Hàng trăm sợi xích đỏ rực như những con hỏa long xuyên thủng bầu trời quấn lấy thân ảnh màu xám đang lao tới.
Biến cố này hiển nhiên cũng khiến Tà Cốt lão nhân hơi giật mình, nhưng lão chỉ hừ một tiếng, hai bàn tay cong lại thành trảo, mười đạo hắc quang bắn ra cắt đứt những sợi xích đỏ.
Bùm bùm!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, hai bàn tay chạm mặt đất, từng đợt nguyên lực không ngừng truyền vào lòng đất, mặt đất không ngừng nứt toác ra, vô số sợi xích đỏ không ngừng bắn lên lao về phía Tà Cốt lão nhân.
Đối mặt với công kích đó, Tà Cốt lão nhân đứng trên không, trảo phong lan tỏa không cho bất cứ sợi xích nào tiếp cận cơ thể.
– Trình độ này cũng muốn giữ chân lão phu? Nằm mơ giữa ban ngày!
Tà Cốt lão nhân châm chọc.
Lâm Động bỏ ngoài tai lời nói của lão, tâm thần rung lên, lại thêm mười sợi xích nữa bay ra quấn lấy lão.
– Vô ích thôi!
Tà Cốt lão nhân lại vung trảo, kình phong mạnh mẽ lại cắt đứt mười sợi xích, thế nhưng lần này khóe miệng Lâm Động lại nhếch lên.
Phụt!
Nơi đứt đoạn của sợi xích, mười sợi xích nhỏ hơn lại bay ra một cách quỷ dị, sau đó như những con độc xà quấn lấy tứ chi của Tà Cốt lão nhân.
– Phá!
Bị những sợi xích quấn quanh người, ánh mắt Tà Cốt lão nhân lạnh băng, nguyên lực bùng phát định chấn đứt những sợi xích đó.
Rắc rắc rắc!
Nhưng lần này Tà Cốt lão nhân không thể còn thế như chẻ tre giống lúc trước nữa, khi nguyên lực của lão bùng phát, những sợi xích nhỏ tỏa ra hắc quang. Tuy có bị chấn động phát ra những tiếng răng rắc nhưng vẫn ngoan cường trói chặt lấy Tà Cốt lão nhân.
– Cái gì?
Sắc mặt Tà Cốt lão nhân cuối cùng cũng có lần đầu tiên biến sắc, ánh mắt lão đầy vẻ khó tin. Lão thật sự không thể tin, với thực lực của lão mà không thể thoát khỏi những sợi xích dường như rất nhỏ bé này.
– Xem ra ngươi vẫn quá sơ suất!
Lâm Động ngẩng đầu lên, trong những sợi xích màu đen kia có ẩn chứa lực thôn phệ, hơn hẳn những sợi xích đỏ rực trước đây. Dù thực lực của Tà Cốt lão nhân có cường hãn nhưng muốn thoát được cũng rất tốn công.
– Tiểu tử, ngươi cũng đắc ý quá sớm rồi! Dù lão phu không động đậy được, nhưng muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay.
Tà Cốt lão nhân nhìn Lâm Động với ánh mắt tối tăm, chân giẫm một cái trên không, một đạo nguyên lực hàng trăm thước hiện ra nhằm thẳng Lâm Động mà oanh kích.
Vút vút vút!
Những sợi xích đỏ rực kết lại thành một tấm lưới phía trên đầu Lâm Động chặn luồng nguyên lực kia lại.
– Ngông cuồng đủ rồi thì hãy thử nếm chiêu ta chuẩn bị cho ngươi!
Những sợi xích đỏ không ngừng đứt đoạn, từ trên trời rơi xuống. Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Tà Cốt lão nhân, nụ cười càng thêm dữ dằn.
– Ăn nói ngông cuồng!
Đồng tử Tà Cốt lão nhân hơi co rút lại, lão cũng nhìn Lâm Động chằm chằm, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên lão cảm thấy bất an, mọi hành động hôm nay của Lâm Động dường như có một âm mưu gì đó!
Lâm Động nhếch mép cười, cũng không nói gì thêm, khó khăn lắm hắn mới giữ chân được lão già kia, đây chính là cơ hội duy nhất cho hắn thi triển sát chiêu.
Phù!
Lâm Động thở ra một luồng hơi trắng, sau đó bàn tay nắm lại, một tấm cổ bài đỏ rực như lửa xuất hiện, chính là Viêm Thần Cổ Bài!
Tâm thần hắn khẽ động, cổ bài chầm chậm bay lên, đồng thời cũng có vô số ngọn lửa bùng cháy từ nó.
Không gian xung quanh đều bắt đầu biến dạng, một luồng nhiệt khí nóng bỏng đáng sợ dần lan tỏa ra, khiến nguyên lực thiên địa ở xung quanh đều sục sôi lên.
– Đây là…
Tà Cốt lão nhân nhìn tấm cổ bài, sắc mặt trở nên khó coi, ngọn lửa cháy trên cổ bài khiến lão cũng cảm thấy sợ hãi.
– Phụt!
Lâm Động phun một ngụm tinh huyết mang theo nguyên lực tinh thuần lên Viêm Thần Cổ Bài, nguyên lực trong thân thể hắn cũng bùng phát rồi chui hết vào cổ bài.
Sắc mặt Lâm Động hiện lên chút nhợt nhạt, khí tức của hắn cũng nhanh chóng yếu đi, rõ ràng Viêm Thần Cổ Bài đã tiêu hao gần hết sức lực của hắn.
Ngọn lửa trên cổ bài càng ngày càng thêm đỏ rực, cuối cùng đỏ chói như máu tươi vậy.
– Viêm Phần Càn Khôn Tiễn!
Thủ ấn của Lâm Động biến hóa, giọng nói trầm đục cũng vang ra từ cổ họng hắn.
Ngọn lửa trên Viêm Thần Cổ Bài lập tức bắn lên trời, biến thành một mũi trường tiễn huyết sắc.
Mũi tên này dài đến vài trường, ngọn lửa tựa như máu tươi nhỏ giọt xuống, khi những ngọn lửa đó cháy cũng tỏa ra những luồng năng lượng hủy diệt.
Đồng tử của Tà Cốt lão nhân không kìm được mà co nhỏ lại, sắc mặt lão hiện lên vẻ kinh hãi, lão thật sự không thể ngờ Lâm Động lại có thể có được công kích đáng sợ thế này!
Vẻ dữ dằn trên mặt Lâm Động càng thêm rõ ràng, sau đó hắn làm ra vẻ giương cung, cuối cùng thả tay ra.
Vút!
Đúng lúc đó, mũi trường tiễn đỏ rực phát ra âm thanh chói tai, xuyên thủng không khí, nhanh như chớp đã bắn thẳng về phía trán Tà Cốt lão nhân.
Uỳnh!
Toàn thân Tà Cốt lão nhân toát mồ hôi, gương mặt già nua hiện lên sự sợ hãi, nguyên lực toàn thân bùng nổ, cuối cùng lão cũng chấn đứt được những sợi xích đen kia, sau đó không kịp nghĩ gì nữa vội vàng lùi về phía sau. Lão có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đe dọa đến tính mạng từ mũi tên kia.
– Muốn chạy e là muộn rồi!
Lâm Động cười nhạt, đòn công kích này hắn dùng toàn lực cũng chỉ có thể phát động một lần, mà sau đó còn mất một thời gian mới có thể hồi phục, nếu Tà Cốt lão nhân mà tránh được thì hắn sẽ không có khả năng phản kháng.
Vì thế, một tiễn này bắt buộc phải trúng đích!
Lâm Động biến hỏa ấn pháp, tinh thần lực hùng hồn điên cuồng cuộn ra từ nê hoàn cung, một giọng nói trầm đục thốt ra từ miệng hắn:
– Tĩnh Chỉ!
Một luồng năng lượng quỷ dị nhanh như chớp khuếch tán ra trên không trung, sau đó Tà Cốt lão nhân bỗng kinh hãi phát hiện toàn thân mình bỗng nhiên đông cứng lại!
Sự đông cứng này ngắn ngủi dường như không thể phát giác được nhưng lại thật sự tồn tại, sự ngắn ngủi đó nếu là lúc bình thường thì chẳng ai nhận ra, nhưng vào lúc này đó lại là một khoảnh khắc chí mạng!
Vút!
Lúc này, mũi trường tiễn đỏ rực xuyên thủng không gian, cuối cùng trước ánh mắt kinh hãi của Tà Cốt lão nhân đâm thẳng vào người lão!
Bùm!
Khoảng khắc ấy, những ngọn lửa đỏ rực bùng nổ, cả không gian trong Phần Thiên Đỉnh cũng rung lên dữ dội!