Huyền Vực chia bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, mỗi địa vực đều rất rộng lớn, đều có hệ thống riêng. Tuy nhiên, dù trên cùng một lục địa nhưng cách nhau rất xa, trên Huyền Vực cũng có vô vàn núi cao, từ Bắc đến Nam tựa con cự long uốn lượn nằm phủ phục trong trời đất, vừa hay chia tách bốn địa vực, những cường giả bình thường muốn vượt qua đây không phải dễ.
Giữa Đông Huyền Vực và Bắc Huyền Vực cũng bị chia cách, muốn đi qua dù là những người có bản lĩnh thì ít nhất cũng mất ba tháng. Hơn nữa còn phải là không gặp phải đám yêu thú hung mãnh trong núi.
Ngoài ra, bao trùm lên những ngọn núi này là tầng chướng khí hình thành từ nguyên lực trong trời đất. Nếu không có bản lĩnh mà xông vào thì sẽ lạc đường, trở thành một trong hàng nghìn vạn bộ xương trắng trong đó.
Đối diện với lộ trình như vậy, ngay đến Lâm Động cũng cảm thấy khá phiền toái. Nhưng may là thực lực hiện tại cho phép hắn chịu đựng được. Chỉ là, điều này khiến hắn nhớ đến nha đầu Thanh Đàn với chút thực lực đó lại từ Bắc Huyền Vực xa xôi chạy đến thăm hắn, trong lòng thấy thật đau xót.
Vì muốn tìm được Thanh Đàn nhanh nhất có thể, Lâm Động đã xông thẳng vào trong những dãy núi trùng điệp uốn lượn đó, phân biệt đại để phương hướng rồi cùng Lăng Thanh Trúc tăng tốc tối đa.
Nhưng dù vậy, muốn trong hai ba ngày ngắn ngủi mà vượt qua dãy núi đến Bách Huyền Vực là không thể. Lâm Động cũng hiểu điều này nên sau sự vội vàng ban đầu hắn cũng dần bình tĩnh lại, lúc này có vội cũng vô ích.
Hai ngày đi đường khá yên bình, dọc đường Lăng Thanh Trúc chỉ lặng lẽ đi theo, tính tình nàng vốn lạnh lùng, dù với Lâm Động cũng không nói nhiều. Chỉ là, không biết có phải Lâm Động gặp ảo giác không mà thấy trong sự bình tĩnh đó, ánh mắt Lăng Thanh Trúc có chút bất an.
Trong dãy sơn mạch bị bao phủ bởi lớp khói dày đặc, bên cạnh một đống củi cháy rừng rực là một nữ tử tuyệt sắc mặc bạch y. Thanh trường kiếm Thanh Phong dựa bên người, đôi mắt trong veo của nàng chốc chốc lại nhìn về phía bóng tối ở xa.
Phía xa có âm thanh xé gió, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh đống củi. Lâm Động phủ đám lá cây trên người, cười với Lăng Thanh Trúc:
– Sương mù quá dày đặc, có lẽ không đi được ban đêm, đêm nay cứ nghỉ ở đây vậy.
Trong rừng rậm, cứ đêm xuống là nguyên lực thêm dày đặc khiến lớp sương mù hình thành từ nguyên lực càng thêm mù mịt. Trước thứ khói này, dù là tinh thần lực cũng bị cản trở, vì thế hai người Lâm Động không thể tiếp tục lên đường trong đêm.
Lăng Thanh Trúc chỉ khẽ ừm một tiếng.
Lâm Động nhìn nàng, lúc này mới thấy nàng đang cầm xiên thịt nướng trên đống lửa. Hắn sững sờ, hắn từng thấy rất nhiều hình ảnh lạnh lùng thoát tục của nàng, chứ đã lúc nào nhìn thấy cảnh tượng thường ngày thế này…Dù rằng có hơi cháy…
Lăng Thanh Trúc dường như cũng nhận ra ánh mắt Lâm Động, mặt hơi đỏ lên, thu tay về cầm lấy thanh Thanh Phong ở bên cạnh.
Lâm Động cười, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, chỉ thịt nướng hỏi:
– Cái này cho ta à?
Lăng Thanh Trúc vẫn không đáp, chỉ cúi đầu nhìn trường kiếm.
Lâm Động thấy thế bèn không chút khách khí lấy xiên thịt ra cắn một miếng rồi lẩm nhẩm:
– Hơi cháy.
Một luồng kiếm phong đem theo hàn quang xuất khỏi bao khiến đống củi cũng tối hẳn lại.
Tay Lâm Động khựng lại, hắn nhìn Lăng Thanh Trúc đang cúi đầu nghịch thanh kiếm, thậm chí thần sắc không thay đổi chút nào, không kìm được cười:
– Nhưng hương vị rất ngon!
Nói rồi hắn cắn nhanh hai ba miếng nữa, quệt mỡ trên mồm, hắn nói:
– Đúng là hiếm có, được ăn thịt nướng nàng làm, nếu là tám năm trước thì ta nhất định sẽ nói là hoang tưởng.
Nghe thế, Lăng Thanh Trúc ngẩng lên, nhìn hắn nói:
– Đừng nói mấy lời ấm ức kiểu đó, giờ ngươi không còn là thiếu niên tám năm trước phải nhẫn nhịn Lâm Lang Thiên nữa rồi. Những thành tựu này đều là ngươi tự mình nỗ lực có được, tuy ta chưa từng nói nhưng rất tâm phục khẩu phục. Vì ta biết nếu là mình chắc chắn ta không làm nổi.
Lâm Động sững người nhìn Lăng Thanh Trúc, ánh lửa chiếu lên gương mặt xinh đẹp đằng sau tấm mạng, hắn không kìm được nhướn môi, một cảm giác hư vinh và mãn nguyện hiếm thấy trào lên trong tim hắn, lan tỏa khắp tứ chi. Khiến Lăng Thanh Trúc nói ra câu đó thật không dễ dàng gì.
– Vậy nàng phải thừa nhận trước kia nhìn ta như vậy là sai.
Lâm Động sự tỉnh, được voi đòi tiên, nói.
Lăng Thanh Trúc thấy hơi buồn cười nhìn Lâm Động. Nàng cũng đã chứng kiến sự kiên cường của hắn khi đứng trước cường địch nhưu Nguyên Môn, cũng là lần đầu tiên thấy hành động trử con này của hắn. Thế nhưng dáng vẻ đó của hắn, không biết tại sao lại khiến đôi mắt lạnh lùng của nàng có chút dịu dàng. Cuối cùng nàng khẽ gật đầu coi như thỏa mãn hắn.
Lâm Động thấy thế bật cười lớn, thần sắc rất sung sướng. Lăng Thanh Trúc bất lực lườm hắn không nói gì, rồi bay lên một cành cây ngồi, nhắm mắt tu luyện.
Lâm Động dựa người vào thân cây nhìn llt rồi cũng khép mắt dưỡng thần. Hắn có thể cảm nhận được, sau khi hai người vào trong khu rừng núi này Lăng Thanh Trúc có chút thay đổi, không còn khó gần như trước nữa. Nhưng Lâm Động cũng hỏi thêm về Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, Lăng Thanh Trúc cũng không chủ động nhắc đến, cứ như hai người đều không biết đến nó vậy.
Với điều này Lâm Động không chỉ không thất ọng mà còn cảm thấy thoải mái.
Khu rừng núi này vô cùng rộng lớn, hai người Lâm Động cũng ngày một vào sâu hơn. Tuy trong này có vô số yêu thú dữ dằn, trong đó một số yêu thú còn có thực lực khủng bố dị thường, thậm chí còn mạnh hơn một số cường giả cấp cao của Yêu Vực. Nhưng họ không hề gặp phải trở ngại nào, yêu thú cường giả ở đây dường như cũng nhận ra sự lợi hại của hai người, thứ xương khó gặm này tốt nhất đừng động vào.
Dù không bị yêu thú quấy nhiễu nhưng hai người Lâm Động sau khi mất gần năm ngày lộ trình thì dừng lại, vì họ nhận ra hình như đã mất phương hướng…
Lâm Động đứng trên ngọn cây cao nhìn về phía xa. Thứ mây mù từ nguyên khí đặc quanh kia khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế đến mức thấp nhất. Nếu không có tinh thần lực thì có lẽ họ không thể tiến nửa bước.
Lâm Động lắc đầu bất lực, nhảy xuống dưới nhìn Lăng Thanh Trúc:
– Hết cách rồi, đành phải cứ đi thôi. Nếu không được thì ta sẽ dùng Không Gian Tổ Phù phá vỡ không gian để ra ngoài. Tuy không biết sẽ tới nơi nào nhưng cũng tốt hơn là đi bừa trong này.
Hai người không đi theo lộ tuyến thông thường mà cứ đi thẳng đường gần nhất nên mới gặp rắc rối này.
Nhưng đó cũng không phải rắc rối gì quá lớn, nếu có vấn đề thì Lâm Động cũng có thể dùng Không Gian Tổ Phù để đi, chỉ là hắn chưa từng đến Bách Huyền Vực nên không thể đến thẳng đó được.
Đương nhiên, nếu hắn hoàn toàn khống chế được sức mạnh của Không Gian Tổ Phù thì khỏi phải nói. Nhưng dù sao Không Gian Tổ Phù cũng là của Châu Thông, giờ hắn ta vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, bảo Lâm Động luyện hóa Không Gian Tổ Phù là không thể.
-Ừm.
Lăng Thanh Trúc gật đầu rồi nhìn tiến về phía trước. Lâm Động cũng theo ngay sau, lông mày nhíu lại nhìn bốn phía.
Hai người lại đi tiếp nửa ngày, đám sương mù nguyên lực vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt khiến họ thấy bất lực. Nhưng khi Lâm Động đang suy nghĩ có nên dùng Không Gian Tổ Phù không thì hai người đột nhiên dừng lại, kinh ngạc mà vui mừng nhìn về phía trước bên phải.
Trong đám sương dày đặc là một thân ảnh nhỏ nhắn khá thê thảm chạy lại, trên người đầy vết thương, máu tươi nhỏ xuống dọc đường.
Soạt soạt!
Phía sau cũng có âm thanh xé gió theo sát, mười mấy hắc ảnh đang đuổi theo, sát khí lạnh băng tỏa ra từ chúng.
Vút!
Một đạo hắc quang bỗng bắn tới cắm thẳng lên đùi thân ảnh phía trước. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân ảnh kia ngã xuống nhưng lại vội đứng dậy, thần sắc tuyệt vọng nhìn những hắc ảnh kia, nghiến răng nói:
– Điện chủ sẽ không tha cho bọn phản đồ các ngươi!
– Bà ta bảo vệ mình cũng khó còn muốn đối phó với bọn ta?
Một tên trong những hắc ảnh kia cười lạnh, hung quang lóe lên tung chưởng, nguyên lực hùng hồn hung hăng đánh về phía thân ảnh nhỏ bé kia.
Thiếu nữ đó thấy thế sắc mặt lập tức trắng bệch, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Nhưng đột nhiên phía sau có âm thanh xé gió, một thân ảnh gầy gò xuất hiện trước mặt nàng, vung tay lên, công thế mạnh mẽ kia tan thành mây khói.
Bọn người kia đều giật mình, thiếu nữ kia sững người nhìn thân ảnh ấy. Hắn quay lại cười:
– Tiểu cô nương, ta giúp ngươi giải quyết chúng, ngươi đưa bọn ta đến Bách Huyền Vực, được chứ?
Thiếu nữ đó lập tức mừng rỡ, rồi như nhớ ra điều gì, vội nói:
– Vị tiền bối đây, cảm tạ đại ân của ngài, nhưng có thể cứu cả Thần Khôi đại ca nữa không?
– Thần Khôi?
Nghe cái tên quen thuộc đó, hắn khựng lại, rồi ngạc nhiên nói:
– Ngươi là người của Hắc Ám Điện?