Hắn đang mặc áo sơmi ngắn tay, quần đùi kiểu tây, chân mang một đôi xăng đan màu vàng, cái cách ăn mặc lỗi thời của hắn, có chút giống như học sinh trung học trong thập niên 80.
Hình dáng cũng khá giống Tiểu Bạch, có chút ngốc ngốc, nhưng mà trong mắt lại mang theo một tia khí phách.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hai người nhìn nhau liền giống như rất là đã hiểu rõ nhau, đây là một loại giao tiếp khó lòng giải thích, gần giống như giác quan thứ sáu.
Diệp Thiếu Dương cảm giác giống như là: chính mình giống như là quen biết hắn lâu lắm rồi, bây giờ mới gặp lại.
Đại khái chính là cảm giác này.
Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, kết thúc lần giao tiếp thần kỳ này.
Tiểu Thanh gật đầu, nói: “Không tồi, ngươi xứng đáng làm chủ nhân của ta.”
Nói xong bước nhanh đến bên người Diệp Thiếu Dương, hung hăng trừng mắt nhìn Đạo Uyên chân nhân một cái, muốn nói vài câu chửi mắng cho hả giận, đột nhiên nghĩ ra mình đánh không lại hắn, lỡ như mà chọc ông ta tức giận, lại đem mình nhốt lại thì không ổn chút nào, đành phải nuốt lại những lời định nói “Ca ca, huynh không sao chứ?”
Tiểu Bạch đến bên người Tiểu Thanh, bắt lấy cánh tay hắn, quan tâm hỏi han.
Tiểu Thanh lau lau hai mắt, phe phẩy cái đầu, vẻ mặt bi phẫn nói: “Làm sao mà không có chuyện gì được chứ, trong tầng tháp này đều là lệ quỷ, cũng không biết vì cái gì mà cứ đến tối là rú lên, đêm nào cũng không ngừng, mệt chết ta, lại sợ chúng nó cùng nhau xông tới, mấy ngày nay không thể nào ngủ ngon giấc được, tinh thần sắp hỏng đến nơi rồi……”
Mọi người cùng nhau xuống lầu một, Đạo Uyên chân nhân mời Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nói: “Người đã thả, bảo kiếm cũng giao cho ngươi, ngươi còn có hỏi gì không?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Nói ta biết tình huống lệ quỷ kia đào tẩu đi.”
“Đó là một con Phệ hồn ma, đến từ Quỷ Vực, cũng không biết nó đã bị nhốt trong Linh Lung Tháp bao nhiêu năm, tu vi rất mạnh, am hiểu nhất là biến hóa, vô cùng xảo trá, sau khi nó trốn thoát khỏi đây, vẫn luôn di chuyển về hướng đông bắc Càn vị tam phân.”
“Đông bắc Càn vị tam phân……”
Diệp Thiếu Dương âm thầm tính toán.
“Đó là phương hướng gì vậy?”
Tiểu Thanh tò mò hỏi.
“Đạo gia có phương thức tìm kiếm đặc thù, đại khái…… là lấy chính bắc làm gốc, khoảng 12 giờ khoảng chừng một khắc, kim phút chỉ chính là phương hướng, để sau này ta dạy ngươi.”
Đạo Uyên chân nhân lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc thạch dài màu lam, dưới ánh đèn mà phản chiếu, toả ra ánh sáng mỹ lệ.
“Thật là đẹp quá!”
đây là theo bản năng của một tiểu nữ xinh, Tiểu Bạch liền lập tức khen đẹp.
“Những tà vật mà đã bị phong ấn tại Linh Lung Tháp, đều sẽ bị đánh hạ lên cơ thể một quả Hồn tinh thạch, mang theo thuộc tính cực Âm, một khối khác mang theo thuộc tính Dương nằm trong tay ta, một khi chúng chạy thoát, có thể dùng cương khí kích phát Dương cực của Hồn tinh thạch, lợi dụng lực hấp dẫn âm dương giống như nam châm vậy, cảm nhận được vị trí của Âm cực Hồn tinh thạch, thực chẳng khác nào tìm ra vị trí tà vật.
Âm dương Hồn tinh thạch này, bản thân nó chẳng có bất kỳ tác dụng nào khác, đến chính tà vật cũng không cảm giác được sự tồn tại của nó, tự nhiên cũng không biết nó tồn tại mà gỡ xuống.”
Tiểu Thanh nghe đến đó, tiến lên một bước, vội vàng muốn mở miệng hỏi, Đạo Uyên chân nhân liếc mắt nhìn hắn nói: “Yên tâm đi, trên người ngươi không có đâu, ta cũng không có tính là muốn giam ngươi lâu dài.”
Tiểu Thanh hừ một tiếng.
Đạo Uyên chân nhân tiếp tục nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta đã dùng cương khí mà tính ra được, Phệ hồn ma này đang ở hướng đông bắc Càn vị tam phân, đang ở cách Long Hổ Sơn khoảng 600 dặm, nó cứ ở nơi đó không hề dịch chuyển, ngươi hãy mau đến đó tìm kiếm thử xem.”
“Cách Long Hổ Sơn 600 dặm……”
hắn lại không thông địa lý cho lắm, cho nên tính toán nửa ngày cũng không biết đó là nơi nào, dứt khoát lấy di động —–là chiếc quả táo bị cắn dở (Iphone) mà Chu Tĩnh Như đưa lúc trước, trải qua một lúc hắn không ngừng sờ rồi lướt lướt, sử dụng gần hết ứng dụng có trong máy, mất một lúc mới tìm được ứng dụng bản đồ, gõ vào Long Hổ Sơn, sau đó tìm kiếm…… Kết quả liền làm hắn khẩn trương, dĩ nhiên, là Cương Thành bên cạnh Thạch Thành? Chính mình còn đang định đi qua bên đó mà điều tra sự kiện trường đại học có quỷ, Phệ hồn ma lại đúng lúc đang ở đó, sao mà có thể trùng hợp đến như vậy? “Nếu nó đã trốn thoát được, thì vì cái gì mà nó lại không trở về Quỷ Vực?”
Tiểu Bạch chen ngang một câu.
Đạo Uyên chân nhân lắc đầu nói: “Từ xưa đến nay, trừ bỏ những quỷ hồn ở Thái Âm Sơn, tà vật ở Quỷ Vực đều muốn đến nhân gian, cũng là do nhân gian có dương khí để hấp thu, cơ hội tu luyện cùng với các loại phương pháp nâng cao tu vi lại càng nhiều.
Phệ hồn ma bị giam nhiều năm như vậy, giờ đã trốn thoát được, khẳng định muốn lưu lại nhân gian, thi triển đặc tính Phệ hồn mà tu luyện khắp nơi.”
Đạo Uyên chân nhân chỉ vào vị trí Cương Thành trên màn hình di động, nói: “Hắn sẽ không không vô duyên vô cớ chạy trốn đến nơi này để làm gì, cho nên ta suy đoán, địa phương này hẳn là có lệ quỷ đại yêu gì đó làm chỗ dựa, hoặc là có âm khí sâu nặng, thích hợp dùng làm sào huyệt để tu luyện…….”
Câu nói này vừa thốt ra thì ngay lập tức thức tỉnh Diệp Thiếu Dương, chậm rãi gật đầu, chuyện này xem ra cũng không phải trùng hợp, nói cách khác, đối thủ lần này của mình rất có thể không chỉ một, mà là hai …..
Nghĩ đến đây thì tâm tình lập tức cảm thấy không tốt.
Đạo Uyên chân nhân nói tiếp: “Âm dương Hồn tinh thạch này, cũng không phải là một dụng cụ có thể tính được chính xác, mà chỉ có thể tra xét được phạm vi trong vòng khoảng mười km thôi, nói cách khác, một khi ngươi tiến vào phạm vi nó ẩn thân mười km, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm.
Ta lặp lại lần nữa, con quỷ này biến hóa vô cùng, thập phần xảo trá, nếu muốn tìm được nó, cũng không dễ dàng gì.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “ Đã biết, còn có manh mối gì có thể cung cấp thêm nữa không?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Không có, đặc tính quan trọng nhất của Phệ Hồn ma là cắn nuốt quỷ hồn, luyện hồn phách để tăng tu vi, bất kể là sinh hồn người sống hay là quỷ hồn, đều có thể cắn nuốt, ngươi hãy mau tìm ra nó, đừng để nó tổn hại sinh linh vô tội.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhìn ông ta nói: “Tìm được nó thì làm sao?”
“Có thể bắt được thì bắt, không bắt được thì trực tiếp tiêu diệt.”
Nghe Đạo Uyên nói như vậy, Diệp Thiếu Dương liền nhíu mày, nói: “Ta thật không hiểu, năm đó sau khi Thiên sư Trương Đạo Lăng bắt được bọn chúng, vì sao không trực tiếp tiêu diệt hết, nhốt lại làm gì?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Lão tổ cho rằng, hết thảy yêu ma quỷ quái, đều có thể độ hóa, cho nên mới nhốt chúng nó lại, mỗi ngày niệm tụng Đạo kinh, dần dần tẩy trừ đi lệ khí, hy vọng có thể độ hoá oán khí trong cơ thể bọn chúng.”
“Đệch, Đây chả phải là để cho hậu nhân chúng ta tự tìm việc để làm à!”
Diệp Thiếu Dương bất mãn gào lên.
Đạo Uyên chân nhân cười cười, không hề lên tiếng.
Người cũng đã cứu, nhiệm vụ cũng đã nhận, Diệp Thiếu Dương cáo từ Đạo Uyên chân nhân, Đạo Uyên chân nhân cũng không giữ hắn lại, đưa bọn họ rời khỏi Linh Lung Tháp, nhìn theo bóng dáng Diệp Thiếu Dương đang đi xa, âm thầm thở dài, lẩm bẩm bốn chữ: “Thương hải hoành lưu.”
Trương Vô Sinh muốn giữ ba người Diệp Thiếu Dương ở lại trên núi ăn cơm, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đám đệ tử Long Hổ Sơn bị chính mình vả mặt mấy lần rồi, khẳng định hận mình thấu xương,gặp mặt cũng khó chịu vì thế cáo từ.
Trương Vô Sinh tiễn bọn họ xuống tận chân núi, đưa Diệp Thiếu Dương số di động của chính mình, nói hắn nếu tìm được Phệ hồn ma, một mình không thể làm được cần hỗ trợ, có thể gọi điện thoại cho mình, sẽ phái người đến hỗ trợ.
Diệp Thiếu Dương coi như nghe cho có mà thôi, cáo biệt Trương Vô Sinh, dẫn theo hai huynh muội Tiểu Thanh Tiểu Bạch lên đường, kết thúc chuyến thăm Long Hổ Sơn lần này.