Đây là một tòa đại điện rộng lớn, nhìn về phía tận cùng thì chỉ thấy mơ hồ, cả đại điện như đang trong thời kỳ hỗn độn vậy.
– Ở đây, chỉ cần ý thức của ngươi kiên trì được thì tinh thần thể sẽ không ngừng trùng sinh…
Nham nói, nhìn quầng ý thức của Lâm Động.
– Nếu không chịu nổi điểm đó thì cũng không cần phải tu luyện tinh thần nữa. Vì sau này nếu có tu luyện cũng chỉ càng thêm thống khổ mà thôi.
– Chắc ngươi biết rõ, trên thế gian này không có sức mạnh nào là tự nhiên có cả.
Ý thức của Lâm Động hít sâu một hơi, nói:
– Điều này không cần ngươi phải nói.
– Tiếp tục đi.
Ý thức của Lâm Động rung động, ánh sáng ngưng tụ, một đạo tinh thần thể ngưng kết, hai tay hắn siết chặt, rồi ngẩng lên nhìn ảnh phản chiếu ở phía trước. Lần này hắn không nói gì, lập tức giậm chân rồi lao tới.
Bùm bùm!
Hai thân ảnh tiếp tục giao đấu một cách hung hãn, thế nhưng lần này Lâm Động chỉ kiên trì được thêm mười hiệp nữa là bị hình ảnh phản chiếu kia một quyền đánh nổ đầu.
Phù phù.
Ý thức của Lâm Động bay lơ lửng, thấp thoáng có tiếng thở nặng nề vang lên, trong đó không che giấu được một sự đau đớn.
– Lại nào.
Lâm Động nghiến răng, thân thể lại được ngưng kết, tiếp tục xông tới.
Binh!
Binh!
Trong đại điện, âm thanh trầm đục không ngừng vang lên giống như những con hung thú chiến đấu không biết mệt mỏi. quyền phong mạnh mẽ tạo nên những tiếng gió rít điếc tai.
Tinh thần thể của Lâm Động liên tiếp bị hình ảnh phản chiếu lạnh lùng đánh tan tành, nhưng hắn không hề vì thế mà chùn bước, từng chút tinh thần thể không ngừng ngưng tụ rồi tiếp tục xông tới như những tên hung đồ giết chóc đỏ cả mắt.
Chỉ là, có lẽ Lâm Động bị những cơn đau kích thích đến ý thức cũng mờ nhạt đi nhiều không phát hiện ra rằng, sau nhiều lần tinh thần thể ngưng tụ, ánh sáng trên thân thể cũng dần thu lại, thời gian mà hình ảnh phản chiếu kia dùng để đánh bại hắn cũng kéo dài hơn…
Ở đây không có nguyên lực, có chẳng chỉ là ý chí kiên định như sơn…bốn trăm ba mươi lăm lần rồi…
Nham bình tĩnh nhìn tinh thần thể được ngưng tụ hết lần này đến lần khác. Hắn có thể cảm nhận được ý thức của Lâm Động lúc này đã khá mơ hồ, nhưng tinh thần thể của hắn bất giác đã trở nên vô cùng thực chất. Tinh thần thể vẫn kiên trì được là hoàn toàn dựa vào ý niệm kiên cường.
Ý niệm này khiến Nham cũng phải tán thưởng. Nhục thể của con người có thể yếu ớt nhưng nếu ý chí của hắn không mạnh mẽ thì chắc chắn hắn không thể trở thành cường giả chân chính được.
Mà rõ ràng Lâm Động không thuộc trường hợp này.
Tuy trước đó Nham trong trạng thái ngủ vùi, nhưng cũng đã chứng kiến người thiếu niên non nớt trước đây từng bước đi ra từ vương triều Đại Viêm nhỏ bé cho đến tận ngày nay, mà hiển nhiên đây chưa phải điểm cuối cùng.
Hắn luôn cảm thấy người thanh niên nay vẫn chưa phải rất mạnh mẽ sau này sẽ đạt đến mức ngay hắn cũng phải khâm phục.
Bùm!
Lại một âm thanh trầm đục nữa truyền tới từ phía dưới. Nham nhìn xuống thì phải nheo mắt lại, chỉ thấy bàn tay của hình ảnh phản chiếu kia xuyên qua tim Lâm Động, nhưng đồng thời nắm đấm của Lâm Động cũng đánh tan tành đầu của hình ảnh.
Một sự đồng quy vu tận ác liệt.
Hình ảnh kia rung động rồi dần dần biến thành hư vô, còn thân thể Lâm Động cũng ngã ra rồi vỡ tan biến thành một quầng ý thức bay lên…
Khung cảnh quay trở lại trong đại điện dùng để tu luyện tại Lôi Uyên Sơn.
Lâm Động đột nhiên mở mắt, gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, hai tay siết chặt nổi hết gân xanh.
Tuy thân thể hắn không có chút tổn thương nào nhưng sau khi tinh thần thể quay lại cơ thể, cơn đau thấu xương lại trào dâng như thủy triều.
Thân thể Lâm Động run rẩy cố gắng chịu đựng cơn đau nhói tấn công. Cứ thế sau nửa giờ hắn mới thả lỏng được đôi chút.
– Năm đó bát chủ cũng phải trải qua sự tu luyện này.
Nham hiện ra, nói.
– Thế thành tích của ta xếp thứ mấy?
Lâm Động quệt mồ hôi, thuận miệng hỏi.
– Thứ chín.
Khóe miệng Nham khẽ động.
– Vậy là đứng cuối rồi…
Lâm Động cười.
– Ừm…năm đó khi Thôn Phệ Chủ đánh bại hình ảnh đầu tiên thì phải thất bại đến một trăm lần, xếp thứ hai.
Nham dừng lại một chút rồi nói:
– Xếp thứ nhất là Băng Chủ, chỉ thất bại mười một lần.
Người Lâm Động cứng lại, không kìm được gật gù:
– Lợi hại!
Chỉ khi giao đấu với hình ảnh kí rồi mới hiểu được sức mạnh của nó. Vậy mà Băng Chủ chỉ thất bại có mười một lần đã đánh bại nó, điều này không thể chỉ dùng từ thiên phú siêu tuyêth để hình dung. Chẳng trách mà Băng Chủ được mọi người cho rằng có khả năng đạt đến trình độ của Phù Tổ.
Trước khi đánh bại được hình ảnh thì Lâm Động đã thất bại hơn tám trăm lần, khoảng cách thật quá xa vời.
– Nhưng nó cũng không nói lên điều gì. Căn bản của ngươi vốn đã yếu hơn họ. Họ được chủ nhân của ta đích thân chỉ dạy, còn ngươi…bao năm này phần lớn đều tự tu luyện. Nếu có được sự chỉ dẫn và điều kiện tu luyện giống họ thì chắc chắn thành tích sẽ tốt hơn nhiều.
Nham khẽ nói.
– Có lẽ vậy.
Lâm Động cười, ánh mắt hắn không hề có vẻ thất bại, hắn ngẩng lên nhìn cái đĩa ánh sáng khổng lồ trên không trung với đôi mắt hừng hực cháy.
– Ta sinh ra vốn đã là người không dễ dàng chịu khuất phục, vì thế…ta sẽ không muốn thua kém bất kỳ ai.
– Mai tu luyện tiếp đi.
Nham hơi khựng lại, kiểu tu luyện này rất thống khổ, mỗi lần đều cần một vài ngày để hồi phục. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động, hắn cũng không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu. Sâu trong mắt là sự tán thưởng…
Trong một tháng sau đó Lâm Động gần như không rời khỏi đại điện nửa bước, ngày nào hắn cũng vào trong Vô Gian Thần Ngục Bàn để tôi luyện.
Hắn biết muốn bù đắp lại sự xao nhãng với tinh thần lực trước đây hắn phải bỏ ra công sức rất lớn. Nhưng may mà dần dần hắn cảm nhận được tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung của mình đang nhanh chóng trở nên dồi dào hơn.
Cứ với tốc độ này đột phá Tiên Phù Sư đại thừa chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong một tháng Tiểu Viêm vẫn bế quan, Lâm Động cũng vì tu luyện tinh thần lực mà khó lòng quan tâm đến việc trong Lôi Uyên Sơn, nhưng cũng nhờ có Trần Thông, Hoắc Diểu, hai người họ có năng lực hơn hai huynh đệ hắn nhiều. Lôi Uyên Sơn dưới sự quản lý của họ không hề xảy ra rắc rối gì lớn.
Tuy giữa chừng họ từng muốn gọi Lâm Động, nhưng sau khi cảm nhận được luồng năng lượng kinh người tỏa ra từ đại điện, họ đã rút lại ý định. Họ có thể nhận ra lúc này Lâm Động đang trong thời kỳ tu luyện quan trọng nên cuối cùng đành bất lực đi ra.
Một tháng khổ tu cũng nhanh chóng trôi qua, nhưng cường giả như Trần Thông dần cảm nhận được dường như từ trong đại điện tỏa ra một luồng tinh thần lực mạnh mẽ kinh người…
Nhưng khi tinh thần lực đang dần đậm đặc hơn, thì trên bầu trời phía ngoài Lôi Uyên Sơn đột nhiên có tiếng gió rít, rồi hai đạo thân ảnh xuất hiện. Họ mặc áo bào xanh với hình hoa văn con huyết long cuộn mình, thấp thoáng có thể cảm nhận một thứ áp lực manh mẽ lan tỏa.
– Người của Huyết Long tộc đến, Yêu Soái Lôi Uyên Sơn còn không mau ra nghênh đón?
Hai thân ảnh đó hiện ra bên ngoài Lôi Uyên Sơn, rồi một tiếng quát tựa sấm rền vang vọng khắp dãy sơn mạch.