Uỳnh!
Gió thôi qua bình nguyên, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn bao phủ cả trời đất. Phía dưới những tầng mây đen là hai thân ảnh đang đứng đối diện nhau, ánh mắt cả hai đều sắc lạnh như đao.
– Chưa từng có kẻ nào cướp người khỏi tay Huyết Mãng Thành mà chưa phải trả
giá…
Tào Doanh chầm chậm giơ huyết mâu lên chĩa về phía Lâm Động. Trong đôi mắt tam giác là một sự hung tàn trào dâng, ngay sau đó bùng phát như núi lửa phun trào.
– Ngươi cũng không phải ngoại lệ!
Ngay khi Tào Doanh dứt lời, nguyên lực hùng hồn ập tới, cuồng phong tụ lại trên bầu trời. Thân ảnh hắn nhanh như quỷ dị xuất hiện phía trước Lâm Động. Hắn cầm huyết mâu vẽ nên một dường con đem theo kình lực mạnh mẽ tấn công nhằm vào những nơi hiểm yếu của Lâm Động.
Lâm Động vẫn vững như bàn thạch, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn mâu ảnh đang ập tới. Rồi tay hắn bỗng siết lại, Lôi Đế Quyền Trượng trong tay lập tức phát ra tiếng sấm rền, lôi quang lấp lánh, vô số trượng ảnh bắn ra, không chút nhún nhường dâm thẳng lên công thế của Tào Doanh.
Keng keng!
Âm thanh giòn tan vang lên cùng với những tia lửa bắn tóe trên không trung. Mỗi lần trượng ảnh và mâu ảnh va chạm là kình phong cuồng bạo lại nổi lên, cảnh tượng đó khiến không ít người giật mình.
Hai thân ảnh nhanh như chớp lao vào nhau, vừa chạm là lại lùi ra xa, sau đó thân thể lại lao vút tới như mũi tên.
– Tên Lâm Động này có thể đánh chính diện với Tào Doanh? Sao có thể? Hẳn mới chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành thôi mà?
Cuộc chiến chính diện trên không trung khiến bên dưới đầy kinh ngạc, không ít người ánh mắt trở nên ngưng trọng, lúc này họ mới hiểu người thanh niên kia dám khiêu chiến Huyết Mãng Thành là có năng lực thật sự.
Nguyên lực cuồng bạo lan rộng, trượng ảnh và mâu ảnh dột nhiên thu về, lôi trượng và huyết mâu bỗng lóe sáng, đỉnh lôi trượng điểm lên mũi thương.
Bùm!
Kinh lực dáng sợ tạo ra từng dợt gợn sóng khuếch tán ra xung quanh, không gian như bị biến dạng cả đi.
Tào Doanh nhìn Lâm Động chăm chăm cũng cảm thấy chút chấn động. Hắn không thể hiểu tại sao Lâm Động có thể với thực lực Tử Huyền Cảnh tiểu thành lại kháng cự chính diện được với hắn. Mức độ hùng hồn của nguyên lực giữa hai bên phải chênh lệch mới đúng.
– Xem ra tiểu tử này cũng không đem giản.
Ánh mắt Tào Doanh tối lại, rồi hắn biến đổi chường ấn, cái đầu rắn ở đỉnh huyết mâu bỗng như sống dậy, ánh huyết quang bắn ra, men theo Lôi Đế Quyền Trượng lao tới Lâm Động. Trong thú huyết quang đó có một thứ mùi mang độc tính chí mạng.
Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, nguyên lực cuộn trào, nhưng bị huyết quang đánh bật ra, dường như huyết quang có thể ăn mòn mọi thứ, ngay nguyên lực cũng không thể ngăn chặn.
– Lẽ nào ngươi không biết bản thành chủ bản thể chính là Huyết Quỷ Mãng sao? Độc tính của ta, dù là cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành nếu dính phải cũng chết là chắc!
Tào Doanh cười khảy.
– Nguyên lực bình thường đúng là khó lòng chặn được.
Thế nhưng Lâm Động cũng cười, Lôi Đế Quyền Trượng bỗng bắn ra lôi quang mang theo lôi đình lực cuồng bạo. Lôi quang tụ lại xung kích thẳng lên huyết quang.
Phụt!
Lần này huyết quang không có được hiệu quả như trước đó nữa, trước sự xung kích của lôi quang, huyết quang phát ra tiếng xẹt xẹt rồi bùm một tiếng tan biến hoàn toàn.
– Sao có thể?
Tào Doanh thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi. Huyết độc chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của hắn, bình thường, dù là cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành nếu bị dính phải cũng khó thoát, dù có kẻ chống cự được cũng phải rất vất vả, sao Lâm Động có thể dễ dàng như vậy?
– Hừ, ngươi cũng thử của ta đi!
Ánh mắt Lâm Động lóc hàn quang, Lôi Đế Quyền Trượng đơn theo lôi quang chói lòa tấn công thẳng vào tim Tào Doanh.
Keng!
Tào Doanh vội vàng thu mâu vồ chặn công thế. Nhưng trên quyền trượng lại có một thứ lực dạo cuồng bạo ập tới, vô số tia diện chui vào cánh tay hắn.
Một cơn đau nhói lan tỏa, sắc mặt Tào Doanh kịch biến, nguyên lực trong cơ thể trào dâng, cả cánh tay biến thành màu đò huyết điên cuồng chống lại sức mạnh của lôi quang. Nhưng rõ ràng lôi quang cũng rất khó đối phó, mỗi một chút lôi quang bị đánh tan là máu tươi lại thấm ra từ lỗ chân lông trên tay Tào Doanh…
– Tên khốn kiếp!
Cánh tay Tào Doanh run lên, gương mặt đã trở nên vô cùng dữ dằn, hắn không thể ngờ mình lại bị thương trước như vậy.
– Xem hôm nay lão tử nuốt sống ngươi!
Tào Doanh vung tay, một số giọt máu ngưng tụ lại trước mặt, hắn lướt ngón tay qua, vết máu biến thành đạo phù văn.
– Vạn Xà Huyết Độc Linh!
Huyết quang biến thành hàng vạn con huyết xà bay ra từ trong người Tào Doanh rồi bao quanh đạo phù văn. Chỉ trong chớp mắt đã phình to ra thành một con huyết xà hàng nghìn trượng.
Trên người con huyết xà phủ đầy những đạo phù văn quý dị. Cái mồm con huyết xà há ra, máu tươi không ngừng nhỏ xuống khiến không khí cũng xì khói trắng.
Thú độc tính kinh người đó lan tỏa trong không gian. Cường giả trên bình nguyên thấy vậy sắc mặt đều kinh hoàng, vội vàng nín thở.
– Không cần phải dây dưa với ngươi nữa, nuốt cho ta!
Tào Doanh cười khảy, giơ bàn tay ra, con cự xà lao vút tới với tốc độ kinh người.
Chỉ thấy hồng quang lóe lên trên không trung rồi con cự xà đã xuất hiện ngay phía trên đỉnh đầu Lâm Động, há cái mõm đỏ lòm lao xuống.
Không ít người đều thầm lắc đầu, cuộc chiến này kết thúc nhanh thật, con huyết xà này Tào Doanh phải khổ luyện mới thành, nếu bị nuốt vào trong thì cường giả Tử Huyền Cảnh cũng biến thành nước. Bao năm nay không biết bao nhiêu người bị nuốt vào, nhưng chưa một ai còn sống mà ra cả.
Trên sườn núi, hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc thấy vậy sắc mặt kịch biến, chỉ Tâm Thanh siết chặt tay nhìn chăm chăm vào con Huyết Mãng Độc Linh.
– Đồ không biết sống chết.
Tào Doanh cười gằn, ánh mắt tối tăm nhìn vồ phía ba người Tâm Thanh, khi hắn định ra tay thì một tiếng cười phát ra từ trong bụng con Huyết Mãng Độc Linh.
– Chút độc tính này mà cũng muốn nuốt ta, không sợ chết sao?
Đồng tử Tào Doanh có lại, rồi nghe thấy con Huyết Mãng Độc Linh đột nhiên gầm lên thê thảm, cơ thể tóe ra vô số tia sáng đen.
– Các ngươi nhìn xem rốt cuộc ai nuốt ai?
Lại một tiếng cười khảy nữa vang lên, rồi Tào Doanh nhìn thấy con cự xà bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ kinh người, chỉ vài chục giây dã chỉ còn hơn mười trượng, rồi nổ tung trước bao ánh mắt kinh hãi.
Bụi máu tan dần, một thân ảnh cùng nụ cười hiện ra.
– Sao có thể?
Vô số người cùng kêu lên kinh ngạc, họ thật sự không thổ tưởng tượng được con cự xà có hung danh trong Thú Chiến Vực lại bị tiêu diệt.
Phụt!
Tào Doanh hộc máu, ánh mắt hắn cũng đầy vẻ không tin nổi.
– Chút bản lĩnh đó cùng học đòi thôn phệ?
Lâm Động cười nhìn Tào Doanh, trong một con mắt của hắn dường như có xoáy đen đang xoay chuyển, thấp thoáng có thể thấy những sợi huyết quang hiện ra rồi biến mất trong đó.
Thứ năng lượng đó dương nhiên là đến từ Thôn Phệ Tổ Phù.
Sau khi thực lực Lâm Động tăng lên Tử Huyền Cảnh, sức mạnh của tổ phù cũng bắt dầu thực sự lộ ra. Hơn nữa, với thủ đoạn của hắn hiện giờ hắn có thể thì triển sức mạnh đó mà không bị kẻ khác nhận ra.
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Sắc mặt Tào Doanh tối sầm lại.
Lâm Động cười, hắc quang nơi đầu ngón tay tan đi.
– Người đến lấy mạng ngươi.
Rồi Tào Doanh bỗng nhìn thấy trong một con mắt của Lâm Động bỗng có lôi quang ngưng tụ, sự thay đối quy dị này khiến Tào Doanh thấy lạnh gáy.
Lưỡng đại tổ phù, Thôn Phệ chủ thủ, Lôi Đình chủ công.
Sau khi trở thành Tử Huyền Cảnh, sức mạnh của Lưỡng đại tổ phù cuối cùng đã bộc lộ sức mạnh!