Diệp Khánh Thiên cúi đầu, cả người ủ rũ, giọng nói cũng trở nên nhỏ yếu vô lực: “Ta nói thật, làm phép thất bại là bởi mấy người bọn ta, trong thời khắc mấu chốt đã cắt ngang quá trình……việc đó, ta thực không muốn nhớ lại dù chỉ một lần.
Kết quả là thất bại trong gang tấc, chúng ta chẳng còn mặt mũi nhìn Tiểu Thước.
Ngày hôm sau, tất cả đều rời nhà đi nơi khác tránh mặt.
Không lâu sau đó, lũ bất ngờ bùng nổ, nghe nói Tiểu Thước với Tuyết Kỳ đã bỏ mạng……”
Chuyện cũ kìm nén trong lòng bấy lâu không thể giãi bày, lúc này một nam tử thân cao bảy thước như hắn bỗng nhiên nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống tấm ảnh trên tay.
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói: “Ngươi không nói ra, ta cũng đại khái đoán được quá trình sự việc.
Muốn Tâm đầu huyết phát huy tác dụng cực đại, quan trọng nhất là phải tập trung trí lực, không được phân tâm.
Đây là pháp thuật hàng đầu của Nam Dương, là một pháp thuật nguyền rủa cực mạnh, yêu cầu người làm phép phải tập trung cao độ mới có thể hoàn thành.
Tuy ta không biết Diệp Tiểu Thước thi pháp thế nào, nhưng có thể khẳng định, hắn muốn dùng sức mạnh của nguyền rủa để thay thế thượng cổ phong ấn đang dần biến mất kia.
Nói dễ hiểu một chút, đây giống như biện pháp lấy độc trị độc.
Đại khái là Diệp Tiểu Thước biết với pháp lực của mình, thì không thể dùng cách bình thường được, sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên mới chọn dùng sức mạnh của nguyền rủa.
Trong thời điểm mấu chốt, các người nhất định đã tự thoát ly trận pháp, cho nên mới thất bại.”
Diệp Khánh Thiên xấu hổ cúi đầu, im lặng không nói câu nào.
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Diệp Tiểu Thước này cũng thật là quá cố chấp, vớo pháp lực của hắn lúc đó, muốn đẩy mạnh quá trình luyện hóa Tâm Đầu Huyết của ba người các ngươi, tám phần là làm không được.
Tuy nhiên, nếu hắn biết thuật lý Hàng đầu của Nam Dương thì nhất định cũng biết thuật hiến tế, hắn nhất định muốn biến bản thân trở thành vật hiến tế, để hoàn thành trận pháp……”
Diệp Tiểu Manh nghe được không hiểu lắm, hỏi: “Thế là có ý gì?”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, “ Chính là, hắn quyết tâm liều mạng để làm chuyện này, thất bại sẽ chết, thành công…… cũng sẽ chết.”
Mấy người bỗng ngơ ngẩn.
Diệp Thiếu Dương chú ý, Diệp bá đứng ở phía sau cùng, cúi đầu, không ngừng lau mắt.
Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm nói: “Nói vậy, Diệp Tiểu Thước là người tốt, vì đã ngăn cản không cho thiên tai phát sinh, nguyện hy sinh bản thân, người như vậy sao lại bán mạng cho con sát tinh kia chứ?”
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn Diệp Khánh Thiên, “Thế mới phải hỏi hắn, sau đó đã phát sinh chuyện gì?”
Diệp Khán Thiên lắc đầu, “Ta thật không biết, lúc ấy chúng ta chẳng còn mặt mũi nào gặp hắn, đồng thời cũng…… sợ hắn trả thù, dù sao thì hắn cũng có pháp thuật, chúng ta đành trốn đến nơi khác, sau nghe nói quê nhà bị lũ lụt, hai người bọn họ đã chết…nên mới trở về.
Sau khi chúng ta rời khỏi, xảy ra chuyện gì, thật sự không biết.”
Nói đến đây, Diệp Khánh Thiên thở ngắn than dài, lẩm bẩm nói: “Chúng ta cho rằng Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ đã chết, sự tình đều kết thúc, không nghĩ là hắn vẫn còn…… Mười năm nay, ta cùng Giai Lượng vẫn luôn đang âm thầm giúp đỡ Tam Nương, chính là để bù đắp, cho lương tâm được thanh thản.
Ai mà ngờ mười năm đã qua, Tiểu Thước vẫn không buông tha chúng ta a.”
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nói: “Các người giúp đỡ Tam Nương?”
“Sau khi Tiểu Thước chết, Tam Nương hoá điên, ngươi tưởng mười năm qua bà ta xin cơm mà có thể sống được sao?”
Lúc này, Vương đại thiện nhân bước tới, chắp tay trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tiên sinh, hiện tại ngươi đã biết rõ chân tướng, hy vọng ngươi có thể cứu Khánh Thiên một mạng, lúc trước anh ta làm như vậy, niệm tình có thể tha thứ, huống hồ đã qua mười năm rồi……”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, Diệp Khánh Thiên dù có là người xấu, tội ác tày trời nhưng bao năm qua hắn vẫn luôn giúp đỡ Tam Nương, không thể giương mắt nhìn quỷ hồn lấy mạng hắn, phá hoại trật tự âm dương hai giới.
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm chu sa, vẽ một tấm linh phù, giao cho Diệp Khánh Thiên, dặn dò: “Hiện tại Diệp Tiểu Thước đã thành lệ quỷ, tu vi cực mạnh, đạo phù này của ta chỉ có thể giữ an toàn cho anh trong sáu canh giờ, hãy mau thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi đây.
Trong sáu canh giờ này, đi được càng xa càng tốt, trước khi chuyện này kết thúc, không được trở về, bằng không sẽ phải chết.”
Diệp Khánh Thiên nhận lấy đạo phù, nói lời cảm ơn, tỏ vẻ muốn đi thông báo cho người nhà một tiếng, rồi sẽ đi cùng với bọn họ.
Sau khi Diệp Khánh Thiên rời khỏi phòng, mấy người hồi tưởng lại những gì hắn vừa kể, trầm mặc suy tư, nửa ngày không ai mở miệng nói câu nào.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Diệp bá, hỏi: “Diệp Tiểu Thước rốt cuộc đã chết như thế nào? Ngàn vạn lần đừng nói không biết, người rõ ràng biết rất nhiều chuyện.”
Diệp bá mặt lộ vẻ khó xử, không nói một lời.
Diệp Tiểu Manh cũng ép hỏi: “Lúc này là lúc nào rồi cha, sao người vẫn còn muốn giấu giếm, cha không làm chuyện gì trái với lương tâm, sao không dám nói?”
Diệp bá ngẩn ra, thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng: “Muốn nói cũng nói không rõ, để ta về lấy vật đó tới đây, sau đó hãy nói.”
Nói xong cũng không để người khác phản đối, bước vội ra cửa.
“Mọi người theo ta về nhà, nói chuyện ở đó sẽ tiện hơn.”
Diệp Tiểu Manh đề nghị.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, quay lại nhìn Vương đại thiện nhân, Vương đại thiện nhân lập tức cười, nói “Ta không đi được, mấy vị xin cứ tự nhiên, có chuyện gì muốn Vương mỗ hỗ trợ, cứ nói ra là được.”
Nói xong ân cần tiễn bọn họ ra tận cửa.
Diệp Tiểu Manh dẫn Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã về nhà, đi vào gian chính, Diệp Tiểu Manh liền gọi Diệp bá, Diệp bá ở phòng ngủ “ừ” một tiếng, nói tìm được vật đó sẽ ra sau.
Diệp Tiểu Manh rót hai chén nước, đưa cho Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã, ba người ở ngồi xuống trước bàn bát tiên, Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Hôm qua sau khi trở về, muội đã suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng tổng kết ra được mấy điểm đáng ngờ, đã ghi lại cẩn thận, chúng ta cùng nhau thảo luận nha.”
Nói xong lấy cuốn sổ, mở ra chầm chậm đọc: “Thứ nhất, Tiên Nương kia rốt cuộc là ai? Thứ hai, Quỷ tiên thôn tồn tại với mục đích gì? Thứ ba, lúc trước nữ quỷ bám vào người Lưu lão thái, sau lại chế tạo ra Hoàng kim nhục, để cho ai dùng, có phải cho Tiên Nương kia hay không? Hiện tại, lại thêm một vấn đề nữa: Diệp Tiểu Thước với Tuyết Kỳ là hai pháp sư, sau khi chết vì sao lại đầu quân cho Tiên Nương?!..
Uhm…muội thấy, nếu hiểu rõ được mấy việc này, thì những cái kia cũng sẽ dễ dàng giải quyết.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, mấy vấn đề Diệp Tiểu Manh vừa đề cập, tối hôm qua hắn cũng đã nghĩ qua rồi, vì thế đưa tay cầm lấy cuốn sổ trên tay Diệp Tiểu Manh, đưa mắt đọc thêm một lượt, rôi nói: “Để tai trả lời một cách đơn giản nha: về Hoàng kim nhục, hiển nhiên không phải là cho Tiên Nương kia…
vì sao à…cái bình là do người trong xe hơi lấy đi, xe không thể vào sâu trong Lưỡng giới sơn, nếu thực sự Tiên Nương muốn ăn Hoàng kim nhục, Lưu lão thái hoàn toàn có thể đưa trực tiếp, không cần thiết phải bỏ gần tìm xa.
Còn về việc tạo ra hai con Hạn Bạt, cùng với mục đích chế tạo ra nó, chúng ta đều không biết, chuyện này chắc chắn không đơn giản như chúng ta nghĩ.
Tiên Nương có thể không phải là đối thủ duy nhất mà chúng ta phải đối phó.
Về việc của Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ, đợi lát nữa hỏi cha muội rồi phân tích.
Hiện tại manh mối gì cũng không có, thảo luận cũng không ra kết quả.
Có điều….thực sự tôi có thể nói cho muội biết Tiên Nương là cái gì.”
Lời vừa dứt, Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh cùng nhau mở to mắt nhìn hắn.