Sâu trong Trấn Ma Ngục hắc ám mà u tịnh, Lâm Động nhìn thân ảnh mảnh dẻ với đôi mắt lạnh lẽo, sắc mặt trở nên vô cùng nặng nề. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này đây đang có một luồng khí tức khủng khiếp đang lan ra từ trên vương tọa.
Khí tức nhanh chóng bao trùm cả Trấn Ma Ngục, trong vô số những ngọn tháp kia phát ra những tiếng gào thét cùng sự sợ hãi.
Hắc Ám Chủ.
Hàng ngàn vạn năm sau vẫn uy nghiêm như vậy, dù dị ma đáng sợ như vậy những vẫn bị ngài chấn áp. Từ đó có thể thấy bát đại chủ năm đó lợi hại đến mức kinh người thế nào.
– Đây chính là sự uy nghiêm của bát chủ Viễn Cổ sao…
Lâm Động lẩm nhẩm, ánh mắt có phần phức tạp. Chỉ riêng Hắc Ám Chủ đã khủng khiếp như vậy, thật không biết Băng Chủ, đứng đầu trong bát chủ mà tỉnh lại thì sẽ thế nào?
– Ngươi là ai?
Thân ảnh trên vương tọa cúi đầu, đôi mắt đen băng lạnh dừng trên người Lâm Động. Trước sự chú ý đó, Lâm Động cảm thấy nguyên lực trong cơ thể cũng như vận chuyển chậm lại.
– Tiền bối.
Lâm Động cung tay, thế nhưng không đợi hắn nói hết, Hắc Ám Chủ đã lạnh lùng nói:
– Cho dù ngươi là ai, kẻ nào dám xông vào đây, chết!
khi Hắc Ám Chủ vừa dứt lời thì một số sợi xích đen bỗng xuyên qua hư không, đem theo sát ý mạnh mẽ bắn thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động nhìn thấy Hắc Ám Chủ ra tay hung hãn như vậy thì giật thót, hai đạo tổ phủ hiện ra, hắc lôi quang lan tỏa biến thành chùm sáng tụ lại thành tấm lá chắn phía trước.
Khi sợi xích chạm vào, tấm lá chắn chỉ lấp loáng được một chút rồi nổ tung. Trước ánh mắt kinh hãi của Lâm Động, sợi xích đã xuất hiện ngay trước trán hắn.
Nhưng khi nó sắp xuyên qua trán hắn thì đột nhiên một đạo phù thạch hiện ra, rồi giọng nói gấp gáp của Nham vang lên:
– Khoan!
Sợi xích khi chỉ còn cách đạo phù thạch đó một khoảng rất nhỏ thì đột nhiên ngừng lại, rồi nhanh chóng quay lại. Thân ảnh trên vương tọa đứng bật dậy, giọng nói có phần kinh ngạc:
– Nham?
– Ngươi vẫn cái tính đấy.
Nham chui ra khỏi Tổ Thạch, nhìn Hắc Ám Chủ có phần bất lực, nói.
Lâm Động lúc này cũng sực tỉnh, rồi cảm thấy sống lưng lạnh toát. Khoảnh khắc vừa rồi hắn thật sự cảm thấy nguy hiểm, Hắc Ám Chủ thật sự muốn giết hắn.
– Không ngờ ngươi còn sống.
Hắc Ám Chủ nhìn Nham, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống vương tọa, trong đôi mắt lạnh lẽo đó cuối cùng cũng hiện lên chút sinh khí.
Nham cười, liếc nhìn Lâm Động rồi bay tới, Lâm Động do dự một chút rồi cũng đi theo.
Khi đến gần vương tọa thì Lâm Động mới nhận ra đó là một nữ tử mảnh khảnh mặc chiến giáp, mái tóc dài buông xõa, dung nhan tinh tế, đôi mắt đen thâm sâu không hề có chút tà ác nào.
Khó có thể tưởng tượng, thứ khí tức khiến cả Trấn Ma Ngục rung chuyển lại tỏa ra từ người nữa tử nhìn có vẻ yếu đuối này.
– Sao ngươi lại ở đây? Hắn là ai?
Hắc Ám Chủ nhìn Nham, chau mày nói.
– Hắn là người nắm giữ Tổ Thạch.
Nham cười.
– Người nắm giữ Tổ Thạch? Ngươi đang làm gì vậy?
Hắc Ám Chủ trầm giọng nói, Tổ Thạch là sư phụ của bà, cũng là kiệt tác thành công nhất của Phù Tổ đại nhân. Vì thế chỉ có Phù Tổ mới có tư cách nắm giữ Tổ Thạch.
– Bao năm nay hiếm thấy được một người có khả năng hòa hợp với tổ phù như vậy, gọi hắn là người nắm giữ cũng không sao.
Nham nói.
– Cái gì?
Nghe thế, sắc mặt lạnh băng của Hắc Ám Chủ hiện lên vẻ kỳ lạ. Đôi mắt đó lần đầu tiên nhìn sang Lâm Động.
– Ồ, Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù?
Hắc Ám Chủ quan sát Lâm Động rồi gật gù:
– Đúng là không dễ dàng gì, Thôn Phệ Chủ năm đó cũng dựa vào Thôn Phệ Tổ Phù muốn thử xem có thôn phệ được Hắc Ám Tổ Phù của bản tọa không. Nhưng cuối cùng cũng thất bại.
Khóe miệng Lâm Động giật giật, không ngờ Thôn Phệ Chủ cũng không thể, xem ra quả nhiên những tin tức trước đây hắn nghe được rằng có Thôn Phệ Tổ Phù sẽ có được nhiều tổ phù khác quả nhiên là vớ vẩn. May mà hắn có được cái gọi là sự hòa hợp mà hắn chẳng hiểu là gì, nếu không cuối cùng cũng chỉ thất bại mà thôi.
– Ngươi sẽ không có rằng hắn hòa hợp với tổ phù thì sẽ đạt được đến trình độ của sư phụ chứ?
Hắc Ám Chủ nhìn sang Nham, bình thản nói.
– Bao nhiêu năm nay ta đã được rất nhiều cường giả thiên phú siêu tuyệt sở hữu. Nhưng ta thầm quan sát, chỉ có hắn mới có khả năng hòa hợp tương đương như chru nhân.
Nham nói.
– Cái gọi là khả năng hòa hợp đó quá mơ hồ, sư phụ đạt được như vậy không phải chỉ dựa vào nó.
– Không thử sao biết d?
– Chúng ta không có nhiều cơ hội để thử. Huống hồ, trước khi sư phụ thiêu đốt luân hồi đã cho chúng ta sự lựa chọn cuối cùng,
Hắc Ám Chủ hơi cụp mắt, giọng nói bình tĩnh mà kiên định.
– Chúng ta phải cố gắng hết sức để phò tá tiểu sư muội. Sư phụ đã nói, chỉ muội ấy mới có thể đạt được mức của người.
Nham trầm mặc một chút rồi nói:
– Có thêm sự lựa chọn vẫn tốt hơn chứ.
Hắc Ám Chủ không đồng ý cũng chẳng phản đối, ngồi xuống vương tọa, tay đỡ cằm, nói:
– Tùy ngươi vậy, nhưng ta hy vọng vào lúc quan trọng nhất ngươi có thể giúp được bọn ta. Hiện giờ ta chỉ mới thức tỉnh sơ bộ nên không thể bạo lộ, tránh bọn dị ma biết.
– Tiền bối, hôm nay bọn ta đến đây không phải để tranh luận xem ai đạt được đến mức của Phù Tổ đại nhân. Trấn Ma Ngục hiện nay đã bị rò rỉ dị ma khí, ảnh hưởng tới Long tộc ở bên trên. Nếu không kịp thời khống chế thì vị trí của Trấn Ma Ngục cũng sẽ bị lộ.
Lâm Động thấy cuộc tranh luận của hi người kia dần dịu lại mới nói.
– Ừm, vừa rồi khi tỉnh dậy ta đã nhận ra rồi.
Hắc Ám Chủ uể oải nói:
– Bọn chúng vẫn vô dụng như vậy, đến đám ma khí rò rỉ cũng không giải quyết được, mấy lão quái vật trong tộc bọn chúng không nỡ ra tay sao?
Dừng một chút, Hắc Ám Chủ cúi nhìn Lâm Động, khóe môi hơi nhướn lên:
– Vừa rồi ta phủ quyết như vậy ngươi không tức giận sao?
Lâm Động bình tĩnh nói:
– Người nói không sai, cái khả năng hòa hợp gì đó quá mơ hồ. Tuy tổ phù mạnh như cũng chỉ là ngoại vật, nếu dựa vào ngoại vật mà đạt được mức của Phù Tổ đại nhân thì bao năm nay đâu chỉ có một mình Phù Tổ đại nhân.
Thần sắc Hắc Ám Chủ dường như hơi thay đổi, nhìn Lâm Động thích thú rồi mới quay sang Nham:
– Cách nói của hắn có sức thuyết phục hơn ngươi. Nhưng tính ra ta vẫn tín nhiệm tiểu sư muội hơn.
Nham cũng cười, nói với đầy thâm ý:
– Hắn đã từng gặp Băng Chủ.
Bùm!
Một luồng khí tức khủng khiếp bỗng bùng nổ từ Hắc Ám Chủ, gương mặt hiện lên sự mừng rỡ khó che giấu, nhìn Lâm Động với vẻ nóng lòng:
– Tiểu sư muội luân hồi chuyển thế thành công rồi sao?
Lâm Động không kìm được cười khổ, mẹ kiếp thế này là sao, cứ nhớ lại việc Ứng Hoan Hoan là Băng Chủ chuyển thế là hắn đau đầu, còn những người này lại vui mừng thế chứ.
– Hề, không chỉ luân hồi chuyển thế thành công mà vừa hay còn là tiểu nữa hữu của hắn.
Nham cười kỳ quái.
Hắc Ám Chủ khựng người, gương mặt có phần kinh ngạc, rồi không kìm được bật cười. Ánh mắt nhìn Lâm Động không biết là có ý gì:
– Băng chủ vốn lạnh lùng tựa ngọn núi băng ngàn năm lại cũng thích người khác sao?
– Xin lỗi, nàng ấy là Ứng Hoan Hoan, không phải Băng Chủ.
Lâm Động có chút bất lực nói, có quỷ mới có thiện cảm với Băng Chủ gì đó.
– Ứng Hoan Hoan sao…tên rất hay. Có điều…
Hắc Ám Chủ ngừng một chút rồi nói:
– Sớm muộn gì cũng là Băng Chủ thôi.
Ánh mắt Lâm Động dường như lạnh đi, nhưng rồi rất nhanh hắn trầm ngâm.
– Thôi không nói điều này nữa. Chúng ta vẫn nên giải quyết vấn đề của Trấn Ma Ngục trước đã.
Nham cười, chuyển chủ đề.
– Giờ ngươi còn khống chế được Trấn Ma Ngục chứ?
Hắc Ám Chủ gật đầu, nhìn về Trấn Ma Ngục với ánh mắt lạnh lùng:
– Tuy ta mới chỉ thức tỉnh sơ bộ nhưng hàng trăm vạn dị ma ở đây đã bị tịnh hóa bảy tám phần. Còn lại đều là những dị ma thực lực mạnh nhất, nhưng không lâu nữa sẽ bị thanh trừ hoàn toàn.
– Trăm vạn dị ma?
Lâm Động nghe thấy số lượng đó mà da đầu tê dại. Quả nhiên không hổ là nơi trấn áp dị ma với số lượng lớn nhất trời đất này.
– Ta sẽ bịt khe hở ở Tào Mãng lại, nhưng ma khí đã rò rỉ thì các ngươi phải giải quyết rồi. Giờ ta không thể rời khỏi chỗ này.
Hắc Ám Chủ nói.
– Ma khí ở bên trên kia cũng rất khủng khiếp.
Nham bất lực nói, Lâm Động hiện giờ chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, mà Nham lại chưa hoàn toàn hồi phục, thực lực bị hạn chế rất nhiều.
– Khí phách năm đó của ngươi đâu rồi?
Hắc Ám Chủ cười chế giễu.
– Các ngươi được Thôn Phệ Chủ phù hộ, chìm vào giấc ngủ đến bây giờ, thực lực đương nhiên không bị tổn hại…
Nham nhếch môi, ngừng một chút, thấy ánh mắt Hắc Ám Chủ tối lại thì hắn thở dài, chìm vào trầm mặc.
Lâm Động thấy vậy cũng không nói gì. Hắn biết Thôn Phệ Chủ hồi đó cũng đã thiêu đốt luân hồi để có sức mạnh đưa sáu chủ còn lại vào trạng thái ngủ.
Trầm mặc một lúc, Hắc Ám Chủ nhìn Lâm Động, rồi nắm tay lại, năm quả tinh cầu màu đen hiện ra.
– Đây là Hắc Ám Trấn Ma Châu, là di vật ta để lại năm đó. Ngươi dùng nó chắc sẽ giải quyết được đám ma khí bên trên đó.
Lâm Động cẩn trọng nhận lấy, khi chạm vào chúng, hắn nheo mắt lại. Vì hắn cảm nhận được một luồng năng lượng khủng khiếp, từ bên trong, chắc hẳn cường giả Chuyển Luân Cảnh bị trúng phải cũng không dễ chịu gì.
– Không hổ là Hắc Ám Chủ.
Lâm Động thầm cảm thán.
– Ngươi đi trước đi, ta phải phong tỏa Trấn Ma Ngục. Lần sau gặp mặt có lẽ ta sẽ hoàn toàn thức tỉnh.
Hắc Ám Chủ phẩy tay, hạ mệnh lệnh.
Lâm Động nhìn Nham, Nham gật đầu, rồi hắn cũng không chần chừ nữa, bao quyền với Hắc Ám Chủ, cất Hắc Ám Trấn Ma Châu rồi quay người đi.
Nham cũng đi theo, nhưng khi quay người thì một giọng nói chỉ mình hắn nghe thấy truyền tới.
– Nham, ta mong sau này ngươi giúp được bọn ta. Ngươi cũn biết đại chiến vẫn chưa kết thúc.
Nham hơi khựng người, nhưng không trả lời, đuổi theo rồi chui vào người Lâm Động.
Hắc Ám Chủ lặng lẽ nhìn Lâm Động ở phía xa, đôi mắt có phần cuồng nghiệt, tay khẽ siết lại, lầm bầm:
– Tiểu sư muội yên tâm…Bọn ta sẽ giúp muội đạt được đến mức của sư phụ. Vì chỉ có muội mới có thể mà thôi…