TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 287: Quỷ tới đêm mưa (4)

Dịch giả: Tang Diệp

Ngoài cửa sổ gió giật mưa táp, một tia sét ngẫu nhiên rạch ngang bầu trời, chiếu sáng khắp căn phòng trống rỗng, không có gì dị thường.

Trang Vũ Ninh ngồi run lẩy bẩy trên giường, đột nhiên nghĩ ra, cầm điện thoại lên, run rẩy bấm số Diệp Thiếu Dương. Sau vài giây, điện thoại kết nối cuộc gọi, Trang Vũ Ninh mếu máo nói: “Thiếu Dương Ca, quỷ đồng kia tới rồi, nhanh tới cứu tôi!” 

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ truyền tới một tiếng thút thít của trẻ con, sau đó vang lên một tiếng gọi khiến người khác kinh sợ: “Mụ mụ, mụ mụ…” (tiếng gọi mẹ của trẻ con bên TQ)

“Aaaa!” Trang Vũ Ninh kêu to, ném điện thoại đi, lùi thẳng về phía góc tường, chỉ một tiếng vang lên, cửa sổ được mở ra, một cái đầu trẻ con tóc ngắn tới ngang tai lách vào từ cửa sổ.

Chuông Kinh Hồn không ngừng vang lên.

~~~~

Diệp Thiếu Dương đột nhiên bừng tỉnh, nhắm mắt lại, dùng thần thức dò xét một lần, nghe thấy tiếng vang của Chuông Kinh Hồn bèn cả kinh. Hắn không nghĩ rằng quỷ đồng lại tới nhanh như vậy.

Diệp Thiếu Dương vội vàng xuống giường, may mắn vì phòng ngừa có chuyện xảy ra nên lúc ngủ hắn cũng không cởi thắt lưng, nhanh chóng mặc quần áo, cầm theo ba lô và đạo bào. Vừa ra khỏi cửa đã đụng vào một cái bóng đen, hắn định động thủ thì tiếng Tiểu Mã: “Tiểu Diệp Tử, là tôi!” 

Diệp Thiếu Dương giật mình, nhìn rõ Tiểu Mã mới nói: “Cậu làm gì ở đây?” 

“Tôi nghe có tiếng bước chân mới mở cửa xem có chuyện gì, vừa thấy Vũ Vũ chạy xuống, cho nên muốn đánh thức cậu hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.” 

Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghe lại, dưới lầu chính xác truyền đến một tiếng bước chân gấp gáp, vội vàng theo cầu thang xuống tầng, Tiểu Mã theo sát phía sau.

Đi tới lầu một, lập tức một cơn cuồng phong xen lẫn hạt mưa cuốn tới trước mặt, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại đã thấy cửa ra hoa viên đã mở, một bóng người mặc áo ngủ màu đỏ đang xiêu vẹo cố gắng chạy trốn trong hoa viên, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“Là Vũ Vũ, muộn như vậy cô ấy ra ngoài làm gì?” Tiểu Mã ngạc nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương không trả lời, tranh thủ thời gian đuổi theo, lớn tiếng gọi tên Trang Vũ Ninh bảo nàng dừng lại. Trang Vũ Ninh lại cứ như không nghe thấy gì, mở cổng, không ngừng sải bước chạy ra ngoài.

Hai người Diệp Thiếu Dương đành phải chạy theo, bão tố không ngừng ập xuống, hai người cũng chẳng quan tâm, chỉ đuổi theo thân ảnh của Trang Vũ Ninh tới một tiểu khu nhỏ, đêm khuya đường đi tối đen, Trang Vũ Ninh tiến vào trong màn đêm, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

“Cô ấy đi đâu vậy?” Tiểu Mã lau nước mưa trên mặt, la lớn bên tai Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nào biết cô ấy muốn đi đâu, nhanh chóng suy nghĩ kỹ lại mấy biện pháp tìm người, sau đó lại từ bỏ suy nghĩ: trong đêm tối lại có bão như thế này, rất nhiều đạo thuật không thể sử dụng. Đúng lúc này truyền tới tiếng trẻ con khóc từ một hướng khác.

Diệp Thiếu Dương vội đi tới, tiến vào một hoa viên nhỏ trong vườn bên đường, liếc thấy Trang Vũ Ninh đang dùng hai tay che mặt, chạy qua phía dưới một bức tượng.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra một lá linh phù, vạch đầu ngón tay, vẽ lên trên vài nét, lập tức ném nó vào trong nước, ngón tay cái chỉ xuống trong nước, lẩm nhẩm: “Thiên Địa Vô Cực, Thái Nhất Sinh Thủy, cấp cấp như luật lệnh!” 

Linh phù kia chẳng những không bị mưa làm hỏng, ngược lại chảy nhanh theo dòng nước, tới thẳng hướng Trang Vũ Ninh biến mất.

Diệp Thiếu Dương nhắm mắt niệm chú, chờ giây lát, cảm nhận được biến hóa của linh phù, cảm thấy đã hơi chắc chắn, thở hắt ra rồi nói: “Cuối cùng cũng tìm được cô ấy. Đi thôi.” Nói xong rảo bước đuổi tới.

Tiểu Mã theo sát phía sau, vừa chạy vừa buồn bực hỏi: “Linh phù kia thật kỳ quái, chẳng những không hỏng trong nước, còn có thể theo nước mà đi, nó là gì vậy?”

“Đó là phù Thái Nhất Sinh Thủy, chuyên dùng trong nước, có thể tìm theo khí tức sinh hồn của người cần tìm.”

Diệp Thiếu Dương thông qua sự định vị của Thái Nhất Sinh Thủy phù, dẫn Tiểu Mã một hơi đuổi theo, chạy qua mấy phố, dần dần đi đến hướng ít người, càng đuổi càng buồn bực, tốc độ chạy của Trang Vũ Ninh sao nhanh vậy? 

Kể cả bị quỷ nhập, cũng không hợp đạo lý, chuyện gì đã xảy ra? 

Đột nhiên trong lòng Diệp Thiếu Dương xẹt qua một ý niệm hoài nghi, nhưng sau đó lại không chấp nhận, bởi vì theo khí tức Thái Nhất Sinh Thủy phù truyền đến, đích thực là khí tức của sinh hồn Trang Vũ Ninh, vì vậy yên tâm đuổi theo…

~~~

Tại lầu ba của biệt thự, cửa sổ đã hoàn toàn mở ra, đứa bé kia cuối cùng cũng kéo đứt dây của chuông kinh hồn tiến vào trong phòng, tứ chi đặt trên sàn nhà.

Thời điểm này Trang Vũ Ninh đã hoàn toàn bị dọa đến ngây ngốc, núp ở góc giường. Mắt nàng thấy một đứa đứa bé trắng như giấy từng chút một bò tới. Nó bò với tư thế rất quái dị, thân thể gần như dán sát trên mặt đất, giống một loài bò sát, chân tay bò xòe ra bốn phía. Mỗi một bước bò tới, các đốt xương kêu lục cục, ngón tay nó cào trên sàn nhà tạo ra thanh âm “Xoẹt xoẹt”, càng khiến cảnh tượng quỷ dị thêm vài phần.

Nó leo đến tận bên giường, nhẹ nhàng nhảy dựng lên, ngồi ở trước mặt Trang Vũ Ninh, nghiêng đầu, mở một đôi mắt to đẩy tia máu nhìn nàng, Trang Vũ Ninh cực kỳ sợ hãi phát hiện nó không có miệng.

Đột nhiên, cơ mặt của quỷ đồng hoạt động, vị trí miệng mở ra một cái khe, toác dài đến bên tai, máu cùng một chất lỏng màu xanh quyện vào nhau, theo vài cái răng nanh trắng chảy ra.

“Mụ mụ…” Trong miệng nó phát ra một tiếng nỉ non, sau đó giang hai cánh tay, tới gần Trang Vũ Ninh, tựa như muốn tiến tới trong lòng của nàng.

Trên ngực Trang Vũ Ninh truyền đến một tiếng “Rắc”, một luồng ánh sáng màu tím phát ra trước ngực nàng. Trang Vũ Ninh bèn hiểu ra, là cái bùa hộ mệnh đã vỡ.

Tại thời khắc đáng sợ này, Trang Vũ Ninh đột nhiên nhớ lại lời Diệp Thiếu Dương dặn dò. Nàng hà hơi vào tay phải, sau đó giơ tay lên, dùng sức đánh vào mặt quỷ đồng.

Một cảm giác tê dại truyền đến từ lòng bàn tay, quỷ đồng kêu lên thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt. Sau đó lăn xuống, chui vào gầm giường.

Dục vọng muốn được sống khiến Trang Vũ Ninh khôi phục lại mấy phần khí lực. Nàng nhảy xuống giường, giày cũng chẳng đeo, bổ nhào về phía cửa phòng, nắm lấy tay nắm cửa, kéo một phát. 

Cám ơn trời đất! Cửa mở ra được.

Trang Vũ Ninh một mạch chạy đến lầu hai, tới trước cửa phòng Diệp Thiếu Dương, định giơ tay gõ cửa kêu cứu, nàng lập tức kinh hãi: cửa phòng đang mở, Diệp Thiếu Dương không ở bên trong.

Nàng lại đến phòng của Tiểu Mã, cũng trống không.

“Diệp Thiên Sư, Diệp Thiên Sư!” Trang Vũ Ninh liên tiếp kêu vài tiếng, không có phản ứng. Đúng lúc này, một tiếng bước chân truyền tới từ lầu ba, một cái chân trắng nõn đang bước xuống cầu thang.

Trang Vũ Ninh chỉ đành chạy đến lầu một, thấy cửa cũng đã mở, tranh thủ thời gian chạy ra. Bên ngoài dù gió táp mưa sa, làm ướt hết đồ ngủ của nàng, nhưng nàng vẫn không chút do dự chạy trốn, Diệp Thiếu Dương đã không có trong nhà, lưu lại chỉ có chờ chết.

Nàng chạy thẳng đến phòng bảo vệ, điên cuồng gõ cửa, lớn tiếng gọi cứu mạng.

Cửa phòng bảo vệ mở ra.

| Tải iWin