Tinh thần lực hùng hồn lan tỏa khắp trời đất một lúc lâu cuối cùng đã rút đi như thủy triều xuống. Chỉ trong vài giây không gian đã trở lại với sự yên tĩnh.
Trong sơn động ở một nơi nào đó trong thiên động, Lâm Động cũng chậm rãi mở mắt ra. Trong đôi mắt đen thâm sâu không hề có chút tinh quang nào. Có chăng chỉ là chút mơ hồ dường như vì chưa thích ứng được với sự tối tăm này.
Sơn động u tịnh, ánh sáng dịu nhè, bề mặt vách núi nhẵn bóng, còn có một chút mùi bùn đất, sự tĩnh lặng này khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Thế nhưng, Lâm Động nhìn không gian tĩnh lặng này, trong mắt có chút xa lạ. Tuy dung mạo hắn không có gì thay đổi, nhưng thần sắc dường như khiến hắn tách biệt với thế giới này.
Thế giới bên ngoài chỉ là ba tháng, thế nhưng hắn đã ở trong Luyện Ngục cô tịch này đã hơn chục năm…Đó không phải một thời gian ngắn. Trong mười mấy năm này, hắn không hề nghỉ ngơi mà luôn chiến đấu khổ sở với Luyện Ngục.
Nham đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn Lâm Động lúc này ánh mắt có phần mơ hồ, xa lạ. Hắn không lên tiếng, đây là trạng thái bình thường, hắn tin là Lâm Động rất nhanh sẽ hồi phục tâm thái bình thường, nhớ lại hết ký ức từ trước khi vào Luyện Ngục.
Ánh lửa lay động, Lâm Động ngồi trên thạch đài tận hơn nửa ngày trời, sau đó mới hít sâu một hơi gương mặt bắt đầu phục hồi thần tình mà Nham vẫn quen thuộc.
– Ngoài này đã bao lâu rồi?
Lâm Động ngẩng lên cười, hỏi Nham.
– Mới ba tháng.
Nham đáp.
– Ba tháng à.
Vẻ mặt Lâm Động phức tạp, thở dài một câu, ai ngờ được ba tháng bình yên ngoài này với hắn lại dài đằng đẵng và tàn khốc như vậy.
– Nhưng ngươi thu hoạch cũng không ít.
Nham cười, hắn nhìn Lâm Động, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tinh thần lực dồi dào tỏa ra từ cơ thể Lâm Động.
Thật sự đã bước vào cảnh giới Phù Tông.
– Khổ cực bao năm như vậy, nếu không bước vào được thì quá mất mặt rồi.
Lâm Động vươn vai rồi nhảy khỏi thạch đài, hai mắt khép hờ cảm nhận tinh thần lực dồi dào vô tận trong Nê Hoàn Cung, nói:
– Giờ chỉ có thể coi là Tiểu Phù Tông thôi.
– Đến khi ngươi là Đại Phù Tông, dù là cường giả Luân Hồi Cảnh cũng không phải đối thủ của ngươi.
– Thế thì không dễ đâu.
Lâm Động cười, tinh thần lực đạt đến mức độ này rồi, muốn lên một bước nữa phải bỏ ra không ít công sức. Lần này là mượn sức mạnh của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa thì Lâm Động mới bước vào cảnh giới Tiểu Phù Tông. Hơn nữa nhìn từ góc độ nào đó, ba tháng này Lâm Động không dễ dàng gì để vượt qua. Trong thời gian này không biết Lâm Động đã thoát khỏi bàn tay tử thần bao nhiêu lần rồi.
– Những thứ này đã vô dụng, vứt hết đi được rồi chứ?
Lâm Động nhìn số Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa trong sơn động, hiện giờ chúng đã khô héo hết cả, rõ ràng đã tiêu hao hết năng lượng, nhưng chúng khá quỷ dị, dù đã vô dụng nhưng vẫn nên tiêu hủy đi thì hơn.
– Ừm.
Nham cũng không phản đối, lần tu luyện này Lâm Động đã đạt được mục tiêu thì số Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa cũng vô dụng rồi.
Lâm Động cười, cũng không thấy hắn có bất cứ hành động gì, nhưng số Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa trong sơn động đột nhiên đã tan thành tro bụi.
– Đi thôi, nên ra ngoài rồi.
Lâm Động vươn vai rồi đi thẳng ra ngoài sơn động. Nham gật gù, biến thành tia sáng chui vào cơ thể hắn.
Khi bước ra ngoài, Lâm Động bỗng dừng lại, hơi nghiêng người nhìn vào sâu trong thiên động. Trước đó, khi tinh thần lực đột phá Phù Tông, nhờ Tổ Phù Chi Nhãn hắn đã nhìn thấy thân ảnh ở nơi sâu nhất trong thiên động. Từ thân thể người đó, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh quá kinh người. Tuy cảm tri nhạy bén cho hắn biết, thực lực của người này có lẽ ở tầng thứ cực kỳ khủng bố, thậm chí hắn hiện nay giao đấu thì tuyệt đối không có nửa cơ hội thắng.
– Thật không biết đó là bị lão yêu quái nào còn sống từ thời Viễn Cổ…
Lâm Động lẩm nhẩm một câu rồi quay người đi, men theo thông đạo tối tăm chậm rãi đi ra ngoài thiên động.
Một lúc lâu sau, cuối cùng đã có ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống. Lâm Động bước ra ngoài, cả một vùng sơn mạch tĩnh mịch nguy nga đập vào mắt.
Lâm Động có chút chìm đắm trong sự tĩnh lặng trước mắt, điều mà hắn không hề biết đến trong suốt hơn chục năm trong Luyện Ngục.
– Cuối cùng ngươi cũng ra rồi.
Giọng nói quen thuộc nhưng dường như rất xa vời truyền đến tai Lâm Động, rồi hắn nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên cạnh với gương mặt tuấn mỹ.
– Tiểu …Tiểu Điêu…
Lâm Động thấy gương mặt quen thuộc đó thì hơi khựng người, hắn mỉm cười rồi giang tay ôm chặt lấy Tiểu Điêu. Chịu đựng sự cô đơn trong Luyện Ngục một thời gian dài, giờ được nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, trong lòng Lâm Động lại dâng tràn cảm xúc.
– Này này làm gì thế hả…
Tiểu Điêu giật thót mình vì hành động đột ngột này của Lâm Động, nhưng hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Lâm Động trong cái ôm này. Nhất thời trong lòng cũng xúc động, họ gặp nhau từ hồi cả hai đều vô cùng yếu đuối, cả chặng đường bảo vệ giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm sâu đậm như huynh đệ.
Lâm Động rất nhanh đã buông tay, nụ cười cũng tự nhiên hơn nhiều, rõ ràng hắn đã dần trở lại bình thường.
– Ngươi không sao chứ?
Tiểu Điêu cổ quái nhìn Lâm Động, không kìm được hỏi.
Lúc này Tiểu Điêu mới quan sát Lâm Động, tuy mới chỉ ba tháng không gặp, vẻ ngoài của hắn không có thay đổi gì, nhưng từ trong ánh mắt kia, Tiểu Điêu cảm nhận được sự khác biệt, Lâm Động hiện giờ dường như đột nhiên trở nên thâm sâu hơn trước rất nhiều.
Cảm giác giống như không phải Lâm Động mới bế quan ba tháng mà đã ba mươi năm rồi vậy.
Lâm Động cười, khẽ vỗ vai Tiểu Điêu, điệu bộ đó khiến Tiểu Điêu thấy mù mờ.
– Hà hà, Lâm Động tiểu hữu, chúc mừng ngươi đã tăng cấp lên Phù Tông, dù là trong Thiên Yêu Điêu tộc, số người đạt được tu vi tinh thần lực như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu tiến lại, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn Lâm Động. Đúng là trong tộc có những tiền bối có tu vi tinh thần lực kinh người, nhưng đó đều là tích lũy nhiều năm mới thành, trẻ như Lâm Động mà đã là Phù Tông thì vô cùng hiếm gặp.
– Vãn bối chỉ may mắn thôi.
Lâm Động lắc đầu, nếu không phải ngờ sức mạnh của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa dựng nên Luyện Ngục, thì dù có Nham trợ giúp e rằng hắn cũng phải cần mấy năm trời.
– Nếu dựa vào may mắn mà đột phá được Phù Tông thì thế gian này đâu có thiếu Phù Tông như vậy.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu cười.
– Ha ha, hẳn là Lâm Động tiểu hữu bế quan cũng mệt rồi. Ta thấy để hắn nghỉ ngơi một hai ngày trước đã.
Chúc Lê đại trưởng lão cười.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu gật đầu, trò chuyện vài với Lâm Động rồi dẫn người rời đi. Trong thời gian Lâm Động bế quan, bọn họ đã ở đây không rời nửa bước.
– Để ta đưa huynh đi nghỉ, ta thấy tinh thần huynh có chút hoảng hốt.
Tiểu Điêu nói.
Lâm Động gật đầu, đúng là hắn cần thời gian để thoát khỏi ký ức trong Luyện Ngục.
…
Trong hai ngày tiếp theo, Lâm Động vẫn ở trong Thiên Yêu Điêu tộc, cuối cùng hắn cũng đã hồi phục, sự tu luyện tàn khốc trong Luyện Ngục cũng đã được cất vào sâu trong ký ức. Chỉ có điều, tinh thần lực dồi dào có được từ Luyện Ngục vẫn tràn ngập trong Nê Hoàn Cung khiến hắn biết rằng quá trình khổ tu trong Luyện Ngục không phải không có thu hoạch gi.
Trên đỉnh một ngọn núi, Lâm Động ngồi bên vực thảm, nhìn xuống khu rừng phía dưới, bỗng vươn vai rồi nói trong đầu:
– Hôm xuất quan tinh thần lực của ta đã nhìn thấy Thôn Phệ Thần Điện…
– Ồ?
Nham nghe thế thí kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Lâm Động lại cảm ứng được sự tồn tại của Thôn Phệ Thần Điện.
– Thôn Phệ Thần Điện hình như ẩn tàng trong một không gian mở nhưng lại không thể cảm ứng được vị trí chính xác của nó. Có điều ta có thể cảm nhận được năng lượng vùng không gian đó càng ngày càng mất cân bằng. Vì thế…e là nhanh thì trong một tháng nữa không gian đó sẽ xuất thế.
– Một tháng? Nhanh vậy sao?
– Ừm, hơn nữa khi Thôn Phệ Thần Điện xuất thế, động tĩnh sẽ không hề nhỏ, e là tất cả cường giả của Yêu Vực sẽ bị cảm ứng được…
Lâm Động nheo mắt, một khi Thôn Phệ Thần Điện xuất thế, chắc chắn sẽ gây nên chấn động không nhỏ. Với danh tiếng của Thôn Phệ Chủ thời vc, bất luận là thế lực phương nào cũng sẽ thèm nhỏ dãi. Hơn nữa, giờ không pahỉ ai cũng biết Thôn Phệ Tổ Phù nằm trong tay Lâm Động…
Vì thế, chỉ cần Thôn Phệ Thần Điện xuất thế, sợ là ngay Tứ bá tộc cũng không thể chấn tĩnh được. Tuy với quan hệ giữa hắn và Long tộc, Thiên Yêu Điêu tộc hiện nay, hắn không phải lo lắng về hai tộc này. Nhưng ngoài họ còn có hai đại bá tộc cũng cường hãn không kém đang nhăm nhe. Quan trọng nhất là…nếu Ma Ngục biết được tin, có lẽ chúng sẽ có động tĩnh.
Đến lúc đó, trước sự bao vây của quần hùng, Lâm Động muốn có truyền thừa của Thôn Phệ Chủ không phải chuyện dễ.
– Có điều…
Lâm Động mỉm cười, khóe miệng nhếch lên sự sắc lạnh.
– Ta sẽ không nhường truyền thừa của Thôn Phệ Chủ cho các ngươi đâu.