TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 1071: Đổi Chủ

Vút!

Huyết quang vẽ qua bầu trời, rồi như rạch tan hư không, lóe lên rồi biến mất.

Nhưng tất cả mọi người đều dừng lại trên gương mặt dần dần đông cứng của Từ Chung. Từ đôi mắt đỏ ngầu của hắn, hộ có thể nhìn thấy sự sống đang nhanh chóng mất đi và sự sợ hãi đọng lại…

– Sao…có thể…

Máu tươi chảy ra từ trán Từ Chung, tầm nhìn của hắn bắt đầu tối lại, hắn thấy người thanh niên giơ tay lên ở phía xa. Hắn không thể tin nổi Lâm Động lại rạch tan được năng lượng trường hắn xung kích Chuyển Luân Cảnh, thi triển một chiêu chí mạng.

Thứ năng lượng trường vừa rồi, dù là cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn đỉnh phong không cũng không thể xâm nhập. Nhnưg…lại bị Lâm Động đánh dễ như trở bàn tay.

Đó là…thứ công kích gì?

– Hắn ta…vẫn còn thủ đoạn khác sao…

Mắt Từ Chung nhanh chóng tối lại, thân thể lắc lư rồi đổ vật xuống trước vô số ánh mắt chấn động…

– Thật sự…không cam tâm…

Sau tiếng nói cuối cùng trong đầu, ý thức của hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Yêu Sư một thời đã chết!

Cả Lôi Uyên Sơn trở nên tĩnh lặng, một trận gió thổi qua, nhưng không thổi đi được không khí đặc quánh trên ngọn núi điêu tàn.

Từ Chung, chết rồi…

Mọi ánh mắt nhìn xuống thân ảnh gục ngã, đồng tử dường như mở to hơn. Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn đã bị người thanh niên kia giải quyết như vậy sao?

– Sao có thể như vậy…

Một số người lầm bầm, đó là một trong Bát đại Yêu Soái của Thú Chiến Vực đó. Tuy trong số đó Từ Chung không phải xuất sắc nhưng dù thế nào ở Thú Chiến Vực số người thắng được hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Họ có thể tưởng tượng khi việc này truyền ra ngoài thìh Thú Chiến Vực sẽ chấn động đến mức nào.

Lâm Động buông tay xuống, đầu ngón tay hắn vẫn còn máu tươi không ngừng nhỏ xuống, gương mặt trắng bệch. Chiêu vừa rồi đã dung hợp sức mạnh của hai đạo tổ phù và tinh huyết tự thân hắn, tiêu hao rất lớn. Nhưg Lâm Động cũng chẳng còn cách nào, tuy hắn biết dù để Từ Chung thôn thực huynh đệ của mình, muốn tiến lên Chuyển Luân Cảnh cũng chỉ có ba phần thành công, nhưng hắn không dám mạo hiểm.

Một khi Từ Chung thnfh công, cục diện hôm nay có lẽ đã khác. Tuy không đến mức hai người Lâm Động bị giết nhưng mục tiêu của họ rõ ràng sẽ khó đạt được.

– Đại ca, không sao chứ?

Tiểu Viêm thấy sắc mặt của Lâm Động như vậy thì giật mình hỏi.

Lâm Động khẽ lắc đầu, định nói thì sắc mặt bỗng lạnh băng, vội vàng ngẩng lên. Thấy phía xa có một quang ảnh bay tới, một bàn tay to lớn thò ra định tóm lấy thi thể của Từ Chung.

– Ngươi muốn chết!

Lâm Động quát lên, hai ngón tay định điểm ra.

Quang ảnh kia thấy thế giật mình, thân hình ngừng lại. Lúc này Tiểu Viêm cũng phản ứng kịp, gầm lên giận dữ rồi lao tới, quyền phong hung hãn đánh về phía quang ảnh đó.

Binh!

Kình phong đánh tới, Tiểu Viêm vội lùi máy bước, quang ảnh cũng hiện thân, chính là Tần Sư.

– Hừ!

Ánh mắt Lâm Động lạnh tanh, tâm thần khẽ động, Thôn Phệ Thiên Thi lập tức hiện ra trước mặt Tần Sư.

– Ngươi vẫn muốn giúp Từ Chung báo thù?

Lâm Động nhìn Tần Sư.

Tần Sư cười khan, ánh mắt nhìn Lâm Động đầy dè chừng. Cái chết của Từ Chung rõ ràng cũng gây chấn kinh cho hắn. Thực lực hắn tương tự Từ Chung, có nghĩa là Lâm Động cũng có khả năng giết hắn. Huống hồ bên cạnh Lâm Động còn có Thôn Phệ Thiên Thi khiến hắn đau đầu.

Giữa hắn và Từ Chung vốn dĩ chẳng có giao tình gì, lần này ra tay giúp hoàn toàn là vì Từ Chung đưa ra điều kiện hấp dẫn. Nhưng lúc này Từ Chung đã chết, giao dịch chẳng còn ý nghĩ gì nữa, hắn không cần phải đối địch với Lâm Động.

– Lâm Động tiểu ca nói gì vậy, ta và Từ Chung không có thâm tình gì, không cần phải trả thù cho hắn.

Tần Sư cười cười, nhìn thi thể Từ Chung rồi nói:

– Ta chỉ muốn giao dịch với Lâm Động tiểu ca một chút. Chi bằng giao thi thể Từ Chung cho ta, được không?

Lâm Động nheo mắt nhìn Tần Sư, rồi cũng cười gian xảo:

– Xin lỗi, yêu cầu đó có lẽ ta không đáp ứng được.

Lâm Động cười nhạt. Trong người Từ Chung còn có một nửa số tinh huyết truyền thừa, Tiểu Viêm cần nó. Tuy tinh huyết đã bị Từ Chung luyện hóa nhưng Lâm Động có cách ép nó ra.

Tần Sư nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, cười khan:

– Lâm Động tiểu ca không suy nghĩ chút sao? Ở Thú Chiến Vực kết giao được một bằng hữu lúc nào cũng tốt.

– Lẽ nào Tần Sư huynh không muốn kết giao bằng hữu với người như ta?

Lâm Động nửa cười nửa không.

Khóe miệng Tần Sư giật giật, liếc nhìn Thôn Phệ Thiên Thi cách hắn chưa tới mười bước, rồi lại nhìn Tiểu Viêm đang chăm chăm nhìn hắn cảnh giác, cuối cùng cơ thể thả lỏng:

– Sao lại thế, có thể quen biết với Lâm Động huynh, bản vương rất vui.

Lâm Động cười, rồi vung tay lên, Phần Thiên Đỉnh bay ra hút thi thể của Từ Chung vào.

Tần Sư thấy thế thầm than trong lòng, ánh mắt có chút thất vọng.

Lâm Động cũng nhìn thấy thần thái đó của hắn. Trong lòng thấy hơi lạ, lẽ nào Tần Sư cũng biết Từ Chung có tinh huyết truyền thừa? Nhưng hắn là Sư tộc, có tinh huyết thì cũng không thể hấp thụ hoàn toàn được….

Sau khi thi thể Từ Chung biến mất, không khí Lôi Uyên Sơn mới dần thả lỏng. Bọn Trần Thông thấy vậy nhìn nhau rồi đột nhiên quỳ một chân xuống. Phía sau, một số hộ vệ Lôi Uyên Sơn do dự một chút nhưng cuối cùng cũng quỳ xuống. Ở Lôi Uyên Sơn, bọn Trần Thông khá có sức hiệu triệu…

– Mời Viêm Tướng phong soái!

Tiếng hô trầm đục vang lên trong Lôi Uyên Sơn. Những hộ vệ của Lôi Uyên Sơn cũng hô theo, nhất thời giống như tiếng sấm rền vang vọng khắp không gian.

Người của Lôi Uyên Sơn có chút hoảng loạn, Lôi Uyên Sơn đổi chủ rồi sao?

Mông Sơn và Thiên Nạc Tướng cũng kinh hoảng, nhưng cái chết của Từ Chung cũng khiến chúng mất đi tự tin, lúc này không dám lên tiếng ngăn cản.

Uỳnh uỳnh!

Cũng đúng lúc đó, phía dưới chân Lôi Uyên Sơn đột nhiên có âm thanh vang trời. Mọi người nhìn thấy một dòng chảy đen nhánh đem theo hung sát khí kinh người ập tới.

Đó là Hổ Phệ Quân.

– Mời Viêm Tướng phong soái!

Khi còn cách đỉnh núi một đoạn, Hổ Phệ Quân ngừng lại, cùng quỳ một gối xuống, đồng thanh hô lên.

Khí tức của Hổ Phệ Quân ập tới, một số cường giả còn đang lưỡng lự trong Lôi Uyên Sơn cuối cùng cũng nghiến răng quỳ xuống.

– Mời Viêm Tướng phong soái!

Những thế lực nằm trong phạm vi của Lôi Uyên Sơn thấy vậy cũng hiểu tình hình. Từ Chung đã chết, mà ở Lôi Uyên Sơn cũng chỉ có Tiểu Viêm đủ tư cách trở thành Yêu soái.

Kết quả này đã không thay đổi được thì hãy mau kéo quan hệ với vị Yêu Soái tân nhiệm đi.

Lâm Động mỉm cười, hắn là con người, dù thực lực có mạnh thế nào thì người của Lôi Uyên Sơn cũng không chấp nhận hắn là Yêu Soái mới. Hơn nữa bản thân hắn cũng không thích, vì thế viị trí đó để Tiểu Viêm nắm giữ là tốt nhất.

Hắn nhìn Tiểu Viêm, khẽ gật đầu.

Tiểu Viêm do dự một chút rồi cũng đồng ý. Lôi Uyên Sơn cũng là thế lực không tồi, nếu nắm trong tay thì sau này sẽ rất có ích cho họ. Bao giờ quay về Đông Huyền Vực chưa biết chừng phải dùng đến…

Tiểu Viêm bay lên không trung, quét mắt nhìn rồi quay về phía Mông Sơn, Thiên Ngạc Tướng:

– Hai ngươi có phục không?

Bọn Mông Sơn nghe thế, sắc mặt lập tức thay đổi, do dự mãi cuối cùng vẫn quỳ xuống, lúc này chúng đã mất hết dũng khí phản kháng.

Tiểu Viêm gật đầu, rồi nhìn Hoắc Diểu:

– Nếu ngươi không muốn ở lại Lôi Uyên Sơn thì có thể đi.

– Hừ, oai phong thật nhỉ!

Hoắc Diểu nhìn Tiểu Viêm, khẽ hừ một tiếng, nhưng gương mặt lại hơi đỏ lên, cuồi cùng cũng quỳ một chân xuống, không còn kiêu ngạo như trước. Điều khiến bọn Trần Thông kinh ngạc nhất là khi Từ Chung thu nhận lam tướng, Hoắc Diểu cũng không ngoan ngoãn như vậy…

Lúc này, trên dưới Lôi Uyên Sơn đã không còn khả năng phản kháng…

Tiểu Viêm đứng trên không, rồi vung tay lên, vẻ mặt đầy uy nghiêm, hô lên một tiếng:

– Mọi việc trong Lôi Uyên Sơn không có gì thay đổi, giữ lại tiền nhiệm, ngoài…vị trí Yêu Soái ra!

– Chúc mừng Viêm Soái!

Tất cả cùng cúi đầu hô vang, Lôi Uyên Sơn cuối cùng đã đổi chủ!

| Tải iWin