Lan tỏa trong không gian là một mùi tanh nồng của máu, tất cả dường như vô cùng yên tĩnh, và nguyên nhân gây ra sự yên tĩnh này chính là gã thanh niên trẻ tuổi vừa xuất hiện.
Gã thanh niên này, luận về thực lực bề ngoài thì không thể coi là xuất sắc ở nơi thiên tài nhiều như lá mùa thu này được, thế nhưng lại không một ai dám coi thường hắn. Mọi việc xảy ra trước đó khiến bọn họ hiểu rằng, coi thường hắn là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn!
Vì vậy, khi giọng nói không vang dội nhưng đầy sát khí đó vang lên, không ít người đến hít thở cũng trở nên khó khăn. Bọn họ cảm thấy dường như mùi máu tanh trong không gian bỗng trở nên đậm đặc hơn hẳn.
Ứng Tiếu Tiếu ở trên không trung vội bay xuống, sau khi thấy Ứng Hoan Hoan không có gì đáng ngại thì thở phào nhẹ nhõm.
– Tiếu Tiếu sư tỷ, việc còn lại cứ để ta!
Lâm Động buông nàng thiếu nữ ra, nhìn lên Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn hắn, trên gương mặt ấy không còn nụ cười thường ngày nữa, trong mắt là những tia máu đỏ khiến hắn trở nên vô cùng dữ dằn, chỉ là trong mắt Ứng Tiếu Tiếu, lại khiến nàng cảm thấy an lòng.
Nàng cũng nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt hắn, chắc thời gian đi đường hắn đã rất vất vả để về kịp lúc.
– Vất vả cho ngươi rồi, cẩn thận nhé!
Ứng Tiếu Tiếu đau lòng ôm Ứng Hoan Hoan, rồi nhìn Lâm Động, nói.
Tuy biết tình hình hiện nay nguy hiểm thế nào, nhưng nàng biết gã thanh niên trước mặt ít nhất sẽ làm được những chuyện không một chút chắc chắn.
– Lâm Động ca!
Lâm Động gật đầu, quay người lại thì một giọng nói đầy mừng rỡ truyền tới, Thanh Đàn xuất hiện với gương mặt xinh đẹp đầy hỷ sắc.
Lúc này Thanh Đàn đã quệt đi vết máu nơi khóe miệng, chắc hẳn không muốn Lâm Động biết mình bị thương, nhưng gương mặt nhợt nhạt cũng để lộ phần nào.
Lâm Động nhìn gương mặt nhỏ bé của Thanh Đàn, tay khẽ vỗ lên đầu nàng, lần này hắn không trách mắng nàng, chỉ là đôi mắt vốn đã dữ dằn càng trở nên đáng sợ hơn.
– Đưa Thần Khôi huynh lùi về sau!
Lâm Động nhìn Thần Khôi bị thương cách đó không xa.
– Vâng!
Thanh Đàn ngoan ngoãn gật đầu. Theo những gì nàng hiểu về Lâm Động, nàng biết đằng sau gương mặt bình tĩnh kia là sự phẫn nộ đáng sợ.
Ở phía xa, Nguyên Thương lạnh lùng nhìn Lâm Động, ánh mắt lóe sát ý:
– Ta còn tửng ngươi trốn đến khi cuộc thi kết thúc, không ngờ cũng có chút gan xuất hiện tại đây!
– Nơi này không tệ!
Với lời nói mỉa mai đó, Lâm Động chẳng quan tâm, chỉ nhìn quanh quất.
– Làm mộ địa cho các ngươi chắc cũng xứng với thân phận của các ngươi rồi!
Câu nói tiếp theo của Lâm Động khiến Nguyên Thương nheo mắt, hàn ý càng thêm nồng đậm.
– Ngươi là cái thá gì, nơi này làm mộ địa cho Đạo Tông các ngươi còn được!
Gã Linh Tướng của Nguyên Môn vừa rồi giao đấu với Thanh Đàn, cười lạnh nói.
Lâm Động liếc nhìn hắn, bàn chân nhấc lên, để lại một đạo tàn ảnh.
Vút!
Gã Linh Tướng kia cũng không tầm thường, vừa nhìn thấy tàn ảnh, sắc mặt hắn thay đổi, rồi nhanh chóng lùi về sau.
Thế nhưng khi hắn vừa lùi sau, không khí phía trước mặt vang lên tiếng gió rít, Lâm Động đã xuất hiện trước mặt hắn một cách quỷ dị, không nói lời nào tung ra một quyền.
Khi tung quyền ra, long lân trên tay hắn bỗng dần biến mất, chỉ trong chớp mắt đã chui xuống dưới da, bề mặt cánh tay ánh lên màu xanh, từng đường vân xanh nhu động dưới da, nhìn kỹ thì thấy những hoa văn đó hình rồng, tỏa ra năng lượng kinh người.
Tốc độ của Lâm Động cực nhanh, gã Linh Tướng kia chỉ thấy trước mắt lóe sáng rồi năng lượng đáng sợ cùng kình phong mạnh mẽ đánh lên ngực.
Bịch!
Âm thanh trầm đục vang lên, sau đó tất cả mọi người cùng nhìn thấy, mặt đất dưới chân gã Linh Tướng đó bắt đầu nứt toác, vết nứt nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Vẻ mặt gã Linh Tướng cứng đờ, chầm chậm cúi xuống nhìn Lâm Động với ánh mắt kinh hoàng.
Lâm Động không hề nhìn hắn thêm lần nào, thu lại quyền rồi vòng qua hắn. Khi hắn bước đến bước thứ ba thì trên người gã Linh Tướng bỗng xuất hiện vết rạn nứt, sau đó bùm một tiếng nổ tung trước vô số ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh.
Một gã Linh Tướng của Nguyên Môn, thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đã bị Lâm Động đánh một quyền nổ tung!
Cả không gian tĩnh lặng, nhất thời có những tiếng hít khí lạnh vang lên. Thực lực cường hãn đến mức độ này, thậm chí một vài cường giả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh cũng khó lòng làm được!
Lâm Động chầm chậm bước ra khỏi đám bụi máu, đi đến đâu đệ tử Nguyên Môn đều kinh hãi lùi đến đấy.
Sắc mặt Nguyên Thương tối sầm lại, một lúc sau mới lên tiêng:
– Dám giết đệ tử Nguyên Môn ta, ngươi thật to gan! Xem ra lần này ngươi chủ định kéo đệ tử Đạo Tông vào đường chết rồi!
– Yên tâm, kết cục của ngươi sẽ giống hắn thôi!
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thương, cười nhạt.
– Khốn kiếp, hôm nay lão tử phải xé xác ngươi!
Lâm Động vừa dứt lời thì từ phía xa bỗng có tiếng gầm lên phẫn nộ. Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy Lôi Thiên lúc nãy bị đánh lún trong vách núi đang hằm hè nhìn Lâm Động, nguyên lực bùng phát. Thanh đại đao lấp lánh lôi quang xuất hiện trong tay, sau đó hắn lao tới, vung cây đao với luồng năng lượng cuồng bạo chém xuống Lâm Động, thanh thế vô cùng khủng khiếp. Hiển nhiên đây là đòn công kích toàn lực của Lôi Thiên.
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn đao quang sắc lạnh, long lân lấp lánh ánh sáng xanh lại quay về bên trong cơ thể, nhìn dường như từ bỏ lớp phòng ngự của cơ thể.
Thế nhưng bề mặt da toàn thân hắn lại tỏa ra ánh sáng xanh, những đường gân xanh nhu động dưới lớp da phát ra những luồng năng lượng đáng sợ.
Rõ ràng, hiện giờ Lâm Động đã vô cùng thành thục Thanh Thiên Hóa Long Quyết, lúc này nhìn hắn dường như không có lớp long lân uy vũ, nhưng thực chất lại có năng lượng đáng sợ hơn nhiều.
Thu lại lớp long lân, Lâm Động nắm tay lại tung một quyền!
– Grào!
Thanh quang hùng hồn bùng phát từ cánh tay Lâm Động, phảng phất dường như có tiếng Long ngâm vang lên. Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy một con Cự long bằng thanh quang cuộn tròn trên nắm đấm của Lâm Động, rồi cứ thế dùng nắm đấm không đó đánh lên Lôi đao của Lôi Thiên.
Ầm!
Vào khoảnh khắc ấy, tiếng sấm rền vang vọng, một làn sóng năng lượng cuồng bạo lan tỏa, mặt đất xung quanh đó nhanh chóng nứt toác thành những cái rãnh lớn.
– Cút!
Ánh mắt Lâm Động dần chuyển thành màu xanh, trong mắt hắn dường như có hoa văn Thanh Long, một thứ áp lực mà chỉ Cự long Viễn Cổ mới có như ẩn như hiện tỏa ra từ người hắn.
Lâm Động lúc này thật sự như một đầu Cự long Viễn Cổ với sức mạnh lật tung thiên địa!
Tiếng quát vang lên từ miệng Lâm Động, thanh quang bùng phát, một luồng năng lượng đáng sợ khiến sắc mặt Lôi Thiên kịch biến. Toàn thân Lôi Thiên run lên, Lôi đao tuột khỏi tay, thân hình bay ngược ra sau một cách thảm hại.
Giao đấu chính diện, Lôi Thiên đã hoàn toàn yếu thế!
Lâm Động nhìn Lôi Thiên, ánh mắt lóe sát ý, thân hình biến thành quang ảnh rồi xuất hiện trước mặt Lôi Thiên.
– Lâm Động, ngươi dám!
Linh Chân thấy Lâm Động định hạ sát thủ, sắc mặt lạnh băng, điểm quạt trong không trung, một đạo nguyên lực sắc lạnh biến thành hình cây trường mâu bắn thẳng về phía Lâm Động.
Thế nhưng khi nó sắp cắm lên người Lâm Động thì hắn đưa tay trái ra, tóm lấy cây trường mâu, rồi tay kia nắm lại nhanh như chớp đánh lên ngực Lôi Thiên.
– Phụt!
Sắc mặt Lôi Thiên kịch biến, máu tươi phun ra, thân hình hắn thảm hại bay về sau, khí tức yếu đi rất nhiều, rõ ràng đã bị trọng thương.
Cả không gian vang lên những tiếng hít khí lạnh, vô số ánh mắt kinh dị nhìn thân ảnh trẻ tuổi kia.
Chỉ trong vài hiệp, một quyền đánh chết một Linh Tướng Nguyên Môn, đồng thời trong tình trạng bị Tiểu Linh Vương can thiệp, lại đánh trọng thương Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên, bản lĩnh này thật khiến người ta phải há hốc miệng!
Không ít người nhìn nhau, chẳng trách mà vừa rồi Lâm Động dám mạnh miệng như vậy, thì ra thời gian vừa qua thực lực hắn đã tăng lên rất nhiều!
– Tình hình tiếp theo sẽ đặc sắc lắm đây!
Một số người nhìn về phía Nguyên Thương, lúc này sắc mặt đã tối sầm lại. Xem ra muốn dọn dẹp đệ tử Đạo Tông cũng không đơn giản như bọn chúng nghĩ.