– Đại ca có thể phá giải Ám Uyên Quỷ Phù?
Tiểu Viêm nghe vậy lập tức mừng rỡ, nói.
Lâm Động gật đầu cười, hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, tuy phù văn tiềm nhập trong cơ thể khá khó dối phó nhưng với hắn cũng không phải không thể làm dược.
– Vậy thì tốt rồi, chỉ cần phá giải được Ám Uyên Quỷ Phù trong năm người là chắc chắn năm người họ sẽ theo chúng ta đối phó Từ Chung. Bao năm nay họ đều bị phù văn khống chế, đã oán hận từ lâu rồi.
Tiểu Viêm cười lớn.
– Mọi người định nửa tháng sau động thủ?
Lâm Động nói.
– ừm.
Tiểu Viêm gật đầu, hắn cười khảy”
– Đệ biết, dù lần này đệ không ra tay thì có lẽ Từ Chung cũng không nhịn nổi nữa.
Hắn dừng ở Tử Huyền Cảnh viên mãn quá lâu rồi, muốn đột phá, con đường ngắn nhất là lấy được tinh huyết của đệ.
– Hắn đã luyện chế một nửa chỗ tinh huyết kia một năm trước rồi…
Lâm Động mím môi, xem ra hắn đến cũng thật đúng lúc, nếu đến muộn hơn một chút, Tiểu Viêm lật mặt với Từ Chung thì e không biết ai sẽ chết trong tay ai.
Dù thế nào, hắn là đại ca, nhất định phải đứng bên cạnh Tiểu Viêm lúc khó khăn nhất cùng gánh phong ba.
– Mọi việc đệ sẽ sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó đệ và đại ca sẽ cùng đến Lôi Uyên Sơn giải quyết hắn!
Tiểu Viêm cười:
– Huynh đệ ta liên thủ thì ai cần biết hắn có phải Yêu Soái hay không, chỉ có dường chết mà thôi.
Tiểu Viêm mang đầy sát tâm với Từ Chung, trong hơn một năm nay nếu không phải hắn cũng có chút thủ đoạn thì đã bị giập vùi không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng dù vậy hắn vẫn nhẫn nhịn chinh phục thiên hạ cho Từ Chung.
Nhưng bây giờ thì mọi thứ dã bùng nổ rồi.
Lâm Động gật đầu, rồi nói:
– Đệ ở Yêu Vục lâu như vậy, có liên lạc dược với Tiểu Điêu không?
– Nhị ca à… đệ vẫn chưa có thời gian đến Thiên Yêu Điêu tộc tìm huynh ấy. Với tính cách của nhị ca, nếu bình an vô sự thì nhất định sẽ tìm đệ. Nhưng lâu như vậy chẳng thấy tin tức phong thanh gì. Đệ nghĩ chắc huynh ấy có phiền phức gì rồi. Lúc còn ở Dị Ma Thành, thương thế của huynh ấy là nặng nhất, thiêu đốt phù văn không phải dễ hồi phục đâu.
Tiểu Viêm gãi đầu.
Đương nhiên ngoài lý do đó Tiểu Viêm cũng có suy nghĩ khác. Hắn biết nếu đến Thiên Yêu Điêu gặp Tiều Điêu thì cuộc sống của hắn ở Yêu Vực sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng đó lại không phải điều hắn muốn.
Hắn muốn dựa vào sức mình để trở nên mạnh hơn chứ không thể để Lâm Động và Tiểu Điêu bảo vệ mãi được.
Vì thế hơn một năm nay hắn không chủ động đi tìm Thiên Yêu Điêu tộc, dù Thú Chiến Vực nguy hiểm trùng trùng như hắn chưa bao giờ từ bỏ.
Lâm Động khẽ nhíu mày, xem ra Tiểu Điêu thực sự trọng thương rồi.
– Đại ca có cách nào liên lạc với nhị ca không?
Tiểu Viêm hỏi.
Lâm Động xoa cằm, dường như nhớ ra điều gì, nắm tay lại, một tia sáng đen xuất hiện trong tay.
– Đây là Nguyên Thần truyền âm mà Tiểu Điêu để lại khi đưa đệ đi khỏi Đạo Tông. Nhưng lâu vậy nó gần như bị hỏng rồi, không biết có truyền âm đi được
không…Đành thử xem sao.
Lâm Động búng tay, một đạo hắc quang chui ra từ đầu ngón tay rung chuyển rồi bùm một tiếng nổ tung. Từ bên trong có thứ gì đó truyền ra.
– Đó là cực hạn rồi.. .Tiểu Điêu có nhận được hay không thì phải xem vận may.
Lâm Động nhún vai bất lực. Thứ này quá lâu rồi không dùng, ấn kí mà Tiểu Điêu để lại cũng dần tiêu tan.
Tiểu Viêm gật đầu nói:
– Việc ở đây có lẽ đệ và đại ca giải quyết được, có nhị ca hay không cũng không sao. Nếu không, thân phận Thiên Yêu Điêu lộ ra thì sự việc không còn thú vị nữa.
Lâm Động cũng cười, thân phận Thiên Yêu Điêu ở Yêu Vực đúng là rất có tính chấn nhiếp.
– Vậy đại ca tạm thời ở lại Cửu Vĩ Trại, không cùng đệ về sao?
Lâm Động nghĩ một chút rồi lắc dầu:
– Ta không quen với tình hình ở Lôi Uyên Sơn, mà những việc này có lẽ đệ sẽ làm tốt, chỉ cần đến lúc đó ta cùng đệ đến Lôi Uyên Sơn là dược rồi.
– ừm.
Tiểu Viêm cũng không có ý kiến gì khác, nếu giờ bảo Lâm Động đi cùng, Từ Chung mà biết dược thì chắc sẽ diều tra rồi sinh đề phòng. Như vậy không có lợi cho kế hoạch của họ.
– ở đây cũng tốt, nhưng đại ca cũng nên chú ý một chút. Tuy Cửu Vĩ tộc nhỏ vếu nhưng họ cũng không đơn giản đâu,
Tiểu Viêm lưỡng lự một chút rồi nói.
– ừm, ta biết rồi.
Lâm Động mỉm cười, thời Viễn cổ, Cửu Vĩ tộc là đại chủng tộc có thể sánh ngang với Tứ Bá Tộc, tuy hiện giờ nhỏ yếu, nhưng chưa chắc đã đơn giản.
– Nửa tháng nữa đệ sẽ quay lại gặp đại ca.
Tiểu Viêm biết Lâm Động vốn cẩn thận, nhiều việc chỉ cần nhắc một chút là được.
Tiểu Viêm nói rồi đứng dậy.
Lâm Động gật đầu cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh lẽo.
– Ta cũng muốn gặp vị Yêu Soái đại nhân dám dặt quỷ phù vào đệ.
– Đại ca yên tâm, chúng ta sẽ khiến hắn phải trà hết nợ nần.
Tiểu Viêm cười gằn.
Khi Lâm Động và Tiểu Viêm di ra, những tiếng ồn ào ở bên ngoài lập tức trở nên yên lặng, những thiếu nữ Cửu Vĩ tộc túm năm tụm ba lại, bình thường nhưng người vốn gan dạ trò chuyện với Lâm Động lúc này cũng không dám lại gần. Nguyên nhân chính là vì nam tử cao lớn bên cạnh.
– Lâm Động tiểu ca.
Tâm Di vội tiến lại, rồi nhìn Tiểu Viêm cung kính nói:
– Viêm Tướng đại nhân.
– Tâm trại chủ khách khí rồi, đại ca ta có thể đến đây là nhờ Cửu Vĩ tộc các vị. Bọn ta gặp nhau được phải cảm tạ chư vị mới phải.
Tiểu Viêm bao quyền nói.
Vừa dứt lời thì những người đã nghe đến danh tiếng đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Son đều nhìn nhau, một kẻ giết người như ngóe lại biết cảm tạ người khác?
– Sau này nếu Cửu Vĩ tộc có rắc rối gì cứ đến tìm ta, cống nạp hàng năm cũng không cần nữa. Tiểu Viêm nói.