Hàng trăm con thanh long uốn mình quanh Lâm Động, tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang vọng, thứ uy lực cổ xưa mà nặng nề của Long tộc bao trùm toàn bộ Thiên Yêu Điêu tộc.
– Uy lực Long tộc?
Sự thay đổi của Lâm Động khiến Ngô Cửu U phải giật mình, ánh mắt nhìn Lâm Động có phần cổ quái. Lâm Động rõ rang là con người chân chính, nhưng thứ uy lực Long tộc kia lại vô cùng thuần chính, thậm chí một số cường giả cấp cao trong Long tộc cũng không thể sánh bằng. Điều này thật sự khó hiểu.
– Thú vị thật, ngươi không chỉ có Tổ Thạch, tổ phù mà giờ lại có cả uy lực của Long tộc.
Ngô Cửu U cười nhạt, ánh mắt không có chút ý cười nào. Trên cánh tay, những đường hoa văn đen nhu động tỏa ra thứ năng lượng cuồng bạo.
– Có điều, dù có nhiều thủ đoạn thế nào thì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!
Hàn quang lóe lên trong mắt Ngô Cửu U, cuối cùng không do dự nữa, chân giậm trên không, ảo hương màu đen cuồn cuộn, thân ảnh hắn xuất hiện phía trước Lâm Động, ngón tay chỉ ra, ảo hương ngưng tụ, nhằm thẳng trán Lâm Động bắn tới.
Xoẹt!
Đôi long dực sau lưng Lâm Động đập mạnh, cuồng phong bùng nổ, hắn nhanh chóng lùi ra sau tránh công kích của Ngô Cửu U.
Ầm!
Vừa lui về sau, Lâm Động ngay lập tức triển khai công thế. Chỉ thấy tay hắn cầm quyền trượng, lôi quang cuộn trào, vô số trượng ảnh hiện ra, ập tới Ngô Cửu U như vũ bão.
– Toàn trò trẻ con!
Ngô Cửu U cười khảy, hắn vặn tay, phía trước bỗng ngưng tụ một cánh hoa đen chặn đứng trượng ảnh.
– Đi!
Ngô Cửu U búng tay, cánh hóa trước mặt đột nhiên bắn ra, khí thế sắc bén, rạch tan hư không nhằm thẳng cổ họng Lâm Động mà lao tới.
– Keng!
Lâm Động đưa quyền trượng ra, khẽ đập lên méo cánh hoa khiến nó lệch hướng rồi bay lên phía trên đầu hắn.
Vừa giao đấu Lâm Động đã thể hiện được kinh nghiệm chiến đấu, nhiều năm trải qua bao trận sinh tử đã cho hắn thần kinh vô cùng nhạy bén trong chiến đấu.
– Thể hiện bản lĩnh thật đi, nếu không thì ngươi không có cơ hội đâu.
Ngô Cửu U lạnh lùng nói, hắn giơ bàn tay ra, ảo hương ngưng tụ lại thành vô số bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, tỏa ra một thứ năng lượng quỷ dị.
Lâm Động nheo mắt, rồi cũng không khách khí, hít sâu một hơi, khi thở ra thì giống như tiếng long ngâm tựa tiếng sấm rền
Grào!
Ánh sang ngọc dịu nhẹ tỏa ra từ trong cơ thẻ Lâm Động, ba trăm con thanh long quanh người hắn cũng bắt đầu đổi màu, cuối cùng biến thành màu tử kim.
Đôi mắt Lâm Động lúc này cũng ánh màu tử kim, khí tức bạo tăng, rõ ràng hắn đã động dụng đến sức mạnh của long cốt Hồng Hoang.
– Như vậy mới thú vị.
Ngô Cửu U cười khảy, rồi hắn nắm tay lại, vô số bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa lao tới như vũ bão về phía Lâm Động.
Lâm Động cầm Lôi Đế Quyền Trượng, hai mắt khép hờ, rồi đột nhiên trừng mắt, ba trăm con tử kim long cùng lúc gầm lên.
Uỳnh!
Lâm Động hóa thành một đạo tử kim quang lao tới, ba trăm con tử kim long quấn quanh người hắn, giống như một con cự long, phát ra thứ uy lực vô tận.
Rầm rầm rầm!
Tử kim quang lao tới, những bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa kia lập tức nổ tung, không gian cũng như méo mó cả đi.
Thân hình Ngô Cửu U không hề động đậy, hắn đầy coi thường nhìn quang ảnh đang lao tới với khí thế hung hãn. Hắn mặc cho quang ảnh lao tới, rồi chầm chậm giơ cánh tay màu đen lên, mở rộng bàn tay rồi chờ Lôi Đế Quyền Trượng đâm vào!
Bùm bùm!
Lôi Đế Quyền Trượng với sức mạnh của ba trăm con tử kim long đâm thẳng lên bàn tay Ngô Cửu U, không gian vang lên tiếng nổ động trời, sóng năng lượng ma sát với không gian phát ra những tiếng nổ như sấm rền.
Thế nhưng, Ngô Cửu U dùng tay không chống lại công kích hung mãnh của Lâm Động, thân thể không hề động đậy, cánh tay kia thậm chí không rung lên là bao, chỉ là hoa văn Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa trên cánh tay lúc này tan đi một chút mà thôi.
Lâm Động thấy thế, thần sắc cũng thay đổi. Ngô Cửu U quả nhiên không đơn giản, chẳng trách mà Tiểu Điêu cũng thua thiệt.
Uỳnh!
Ngô Cửu U cười lạnh, bàn tay xoay một vòng rồi tung chưởng!
Binh!
Sức mạnh cuồng bạo xung kích đánh tan tử kim quang Lâm Động tạo ra, những con tử kim long quanh người hắn cũng biến mất không ít.
– Hừ!
Một chưởng đánh lui Lâm Động, sát ý trong mắt Ngô Cửu U càng nặng thêm, thân hình khẽ động, vô số tàn ảnh xuất hiện quanh Lâm Động, cánh tay màu đen với thứ sức mạnh đáng sợ tấn công như vũ bão.
Keng keng keng!
Lôi Đế Quyền Trượng cũng biến thành vô số đạo lôi quang bảo vệ quanh người, nhưng rõ ràng hắn có hơi yếu thế. Một số đòn của Ngô Cửu U thậm chí đã phá vỡ được tầng phòng ngự, đánh thẳng lên người hắn. Công kích mạnh mẽ thế này, nếu không phải Lâm Động có long cốt Hồng Hoang thì chắc chắn đã trọng thương.
Khi Lâm Động đang gắng sức giằng co với Ngô Cửu U, trên đỉnh núi phía xa, tiểu đội của Tiểu Điêu đã tiếp cận một ngọn núi. Bạch quang tỏa ra từ Phá Ma Phù tỏa ra bao trùm quanh họ, cách ly khỏi ảo hương bên ngoài.
– A Điêu đại ca, Lâm Động huynh hình như sắp không gắng gượng được nữa.
Một cường giả sắc mặt hơi thay đổi, lên tiếng.
Tiểu Điêu khựng người quay lại thì thấy Lâm Động đang bị Ngô Cửu U áp đảo, đồng tử co lại, nắm đấm siết chặt.
– A Điêu đại ca, hay là huynhd di giúp Lâm Động huynh đệ đi. Ở đây cứ để bọn đệ.
Một người khác nói, xem tình hình thì dường như Lâm Động không được ổn lắm.
Tiểu Điêu nghe thế, trầm ngâm một chút nhưng rồi lắc đầu trước sự kinh ngạc của hai người kia:
– Huynh ấy đã nói đối phó được thì nhất định sẽ được. Chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ của mình đi đã.
– Rõ!
Hai người kia gật đầu, nhìn nhau thì đều nhận ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Họ thực sự không hiểu Tiểu Điêu lấy đâu ra niềm tin như vậy. Ngay hắn cũng bại trong tay Ngô Cửu U cơ mà. Tuy Lâm Động nhiề thuủ đoạn nhưng dù sao khoảng cách cũng quá xa. Chỉ là, dù có không hiểu, nhưng Tiểu Điêu đã nói vậy thì họ cũng không tiện nói gì nữa.
Ba người xông vào trong ảo hương rồi tiến thẳng tới đỉnh núi. Lúc này Tiểu Điêu mới liếc nhìn về phía xa, khi chỉ còn một mình hnắ mới lẩm nhẩm:
– Ngươi ấy mà, đừng có mà toi không lại mất mặt người huynh đệ này.
…
Bùm!
Cánh tay đen giống như con độc long, với tư thái ngang ngược cực diểm đánh tan lớp phòn ngự lôi quang, rồi nhanh như chớp oanh kích lên ngực Lâm Động.
Âm thanh trầm đục vang lên, Lâm Động cảm giác như ngực sụt hẳn xuống, thân thể bay ngược ra sau, máu tươi không kìm được mà phun ra.
Tuy hắn có long cốt Hồng Hoang, nhục thể vô cùng cứng rắn, nhưng trúng công kích mãnh liệt đó của Ngô Cửu U cũng khiến hắn không dễ chịu chút nào.
– Xương cốt của ngươi cũng khá đấy.
Ngô Cửu U nhìn Lâm Động châm chọc, nhưng trong mắt cũng có chút kinh ngạc. Đòn vừa rồi của hắn, đừng nói Tử Huyền Cảnh, dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh nếu trúng phải cũng sẽ có thương thế. Nhưng Lâm Động, ngoài việc bcị hộc máu ra thì khí tức không hề có dấu hiệu bị trọng thương.
Năng lực đó khiến Ngô Cửu U cũng phải thấy kinh ngạc.
– Đó cũng là bản lĩnh cả đấy.
Lâm Động quệt máu đi, ngữ khí vẫn rất bình thản.
– Đúng là bản lĩnh.
Ngô Cửu U gật gù, nụ cười dần trở nên hung hãn.
– Có điều, đá có cứng thế nào cũng bị đập vỡ thôi. Để xem ngươi chịu được bao nhiêu lnầ.
Vừa dứt lời, cánh tay hắn bùng phát hắc quang tà ác, Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa trên đó cũng dần nở rộ.
Những tia hắc quang trên cánh tay giống như gốc rễ của hoa, mọc chạy khắp nơi, nhanh chóng ngưng tụ những luồng năng lượng đáng sợ.
– Hãy xem ta một quyền đánh ngươi tan thành tương đây!
Ngô Cửu U cười hung hãn, nắm đấm siết chặt, ngay không gian cũng bắt đầu biến dạng.
Lâm Động nhổ ngụm máu trong miệng ra, trong ánh mắt có phần nặng nề, hắn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của cánh tay Ngô Cửu U.
– Đúng là một kẻ đáng gờm.
Lâm Động buông lỏng Lôi Đế Quyền Trượng ra, rồi hai tay khẽ hợp vào nhau kết thành ấ pháp kỳ lạ. Sau khi ấn pháp kết thành, tử kim long quanh người hắn dần trở nên an tĩnh, một thứ dao động huyền ảo tỏa ra từ long bàn tay hắn.
Luồng dao động này chạy từ trên xuống dưới, cuối cùng chui xuống long đất, vào khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều cảm nhận thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, cảm giác giống như có cự long đang tỉnh dậy vậy.
Năng lượng bên dưới lòng đất giống như thủy triều dâng, thực vật trên mặt đất bắt đầu khô héo, một thứ mùi vị hoang vu dần dần lan tỏa.
Lâm Động chầm chậm đưa tay về phía mặt đất, rồi khẽ nắm lại, không gian vang lên giọng nói trầm đục của hắn:
– Thiên địa vạn vật, Tận Hóa Hoang Vu!