nói.
– Bọn họ là tiền bối của Đạo Tông ta, nhưng hiện giờ đều không còn nữa!
Hắn do dự một lát rồi nói:
– Trong người ta có một số thứ, nếu có thể tiêu diệt thứ đó thì ta có thể cho tiền bối mượn!
– Ha ha, ta cảm nhận được lão bằng hữu trong người ngươi!
Tấm bia dường như khẽ cười, khi giọng nói vừa dứt thì Lâm Động cảm nhận được Thạch phù thần bí khẽ rung lên.
– Nhưng nó còn bị thương tổn nặng hơn cả ta nữa, muốn hồi phục linh trí không dễ đâu!
Lâm Động khựng người lại, đây là lần đầu tiên hắn nghe được thông tin về Thạch phù thần bí, vội nói:
– Vậy tiền bối có biết làm sao để phục hồi linh trí cho nó không?
– Phải xem cơ duyên của ngươi thôi!
Tấm bia không trả lời câu hỏi của Lâm Động mà lại cho một đáp án khiến người ta đau đầu.
– Trong người ta còn có Thôn Phệ Tổ Phù… có thể giúp tiền bối không?
Lâm Động nói.
– Sức mạnh của một tấm Tổ Phù không đủ… muốn tiêu diệt nó cần ít nhất hai cái!
Tấm bia nói.
Lâm Động cười khổ, rốt cuộc nó là cái thứ quái quỷ gì mà cần sức mạnh của tận hai cái Tổ Phù? Cả thế gian này chỉ có tám cái thôi a!
– Thế ta có thể giúp gì tiền bối không?
Lâm Động bất lực, những bí mật hắn lấy làm hãnh diện lại chẳng có chút tác dụng gì trước tấm bia này.
– Những người từng đến đây, ta đã giao Đại Hoang Vu Kinh cho bọn họ, điều kiện là bọn họ mang hai cái Tổ Phù đến đây… nhưng đáng tiếc cuối cùng bọn họ không quay lại!
Từ trong tấm bia đá phát ra tiếng thở dài.
– Tổ Phù tìm đâu có dễ!
Lâm Động lắc đầu, thiên địa rộng lớn thế này chỉ có tám cái Tổ Phù, mà một số cái còn đã có chủ nhân. Những người đó đều là cường giả vô cùng cường đại, muốn đoạt đồ trong tay bọn họ không phải chuyện sáng suốt.
– Ngươi hiện giờ chẳng giúp được gì cho ta cả. Ngươi có thể nhận ra ta bị bệnh nhưng lại không thể chữa cho ta!
Giọng nói ấy khiến Lâm Động có phần bị đả kích, nhưng cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
– Nhưng ta cũng có thể giao dịch với ngươi, điều kiện cũng giống như với các tiền bối của ngươi! Ta giao Đại Hoang Vu Kinh cho ngươi, sau này ngươi mang về hai cái Tổ Phù về giúp ta tiêu diệt nó!
Lâm Động trầm ngâm, hỏi:
– Ta có bao nhiêu thời gian?
– Không đến ba năm, thứ đó xâm thực ngày một mạnh, ta cũng khó lòng trấn áp. Một khi nó thoát ra và phá vỡ được không gian thì thế gian này sẽ có một thảm họa không thể tránh được.
Tấm bia nói.
– Khi nó thoát ra, Tông phái ở ngoại giới đó sẽ xông vào tiêu hủy tất cả!
Đồng tử Lâm Động co rút lại, sắc mặt nặng nề, một lúc sau hắn gật mạnh đầu, trầm giọng nói:
– Tiền bối yên tâm, ta sẽ dốc hết sức!
– Ha ha, nếu như ngươi thất bại thì có lẽ ngươi sẽ là người cuối cùng nhận sự ủy thác của ta. Ngoài ra chuyện này không được nói cho bất cứ ai, dù là trưởng bối trong Tông phái của ngươi. Thứ ta đang trấn áp không một Tông phái nào có thể chống lại được. Một khi xuất hiện sai sót, thiên địa sẽ diệt vong. Vì dù sao trong thiên địa này không còn cường giả nào như chủ nhân ta nữa.
Giọng nói của tấm bia trở nên nặng nề hơn.
– Ta biết rồi!
Lâm Động hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Thân ảnh trên tấm bia dường như cũng gật đầu, rồi mặt bia chấn động, những văn tự cổ xưa trên nó thoát ra, rồi biến thành bốn chữ cổ xưa mà vàng vọt lơ lửng trước mặt Lâm Động tỏa ra thứ khí tức hoang vu nồng đậm: Đại Hoang Vu Kinh!
Lâm Động nhìn bốn chữ cổ xưa đó mà kích động đến run người lên.