Diệp Thiếu Dương bật lửa đốt phù, thiêu đốt vào gần tiền Ngũ Đế, rồi lại rút ra, tiếp theo lấy một tập hoàng phiếu, ném vào chén sứ thiêu hủy.
Tạ Vũ Tình đứng một bên xem, trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói: “Sao trình tự lại phức tạp như vậy?”
“Không có họ tên, không có sinh thần bát tự, chỉ bằng chút vết máu rồi câu hồn, cô tưởng dễ lắm à!”
Diệp Thiếu Dương nhìn hoàng phiếu đang cháy, nói, “Huyết quy thuật là một trong sáu đại thần thuật của Mao Sơn, đương thời thi triển ra được, không quá ba người.”
Tạ Vũ Tình nhìn la bàn cùng đĩa sứ trên mặt đất, nói: “Đây là pháp thuật gì, sao trông giống như chơi trò đĩa tiên gọi hồn vậy hả.”
“Chính là đĩa tiên, nhưng ở trình độ cao hơn mà thôi.”
Trông thấy hoàng phiếu sắp cháy hết, Diệp Thiếu Dương dặn Tạ Vũ Tình không được làm gián đoạn mình trong lúc thi pháp, tháo chiêu hồn linh từ đai lưng xuống, rung lắc theo tiết tấu, miệng hô to: “Thiên linh linh địa linh linh, nhất diêu quỷ thần kinh, nhị diêu kính Tam Thanh, tam diêu âm dương biến, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Tay trái lấy ra một chiếc bình sứ, đổ vào miệng một ngụm pháp thủy, phun vào chén sứ, hoàng phiếu bị đốt gặp phải pháp thủy, lập tức bùng cháy mãnh liệt, tro giấy bốc lên, hình thành một màn sương khói, có một bóng người đen xì từ bên trong đứng lên, đầu đội mũ ô sa, thân mặc trường bào, mặt đen như than, trên trán mọc một cái sừng.
Bởi vì chỉ là một đạo hư ảnh, nên cũng không thấy rõ tướng mạo.
Tạ Vũ Tình muốn lại gần nhìn xem hình dạng hắn ra sao, quỷ sai liếc nhìn nàng một cái, Tạ Vũ Tình lập tức cảm thấy hai mắt đau đớn, lảo đảo lui về phía sau, lấy tay che mắt, xoa nhẹ mấy cái, không còn đau đớn nữa, nhưng sau khi bị giáo huấn, không dám đến gần quỷ sai kia nữa.
Diệp Thiếu Dương để chiêu hồn linh xuống, rút từ đai lưng ra Thiên sư bài của mình, dùng Thái Ất Phất Trần dính chút nước miếng, viết lên Thiên sư bài một chữ “Lệnh”
, ngón cái ấn lên mặt trên, kích hoạt phù văn, nhìn quỷ sai kia lạnh giọng nói: “Thái công ở Ty Sinh tử nghe ta hiệu lệnh, theo vết máu bắt sinh hồn người này, lập tức làm theo!”
Quỷ sai kia liền chắp tay, sau đó thân ảnh hoá thành một luồng hắc khí, bay từ cửa sổ ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn la bàn trên đĩa sứ, im lặng chờ đợi.
Tạ Vũ Tình thấy hắn không vội gì nữa, lúc này mới lớn gan hỏi: “Này, Thiếu Dương, gia hoả mặt đen vừa rồi, là Hắc Bạch Vô Thường gì đó hả?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nàng một cái, nói “Hắc Bạch Vô Thường đâu dễ dàng như thế mà bị sai khiến, đây là quỷ sai công tào ở Ty Sinh tử, bị ta làm phép mời đến.”
Bất đắc dĩ thở dài, dùng máu câu hồn, đối với pháp sư nhân gian là một điều cấm kỵ, dù pháp sư có đủ pháp lực mà thi triển, nhưng nếu cấp bậc bài vị không đủ, cũng không cách nào mời được công tào ở Ty Sinh tử.
Chính mình thân là thiên sư, tuy rằng có thể vượt qua cấm kỵ, nhưng cũng thiệt hại không ít âm đức, nhưng mà vì tìm lại notebook, hắn cũng không rảnh lo nhiều như vậy.
Đợi chỉ trong chốc lát, la bàn trên đĩa sứ đột nhiên nhúc nhích, Diệp Thiếu Dương vẻ mặt trầm xuống, ngón giữa tay phải ấn chặt đáy đĩa, miệng quát: “Hiện thân lên cho ta!”
Chiếc đĩa rung lắc theo biên độ càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn thoát khỏi sự khống chế của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương giơ đĩa sứ lên, miệng im lặng niệm chú, tay trái tạo thành pháp quyết, phách vào đáy đĩa sứ một cái, một bóng người lập tức từ trong đĩa bay ra, rơi xuống mặt đất, nhanh chóng đứng lên, quay đầu muốn chạy ra ngoài cửa.
Diệp Thiếu Dương một tay cầm trường minh đăng, nướng ở phía dưới đĩa sứ, quỷ ảnh kia lập tức biểu hiện ra bộ dáng thống khổ vô cùng, lăn lộn quay cuồng trên mặt đất, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương cầu xin cứu giúp.
Vài giây sau, Diệp Thiếu Dương đặt trường minh đăng xuống, nhìn quỷ ảnh kia, quát: “Đừng tưởng ta dùng máu câu hồn, thì không thể làm gì được ngươi, ta hỏi cái gì trả lời cái đó, nếu có một câu nói dối, ta lập tức đánh ngươi hồn phi phách tán, nếu không tin thì thử xem sao!”
Vừa mới bị nướng hồn vô cùng đau đớn, quỷ ảnh đâu dám lỗ mãng, cả người run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Diệp Thiếu Dương ra lệnh cho hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà quan sát hắn, nếu hồn phách của hắn đã xuất hiện ở đây, thì ngoại hình đương nhiên không thể che giấu.
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình nhìn hắn, là một nam tử chừng ba mươi tuổi, mũi ưng mắt tam giác, tướng mạo thâm hiểm, nếu trông mặt mà bắt hình dong, thì tên này thuộc dạng vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Bị Diệp Thiếu Dương ép hỏi, hắn không hề dám giấu giếm, nói về lai lịch xuất thân của mình: Hắn tên Vương Chiến Đông, là người ở phía nam, thời trẻ do trộm cướp nên bị tống vào tù tại Cương Thành, năm trước mới được ra tù, trong nhà cũng không còn ai, nên quyết định lưu tại Cương Thành, tới công trường mà tranh giành địa bàn, đánh giết ẩu đả, là một tên cặn bã xã hội.
Trước đó một ngày, có tên môi giới tìm được hắn, hỏi hắn có đồng ý nhận “Việc” này hay không, hứa sẽ trả năm vạn tiền, yêu cầu hắn theo dõi một người, sau đó báo cáo hành tung, chờ lệnh giao phó…… Diệp Thiếu Dương nghe vậy thất kinh, hỏi: “Người mà hắn sai ngươi theo dõi, chính là ta?”
Thấy Vương Chiến Đông gật đầu, tiếp tục hỏi: “Môi giới là ai?”
“Chính là tên đi cùng ta, bọn ta cùng nhau nhận việc này, chuyện này cũng là hắn bảo ta làm, xe cũng là hắn mướn, ta chỉ là trung gian đồng loã thôi……”
“Ít nói nhảm đi, nói quá trình các ngươi muốn đối phó ta thế nào!”
Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay giữa, ấn vào đáy đĩa một cái, Vương Chiến Đông lập tức kêu lên thảm thiết.
“Nói, ta nói, hôm qua, chúng ta vốn là theo ngươi tới nhà hoả táng, nhưng trời bất ngờ mưa to, có người gọi điện thoại bảo bọn ta không cần đụng đến ngươi, mà chờ trong xe bên ngoài nhà hoả táng, lúc ngươi rời khỏi đó, bọn ta liền bám theo, quay lại trường học, mãi cho đến vừa rồi, các ngươi đi vào khu nhà đó…… Bọn ta vẫn theo phân phó mà đợi ở bên ngoài, sau khi thấy ngươi đi ra, đối phương lệnh bọn ta tiếp tục theo dõi đến tận đây, tìm một cuốn sổ trong đống quần áo của ngươi, đem cho hắn……”
“Là ai đã sai các ngươi tới? Súng, di động, ô tô, là do ai cung cấp?”
Tạ Vũ Tình đoạt câu hỏi của Diệp Thiếu Dương, về phương diện thẩm vấn phạm nhân, so Diệp Thiếu Dương cô càng có kinh nghiệm hơn nhiều, hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Sau khi luân phiên tra hỏi hắn, Tạ Vũ Tình đã nắm được một số manh mối hữu dụng: toàn bộ đồ vật phụ trợ, đều do một nam nhân cung cấp, tên đó đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, thấp người, nghe thanh âm chắc khoảng 50-60 tuổi, nhưng vì hai bên toàn liên lạc bằng điện thoại, nên có nhiều việc hắn cũng không biết rõ.
“Notebook hiện giờ ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương hỏi vấn đề quan trọng nhất.
“Ngay phía trước ngã tư đường hướng tây, có một hẻm nhỏ, ta đã ném notebook vào một thùng rác màu xanh biếc.”
Tạ Vũ Tình nghe vậy, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lưu Ngân thuỷ, nói rõ vị trí, nhờ hắn lập tức qua đó một chuyến.
Diệp Thiếu Dương dò hỏi biết được, thân thể của hắn cũng nằm ở thùng rác gần đó, sau khi ném notebook vào thùng rác, còn chưa kịp đào tẩu đã bị câu hồn, hồn phách con người có trời biết, cho nên tuy rằng Vương Chiến Đông chỉ là sinh hồn bị câu, nhưng cũng có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Tạ Vũ Tình còn muốn tiếp tục thẩm vấn, Diệp Thiếu Dương liền ngăn lại, nói: “Thẩm vấn quỷ không thể coi là chứng cứ, chờ Lưu Ngân Thuỷ đưa thân thể hắn về đây, cô cứ từ từ mà thẩm vấn người sống, căn cứ những gì hắn nói rồi đi điều tra.”