Thú Chiến Vực, Lôi Uyên Sơn.
Lôi Uyên Sơn hiện nay đã náo nhiệt hơn hai tháng trước gấp mấy lần. Quy mô tổng bộ cũng mở rộng hơn rất nhiều. Giữa những dãy sơn mạch không ngừng toả ra những luồng năng lượng cường đại. Trên không trung thậm chí thỉnh thoảng còn có những đội tuần tra bay ngang qua, ánh mắt sắc bén quét trong ngoài Lôi Uyên Sơn.
Nhờ vào trận chiến ở Thần Vật sơ mạch mà Lôi Uyên Sơn coi như đã triệt để quật khởi. Danh tiếng Lôi Uyên Sơn hiện nay đã không thua kém ba thế lực của ba đại Yêu Soái. Cộng thêm với việc Lâm Động có được Huyền Thiên Điện đủ để khiến rất nhiều thế lực và cường giả phải đỏ mắt ghen tị. Vì thế, khi lệnh chiêu mộ của Lôi Uyên Sơn vừa được phát ra không lâu thì các lộ hào cường đã đổ về đây như nước lũ, những mong vào được Lôi Uyên Sơn để có thần vật.
Nhưng đương nhiên Lôi Uyên Sơn cũng có phòng bị đối với những người này. Không chỉ điều kiện chiêu mộ hà khắc mà bắt buộc phải có được mức cống hiến nào đó mới được có Thần Vật. Hơn nữa cống hiện này cần phải dẫn người đi mở rộng cương thổ cho Lôi Uyên Sơn và thu hoạch tài nguyên về mới có được. Nói tóm lại là không hề dễ dàng.
Điều này những cường giả kia cũng hiểu rõ, nhưng dù gì thần vật cũng hiếm có, nếu có được một món thì sẽ tăng được không ít chiến lực. Hơn nữa, Lôi Uyên Sơn cũng không còn như trước đây. Trong Thú Chiến Vực, dù là thế lực của ba đại Yêu Soái kia cũng không dám đến gây sự nữa, vào được đó cũng là được bảo đảm. Vì thế, cho dù điều kiện của Lôi Uyên Sơn rất hà khắc nhưng người người vẫn lũ lượt đổ về.
Động tĩnh này của Lôi Uyên Sơn đã khiến cả Thú Chiến Vực phải nhìn bằng con mắt khác. Ai cũng bắt đầu cảm giác được rằng, thế lực trước đây giống như vũng nước tù đọng đã bắt đầu có sức sống. Có lẽ không lâu nữa là Lôi Uyên Sơn sẽ trở thành thế lực toả sáng nhất Thú Chiến Vực.
Trên đỉnh núi chính của Lôi Uyên Sơn là một khu toàn những toà điện nguy nga. Phía trước toà điện hùng vĩ nhất là một khu quảng trưởng rộng vạn trượng. Trong quảng trường lúc này là vô số những thân ảnh đang ngồi bàn toạ, tĩnh lặng mà vững vàng như bàn thạch, trên người toả ra thứ hung sát khí linh người.
Mỗi người họ đều mặc một bộ giáp đen phủ đầy những đường hoa văn thần bí. Thấp thoáng có thể thấy những hoa văn đó chuyển động theo nhịp thở của họ, phát ra thứ năng lượng cường đại như ẩn như hiện.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy, họ có hàng nghìn người nhưng nhịp thở lại hoàn toàn đều nhau. Khí tức toả ra từ cơ thể họ rồi ngưng tụ trên không trung, thấp thoáng hình thành nên một con cự hổ khổng lồ. Con cự hổ đang năm phủ phục trên trong trung như đang ngủ say, nhưng ai cũng biết, khi đôi mắt kia mở ra thì sẽ thể hiện ra sự hung bạo đến mức nào.
Xung quanh quảng trường thỉnh thoảng lại có các bộ của Lôi Uyên Sơn đi qua. Khi đi qua đội quân này, họ đều nhìn với ánh mắt kính sợ và ngưỡng mộ. Ai cũng biết Hổ Phệ Quân chính là đội quan có chiến lực kinh người nhất Lôi Uyên Sơn. Tất cả bọn họ đều được trang bị thần vật, quy mô như vậy đủ để khiến bất cứ thế lực nào ghen tị.
Đương nhiên, trong Lôi Uyên Sơn cũng chỉ có Hổ Phệ Quân là được đãi ngộ đặc biệt như vậy. Điều này cũng khiến rất nhiều người liều mình muốn vào, nhưng rõ ràng đó không phải việc dễ dàng. Cuộc tuyển chọn ác liệt khiến không ít cường giả tự đánh giá mình rất cao cũng phải thấy da đầu tê dại…
Trong toà điện nguy nga đối diện quảng trường, có một vài đôi mắt đang nhìn đội Hổ Phệ Quân với ánh mắt rực cháy.
– Hà hà, có lẽ chỉ với đội Hổ Phệ Quân này cũng đủ để chống trọi với cường giả Chuyển Luân Cảnh rồi…
Trong đại điện, có một vài người đang ngồi, trong đó cũng có những gương mặt khá quen thuộc. Nhìn kỹ thì thấy đó chính là Thiên Long, Quỷ Điêu và Kim Viên Yêu Soái. Người vừa lên tiếng là Kim Viên Yêu Soái mặc kim giáp.
Ở vị trí cao nhất đại điện, Tiểu Viêm thân hình như toà tháp, gương mặt thô ráp bao phủ bởi sát khí. Ngay cả khi đối mặt với thủ lĩnh của ba thế lực mạnh nhất Thú Chiến Vực hắn vẫn không hề sợ hãi, chỉ nhếch môi cười:
– Các ngươi đến Lôi Uyên Sơn chắc không phải để nói mấy lời thừa thãi đó chứ?
Hiển nhiên Tiểu Viêm không hề có thiện cảm với mấy kẻ đã gây sự với hắn ở Thần Vật sơn mạch. Lôi Uyên Sơn hiện nay cũng không phải sợ chúng nữa, vì thế Tiểu Viêm nói chuyện chẳng cần khách khí.
Thiên Long Yêu Soái bị thái độ của Tiểu Viêm làm cho gân xanh trên trán giật giật. Nhưng hắn cũng hiểu Lôi Uyên Sơn hiện nay không còn như xưa, không nhắc đến tên biến thái đến từ Thiên Yêu Điêu tộc kia, chỉ riêng Tiểu Viêm ngày một mạnh hơn kia cũn khiến hắn thấy phải dè chừng. Hắn biết rằng, nếu Tiểu Viêm liên hợp với Hổ Phệ Quân thì dù là hắn cũng sẽ thất bại thảm hại.
Hơn nữa còn có tên Lâm Động kia lại càng khiến hắn e dè, thậm chí thấy sợ.
Ba huynh đệ này đều không nên động vào.
– Ha ha, bọn ta đến làm gì, chắc Viêm Soái cũng biết rồi. Gần đây chuyện đó đã gây rất nhiều náo động.
Kim Viên Yêu Soái cười khổ, thở dài.
Tiểu Viêm mặt lạnh lùng, nói:
– Mang Sơn Vực có ân oán với ba đại Yêu Soái các ngươi, chẳng liên quan gì đến Lôi Uyên Sơn ta cả.
Đương nhiên Tiểu Viêm biết chuyện mà Kim Viên nói là gì. Gần đây cả Thú Chiến Vực đều vì chuyện này mà chấn động, thậm chí động tĩnh cũng không hề nhỏ hơn việc ở Thần Vật sơn mạch.
Mà khởi nguồn của việc đó đến từ Mang Sơn Vực ngay sát cạnh Thú Chiến Vực.
Mang Sơn Vực cũng là một vùng địa vực rộng lớn, diện tích không hề nhỏ hơn Thú Chiến Vực. Hai địa vực này bình thường nước song không phạm nước giếng, nhưng sự việc ở Thần Vật sơn mạch lan truyền đã gây nên một vài động tĩnh. Một trong số đó là sự xâm phạm của Mang Sơn Vực đối với Thú Chiến Vực. Mà sự xâm chiếm này đương nhiên phải nhằm tới ba đại Yêu Soái có địa vị cao nhất Thú Chiến Vực trước tiên.
Ba đại Yêu Soái đương nhiên rất tức giận vì hành động đó tuyên chiến đó của Mang Sơn Vực. Chỉ là dù tức giận thế nào thì cứ nghĩ đến thực lực của Mang Sơn Vực là sắc mặt ba người lại không hề dễ coi chút nào.
Mang Sơn Vực khá có danh tiếng trong yêu thú vực, vì đây là một trong số ít địa vực thật sự được thống nhất. Nó không giống Thú Chiến Vực có nhiều thế lực đấu tranh với nhau, cả Mang Sơn Vực chỉ có một thế lực duy nhất gọi là Mang Sơn.
Trong Mang Sơn có năm kẻ đứng đầu đều có thực lực Chuyển Luân Cảnh, cường giả dưới chướng thì nhiều vô kể. Thế lực ba đại Yêu Soái tuy không vừa nhưng so với Mang Sơn thì vẫn yếu hơn rất nhiều. Đây cũng là điều khiến ba đại Yêu Soái gần đây vô cùng đau đầu. Đánh thì không lại, nhưng rút lui cũng không được. Vì thế mà họ đành tìm đến Lôi Uyên Sơn, dù sao nếu có Lôi Uyên Sơn liên thủ thì Mang Sơn có lẽ sẽ dè chừng hơn.
– Viêm Soái, Mang Sơn tấn công cả Thú Chiến Vực, thế lực ba đại Yêu Soái bọn ta danh tiếng ở bên ngoài đương nhiên sẽ bị nhằm vào trước tiên. Nếu bọn ta bại thì những thế lực khác trong Thú Chiến Vực có lẽ cũng sẽ quy hàng hoặc bỏ đi. Đến lúc đó Lôi Uyên Sơn không thể yên lành một mình được.
Quỷ Điêu nhìn Tiểu Viêm, ngừng một chút rồi nói:
– Hơn nữa Mang Sơn lần này có hành động này có lẽ không thể không liên quan đến Thần Vật Bảo Khố. Thứ đó hiện tại đang trong tay Lôi Uyên Sơn, ngươi nghĩ sau khi giải quyết được bọn ta, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho các ngươi sao?
– Ta biết các ngươi có vị huynh đệ Thiên Yêu Điêu, nhưng bối cảnh Mang Sơn cũng rất phức tạp, vì Thần Vật Bả Khố, có lẽ hắn sẽ không dè chừng điều đó đâu.
Tiểu Viêm hơi chau mày, đương nhiên hắn cũng hiểu điều này, nhưng bảo hắn lên cùng một con thuyền với ba đại Yêu Soái kia thì thật ngu xuẩn.
– Khi nào phiền phức đến thì Lôi Uyên Sơn tự sẽ có cách, không phiền các ngươi lo lắng.
– Ngươi!
Thiên Long Yêu Soái thấy Tiểu Viêm như vậy thì không kìm được nổi điên, đập một phát khiến cái bàn nổ tung.
Xoẹt xoẹt!
Ngay lập tức, trong đại điện nổi gió, một vài thân ảnh hiện ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Thậm chí Hổ Phệ Quân phía trước đại điện cũng mơ hồ vang lên tiếng hổ gầm.
– Thiên Long Yêu Soái, đây là Lôi Uyên Sơn của ta, e là không đến lượt ngươi làm cà!
Tiểu Viêm nhìn Thiên Long Yêu Soái đầy sát khí, lạnh lùng quát.
Sắc mặt Thiên Long Yêu Soái tím tái lại, tuy trong lòng bạo nộ nhưng nghĩ đây là đại bản doanh của Lôi Uyên Sơn, bên ngoài lại có Hổ Phệ Quân cũng đành nuốt giận.
– Viêm Soái, sự việc nặng nhẹ thế nào ngươi cũng đã rõ. Ngươi cho bọn ta một lời đi. Mang Sơn đã dựng lôi đài, năm kẻ đứng đầu đều ra mặt, mà bọn ta chỉ có ba người.
Kim Viên bất lực nói.
Tiểu Viêm cũng trầm mặc, một lúc sau mới nói:
– Việc này quan trọng, đợi đại ca ta về mới định đoạt được.
– Hắn đã biến mất hai tháng rồi, e là chúng ta không còn nhiều thời gian để đợi nữa.
Kim Viên cười khổ.
Thế nhưng ngay khi Kim Viên vừa dứt lời thì vẻ mặt Tiểu Viêm bỗng thay đổi, ngẩng lên nhìn ra cửa lớn của đại điện. Ở đó có một thân ảnh bước vào, rồi tiếng cười quen thuộc vang lên:
– Ha ha, vừa về là có náo nhiệt. Ba vị Yêu Soái vẫn khoẻ chứ?
– Đại ca!
Tiểu Viêm mừng rỡ đứng dậy. Thân ảnh phía cửa cũng khẽ động thân rồi xuất hiện trên vị trí trên cao còn lại, cười nhìn ba đại Yêu Soái. Đó chính là Lâm Động vừa trở về từ Long tộc.
Lâm Động cười:
– Sự việc thế nào ta đã biết. Mang Sơn đúng là rất khó đối phó, nhưng cũng không phải không có cách.
– Ồ?
Ba người bọn Kim Viên kinh ngạc nhìn Lâm Động.
– Thực lực Mang Sơn rất ngang ngược, chẳng qua vì chúng đoàn kết, vì thế muốn đối phó chúng rất đơn giản, chỉ cần biến Thú Chiến Vực thành một sợi dây thừng là được.
Lâm Động mỉm cười, nụ cười có thâm ý khó hiểu.
Đây chính là cơ hội tuyệt hảo để mở rộng Lôi Uyên Sơn.