Diệp Thiếu Dương liền muốn đi đón họ, Vương Thanh Phong vừa nghe hắn có bạn đang tới, cũng nhiệt tình muốn đi cùng, hơn nữa còn nhanh chóng gọi điện thoại cho tiệm cơm cao cấp nhất dưới Tập, đặt một phòng tốt, để tiếp đãi bọn họ.
Diệp Thiếu Dương thấy ông ta nhiệt tình như vậy, cũng chỉ biết đồng ý, hơn nữa liền gọi điện thoại cho Tưởng Kiến Hoa, mời hắn cùng tới, tỏ ý có mấy người bạn muốn giới thiệu.
Đoàn người đi đến Ngưu đầu sơn, từ xa đã thấy Lão Quách cùng Tứ Bảo.
Tứ Bảo mặc bộ đồ tây phẳng phiu, nhìn qua rất phấn chấn, Lão Quách thì bộ dáng không đổi, vẫn theo nguyên tắc có tiền cũng không lộ ra ngoài, ăn mặc giống như một tên đi đưa than.
Đã lâu không gặp, mấy người chẳng ngại thân quen hay xa lạ, cùng nhau chào hỏi vui vẻ.
Sau đó Diệp Thiếu Dương giới thiệu bọn họ với nhau.
Tứ Bảo vừa thấy Diệp Tiểu Manh, lập tức mắt sáng ngời, không tỏ vẻ luống cuống cùng không biết xấu hổ, tiến đến bắt chuyện với nàng.
“Đúng rồi, các người không tìm được Lãnh Ngọc à?”
Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Tìm được rồi,”
Lão Quách nói, “Bọn họ đi ở phía sau, lập tức đến ngay.”
“Bọn họ?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người, “Là bằng hữu của nàng à?”
Vừa mới dứt lời, một nhóm ba người đang đẩy ra đống cây cối, theo đường nhỏ lên đến nơi này.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc đi ở giữa, bên trái là một nam tử dáng cao cao, trắng trẻo bảnh bao, nhìn qua cũng không tệ, đẹp trai nữa là đằng khác.
Bên phải Nhuế Lãnh Ngọc là một thiếu niên khá điển trai, mày rậm mắt to, vẻ mặt rất an tĩnh.
Diệp Thiếu Dương nhìn đến ngây cả người, Nhuế Lãnh Ngọc…… sao lại mang theo hai bằng hữu đến đây? Nhuế Lãnh Ngọc một mạch đi đến trước mặt Thiếu Dương thì dừng lại, chỉ vào soái ca mặt trắng bên trái, giới thiệu: “Đây là sư huynh của ta
– Uông Ngư, lúc trước cùng ta đi Tây Xuyên có việc, về nhà chậm mất mấy ngày, nên giờ mới đến đây, đây là Diệp Thiếu Dương.”
Uông Ngư nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, vươn tay ra bắt mọt chút, nói: “Ngươi chính là Diệp Thiếu Dương, lần trước tìm Tiểu Ngọc giúp đỡ là ngươi à?”
Bên trong lời nói, có kèm theo mấy phần nhàn nhạt trào phúng.
Hơn nữa…… hắn dĩ nhiên kêu Nhuế Lãnh Ngọc là Tiểu Ngọc, quan hệ thân mật đến như vậy sao? Từ khi nào Nhuế Lãnh Ngọc có thêm ra một tên sư huynh như vậy? Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười, nói: “Xin chào, cám ơn ngươi đã tới hỗ trợ.”
Uông Ngư cười nhạt, “Không có gì, ta cũng chỉ nể mặt mũi củaTiểu Ngọc thôi.”
Diệp Thiếu Dương không thèm nói gì thêm với hắn, quay sang hỏi tiểu soái ca bên cạnh, “Vị này là……”
“Ta không quen.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói.
“Không quen?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt.
Lão Quách đi tới, cướp lời nói: “Đây là là Nhạc Hằng, ngươi đã quên à tiểu sư đệ, lúc trước ở Tây Xuyên, là thiếu niên thần bí được tìm thấy trong quan tài đó, sau đó lại tự mình bỏ đi đó.”
“Đúng đúng đúng, là hắn!”
Tiểu Mã đi lên, chụp lên vai Nhạc Hằng một cái, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây, bấy lâu nay đi đâu rồi, giờ lại từ đâu đi ra?”
Nhạc Hằng chần chừ một hồi, lắc lắc đầu, “Ta không biết.”
“Không biết? Vậy sao ngươi lại tìm tới được đây?”
Tiểu Mã kinh ngạc hỏi.
“Ta lưu lạc bên ngoài một khoảng thời gian, không có nơi nào cụ thể, ta chỉ biết có mỗi mình hắn, cho nên mới đi tìm hắn.”
Nhạc Hằng quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói, “Thì là do, Quách lão nói ngươi đang ở nơi này, yêu cầu hỗ trợ, ta liền theo tới đây.”
Nghe những lời này, Diệp Thiếu Dương thấy mình giống như người giám hộ duy nhất của hắn vậy, không biết đi đâu phải đến nhờ cậy mình, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Ngươi không nhớ bản thân mình là ai sao?”
Nhạc Hằng lắc đầu: “Nếu ta nhớ ra được, thì sẽ không tới tìm ngươi.”
Diệp Thiếu Dương á khẩu, bất quá nghĩ đến tên này vốn dĩ là một tên quái nhân, với hắn không thể dùng phương pháp bình thường để giao tiếp, cũng may trên người hắn có sức mạnh của Chu Tước, cũng là một sự giúp đỡ rất tốt.
Lúc này, Qua Qua từ ba lô chui ra, bò lên trên đầu vai Diệp Thiếu Dương, liếc nhìn Uông Ngư một cái, rồi vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương nói: “Lão đại, tình hình không ổn rồi.”
“Tiểu quỷ!”
Uông Ngư nhìn thấy Qua Qua, lắp bắp kinh hãi, lập tức xông tới, hai mắt nhìn vào nó, rất có ý muốn thu phục, lại quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, cau mày nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi thân là một Thiên sư Đạo môn, sao lại nuôi dưỡng tiểu quỷ!”
“Chuyện này…nhất thời không thể nói rõ,”
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, “Hơn nữa ta cũng không cần phải giải thích với ngươi, tóm lại hắn là bạn tốt của ta, không phải ác quỷ.”
Uông Ngư hừ một tiếng nói: “Quỷ chính là quỷ, pháp sư dưỡng quỷ, bất luận thế nào, cũng không thể nói nổi.”
Qua Qua nghe mấy lời này, trợn mắt, nói: “Tiểu tử, ngươi ý kiến gì à, không phục thì đánh một trận?”
Uông Ngư cười khinh bỉ, vừa định mở miệng, Nhuế Lãnh Ngọc đã lườm hắn một cái: “Ngươi không biết tình huống như thế nào, không cần nói bậy, không cần lo chuyện cho người khác.”
Uông Ngư lúc này mới miễn cưỡng im miệng lại.
Diệp Thiếu Dương thấy cảnh này, thấy dường như giữa hai người bọn họ rất thân mật, trong lòng thật không thoải mái chút nào.
Nhưng nói cho cùng, hiện tại bên mình có Nhuế Lãnh Ngọc, Nhạc Hằng, Qua Qua, với cả tên sư huynh đáng ghét của Lãnh Ngọc…
xem ra cũng không ít người, bên cạnh đó, Lão Quách cùng Diệp Tiểu Manh dù biết chút ít pháp thuật nhưng thực lực cũng không phải kém.
Nghĩ như vậy, bản thân cũng thấy tự tin thêm vài phần, bất quá…… cái tên sư huynh của Nhuế Lãnh Ngọc, thấy như thế nào cũng làm cho người chán ghét.
Diệp Thiếu Dương dẫn mọi người đến nhà khách dưới Tập, mỗi người đăng ký một phòng, nhà khách tuy không lớn, nhưng cũng sạch sẽ, sau đó Vương Thanh Phong nhiệt tình mời bọn họ tới tiệm cơm ăn cơm, Diệp Thiếu Dương vì muốn thực hiện kế hoạch của mình, nên không cự tuyệt, dẫn đường mọi người, hơn nữa bảo Diệp Tiểu Manh điện thoại gọi Diệp bá tới.
Chờ Diệp bá cùng với Tưởng Kiến Hoa lúc nãy đã liên hệ đi tới.
Sau khi mọi người đông đủ, Diệp Thiếu Dương đóng chặt cửa, thuật lại với mấy bằng hữu đại khái tình huống trước mắt.
Sau khi nghe xong, Lão Quách cùng Nhuế Lãnh Ngọc đều cảm thấy khiếp sợ, tuy lúc trước bọn họ đã từng nghĩ qua, việc mà làm cho một người như Diệp Thiếu Dương giải quyết không nổi, nhất định rất phiền phức, nhưng không thể tưởng tượng được, đối thủ lại mạnh đến mức này.
“Nói cách khác, đối thủ của chúng ta, là hai tên có thực lực mạnh hơn cả quỷ thủ hay lệ quỷ, còn có một con Quỷ Mẫu, đám quỷ tốt đó không cần tính, ngoài ra sau lưng còn có một con tà thần thực lực sâu không thể lường đang ẩn giấu,”
Lão Quách cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhìn Diệp Thiếu Dương, cười khổ nói: “Tiểu sư đệ, ngươi lần này tính chơi lớn à.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chơi lớn, cho nên mới tìm các người cùng chơi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Ta cảm thấy, chúng ta nên thừa dịp Quỷ Mẫu kia chưa có hành động gì, nhanh chóng tới hang ổ của nó mà tiêu diệt, bằng không nếu bọn chúng chạy ra đánh chúng ta, như vậy vậy sẽ rất khó đối phó.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Trước kia, ta chỉ có một người, nên không dám tùy tiện động thủ, hiện tại mọi người đã tới, ta cũng không sợ, tuy nhiên, ta còn muốn làm một việc khác, đó là xác nhận xem, trong hàng ngũ chúng ta ở đây, không có vấn đề gì.”
Nói xong, nhìn mọi người cười cười, bảo bọn họ chờ, chỉ gọi Nhuế Lãnh Ngọc, Nhạc Hằng cùng Lão Quách ra ngoài, Uông Ngư cũng bám theo ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Diệp Thiếu Dương đem tình hình nói ra, mấy người liền giật mình cả kinh, sau đó lại nghe hắn nói về kế hoạch của mình, tất cả đều đồng ý.
Uông Ngư tuy không quá vui, nhưng cũng thể đưa ra ý kiến nào tốt hơn.