Trên quảng trường, hang loạt người quỳ phủ phục xuống, tất cả tộc nhân Thiên Yêu Điêu đều có vẻ mặt mừng rỡ và kích động. Tuy tộc trưởng bế quan đã trăm năm, trong thời gian này các trưởng lão đều lo toan sự vụ trong tộc, nhưng dù sao chỉ có trưởng tộc mới là chỗ dựa chủ yếu của họ.
Nhưng riêng Tiểu Điêu lại đứng nghiêm, hắn đứng nhìn chăm chăm vào thân ảnh cao lớn kia, khóe miệng hơi mím lại nhưng trong ánh mắt vẫn đầy niềm vui và sự nhẹ nhõm.
Tiểu Điêu hiểu rõ, lúc này hắn chưa thể gánh vác được cả Thiên Yêu Điêu tộc, trách nhiệm này vẫn cần đến phụ thân hắn.
Trên bầu trời, sắc mặt Ngô Cửu U kịch biến vì sự xuất hiện của tộc trưởng Thiên Yêu Điêu. Nhưng rất nhanh hắn đã giấu đi vẻ mặt đó, cung kính quỳ xuống hành lễ, chỉ là trong tay áo, nắm đấm không kì được mà siết lại.
– Tộc trưởng!
Hai trưởng lão rat ay với Lâm Động thấy vậy sắc mặt cũng biến đổi, nhưng ánh mắt có chút sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
Thân ảnh cao lớn phía trước Lâm Động bình thản nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi chuyển ánh nhìn về thân ảnh duy nhất đứng thẳng, ánh mắt có phần phức tạp.
– Thì ra nghịch tử ngươi vẫn sống.
Tiểu Điêu nhìn tộc trưởng, giọng nói hơi thiếu đi sự kính sợ:
– Lão đầu tử, người thích kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế sao?
– Đại nghịch bất đạo, chẳng có quy tắc gì hết!
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu quát, chỉ có điều, nụ cười trên gương mặt ngài cho mọi người nhận ra niềm vui sướng khi gặp lại đứa con trai mất tích cả trăm năm.
– Tộc trưởng, cuối cùng người cũng xuất quan.
Chúc Lê lúc này cũng đứng dậy, thân hình khẽ động, xuất hiện trước mặt tộc trưởng, trên gương mặt già nua cũng nở nụ cười.
– Đại trưởng lão, lần này ngươi thật sự khiến ta có chút thất vọng đó.
Tộc trưởng nhíu mày nhìn Chúc Lê, trầm giọng nói.
– Tộc trưởng?
Chúc Lê sững người, rõ ràng không hiểu tại sao tộc trưởng lại trách mình.
– Thiên động là trọng địa của Thiên Yêu Điêu tộc, nhưng trong đó lại bị trồng Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa khiến bản vương và tất cả cường giả bế quan trong đó đều bị rơi vào ảo cảnh. Nếu không phải nhờ Lâm Động tiểu hữu cứu thì có lẽ Thiên Yêu Điêu tộc đã đại thương nguyên khí!
Tộc trưởng quát.
– Cái gì?
Nghe thế, sắc mặt của Chúc Lê tái nhợt, tộc nhân ở phía dưới cũng đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy chấn kinh.
– Quả nhiên có điều mờ ám.
Tiểu Điêu mặt lạnh băng, hắn đã mơ hồ đoán được có lẽ thiên động đã xảy ra vấn đề, không ngờ đúng là vậy.
– Tộc trưởng, thật…thật vậy sao?
Chúc Lê giọng run run hỏi, hiển nhiên lão vô cùng sợ hãi. Nếu tất cả cường giả bế quan trong thiên động đều bị tiêu diệt thì chắc chắn Thiên Yêu Điêu tộc sẽ bị diệt vong. Đến lúc đó, có chết ngàn lần cũng không thể đền hết tội.
– Hà hà, tại hạ Lâm Động là đại ca kết bái của Tiểu Điêu, chuyến đi này đến Thiên Yêu Điêu tộc cũng là do Tiểu Điêu mời.
Lâm Động cười, nói rồi liếc xuống Tiểu Điêu, gọi ta đến làm việc khó vậy, không lợi dụng tí thì phí ra.
Tộc nhân Thiên Yêu Điêu ở xung quanh kinh ngạc nhìn Tiểu Điêu. Họ rất rõ tính cách kiệt ngao của Tiểu Điêu, dù là tộc trưởng Thiên Yêu Điêu cũng không thể khiến hắn cúi đầu. Vậy mà giờ hắn lại mời một con người đến, lại là đại ca kết bái?
Tiểu Điêu nghe thế, nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, khóe miệng không kìm được co giật mấy cái.
– Lâm Động tiểu hữu này không tồi, làm việc chắc chắn hơn tiểu tử kia nhiều.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu nói.
Lâm Động cười trừ, cũng thấy hai phụ tử nhà này thú vị, nhưng rất nhanh hắn thu lại tâm trạng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai trưởng lão phía trước mặt và Ngô Cửu U cách đó không xa.
– Đại trưởng lão, trong Thiên Yêu Điêu tộc không chỉ bị dị ma đặt bẫy mà trong các vị cũng đã bị dị ma xâm nhập rồi.
– Cái gì?
Sắc mặt Chúc Lê đại biến, ánh mắt vốn có chút tinh quang thêm phần sắc lạnh, một luồng khí tức kinh người bùng nổ, bao trùm không gian. Tất cả mọi người đều nhận ra, Chúc Lê đang kiểm tra xem ai có mặt ở đây là dị ma.
Nhưng lão không có được kết quả gì, vì mãi lâu sau vẻ mặt tối sầm thu lại khí tức.
– Đại trưởng lão, thủ đoạn của dị ma khó lường, kiểm tra cách thông thường không thể biết được đâu.
– Vậy Lâm Động tiểu ca có cách gì không?
Chúc Lê nghe thế, mắt đảo một cái liền nhìn Lâm Động chăm chăm. Thực lực của hắn chỉ là Tử Huyền Cảnh đại thành nhưng lại cứu được tộc trưởng khỏi ảo cảnh. Năng lực này không phải một tiểu tử Tử Huyền Cảnh bình thường làm được.
– Việc này giao cho Lâm Động tiểu hữu vậy.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu cười, rồi bước lên phía trước, quét mắt nhìn, nguyên lực trong trời đất cũng trở nên xao động.
– Ta muốn xem xem, dị ma gì mà dám làm càn trong Thiên Yêu Điêu tộc chúng ta?
Lâm Động gật gù, rồi nhìn hai vị trưởng lão vừa rồi ra tay với mình, mỉm cười:
– Hai vị, có cần giấu nữa không?
– Vị tiểu ca đây…hai người lão phu không hiểu ngươi đang nói gì.
Hai trưởng lão kia sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói không bình thường.
– Nếu vậy thì hãy để ta bắt các ngươi hiện thân.
Lâm Động cười, bàn tay nắm lại, thạch phù xuất hiện, tỏa ra một luồng khí trắng dịu nhẹ, biến thành một đạo quang phù kỳ lạ. Hắn búng tay, quang phù vỡ ra thành hai đạo ánh sáng trụp lấy hai trưởng lão.
Ánh sáng trắng phủ xuống, hai trưởng lão lập tức vận nguyên lực ngăn cản, nhưng lại nhận ra thứ ánh sáng đó không có sức sát thương. Chỉ là chúng kinh hãi nhận ra, bề mặt da của mình đang thẩm thấu ra rất nhiều tia hắc quang với một thứ mùi vì tà ác đến cực điểm.
– Các ngươi!
Chúc Lê thấy vậy, sắc mặt lập tức lạnh băng, ánh mắt sắc bén gườm gườm nhìn hai người kia.
– Chắc trong cơ thể hai người có ma chủng đúng không? Hà hà, không ngờ đường đường là người của yd tộc lại tiếp nhận thứ tà ác đó.
Lâm Động cười nhạt.
– Ngươi!
Hai trưởng lão sắc mặt kinh hãi, ánh mắt tối sầm lại rồi bỗng bắn ra sau, ma khí tà ác lan tỏa, khí tức cũng bắt đầu tăng mạnh.
– Hai kẻ phản đồ các ngươi!
Chúc Lê giận dữ gầm lên, nguyên lực hùng hồn tụ lại quanh người. Trong luồng nguyên lực ấy không chỉ có sinh tử khí dung hòa, thậm chí còn một số luồng dao động thần dị mang mùi vị Luân Hồi.
Chúc Lê đại trưởng lão đã đạt tới Luân Hồi, thực lực hơn xa những cường giả Chuyển Luân Cảnh bình thường.
Chúc Lê vung tay, bầu trời tối sầm lại, hai cái quang trảo khổng lồ từ trên trời ập xuôgs đầu hai trưởng lão được bao quanh bởi ma khí.
Bùm bùm!
Hai trưởng lão thấy thế, tung một quyền, ma khí tà ác biến thành một con cự mãng chống lại quang trảo. Thân hình khẽ động rồi bay ra xa mất nghìn trượng, rõ ràng nhờ dị ma khí mà thực lực của chúng đã tăng lên.
Tộc trưởng thấy hai kẻ đó ngoan cố chống cự, ánh mắt thêm phần lạnh lùng. Chỉ thấy ngài đưa tay về phía đó rồi nắm lại.
Bùm!
Không gian xung quanh nổ tung, hai người bọn chúng cũng bị thứ sức mạnh khủng khiếp từ bốn bề ép tới khiến cho hộc máu, khí tức gần như ngay lập tức yếu hẳn đi.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu vừa ra tay đã chặn đứng được hai siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, Luân Hồi Cảnh quả nhiên khủng khiếp.
– Hai ngươi cũng là trưởng lão lâu đời trong tộc, không ngờ lại phản tộc như vậy
Giọng nói lạnh lùng mang nộ ý của tộc trưởng Thiên Yêu Điêu vang vọng trong không gian.
Tộc nhân Thiên Yêu Điêu phía dưới thấy vậy, ánh mắt cũng rực lửa. Là người của Thiên Yêu Điêu tộc, sinh ra họ đã có sự kiêu ngạo từ thời Viễn Cổ, không ngờ nay lại xảy ra việc đáng sỉ nhục thế này!
– Dùng đến ma chủng, ma khí nhập não, thần trí của họ đã bị xâm thực, tộc trưởng của nổi giận cũng vô ích.
Lâm Động lắc đầu, rồi khẽ nói:
– Giờ chúng ta vẫn nên trừ bỏ ẩn toạn trong Thiên Yêu Điêu tộc trước đã.
– Lâm Động tiểu hữu, cái này thì phải phiền ngươi rồi.
Tộc trưởng nhìn Lâm Động, ma chủng ẩn trốn rất sâu, dù là hắn cũng không dễ dàng tìm ra, mà rõ ràng là Lâm Động có thủ đoạn đặc biệt.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi nhìn xuống tộc nhân phía dưới. Khi ánh mắt hắn chiếu tới, tất cả mọi người đều cảm thấy da lạnh toát.
Ánh mắt Lâm Động quét qua qua quét lại chỗ mọi người, rồi dịch chuyển lên trên, dừng lại ở người Ngô Cửu U.
– Ngô Cửu U huynh đệ, ngươi có cần tiếp tục trốn nữa không?
Lâm Động nhìn Ngô Cửu U, cười.
Cả quảng trường tĩnh lặng, tất cả mọi người đang chấn động nhìn Ngô Cửu U, lẽ nào…